If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1200: Cửu Dương Tương Tư Lệ
hính nàng nói đi.
Đường Phong tiện tay cầm ấm trà trên bàn, rót một chén cho chính mình.
Một phen kể lại đầy ắp tình cảm chân thành, tất cả nữ nhân ở đây đều rơi nước mắt, vì thân thế bi thảm và khổ cực nhiều năm của Linh Khiếp Nhan mà cảm thấy trong lòng chua xót.
Tuy rằng hiện tại hồn vía Linh Khiếp Nhan đã tề tụ, cũng có thân thể của chính mình, nhưng đây dù sao cũng không phải thân thể hoàn chỉnh, ít nhiều vẫn có điểm chênh lệch.
Anh hùng sẽ vì mỹ nhân rơi lệ, mỹ nhân trong lúc đó cũng đồng dạng như vậy, hơn nữa Linh Khiếp Nhan gặp phải tình cảnh thê lương như vậy, dẫn đến nàng không khiến cho nổi lên bất luận chút nào địch ý liền bị tiếp nhận rồi, cho dù ngay cả Phi Tiểu Nhã hay ghen tuông nhất một mặt kéo cánh tay Linh Khiếp Nhan, một mặt rơi lệ:
- Linh tỷ tỷ, sau này chúng ta chính là người một nhà, chuyện gì không vui không cần phải suy nghĩ, nếu sau này có người nào còn dám bắt nạt tỷ muội chúng ta, chắc chắn phu quân sẽ ra mặt cho chúng ta.
Linh Khiếp Nhan cũng bị bầu không khí lây nhiễm, xoa xoa khóe mắt ướt át, khẽ gật đầu, còn bớt thời giờ trừng mắt nhìn Đường Phong.
Hài! Đường Phong một ngụm uống hết một cốc trà, thầm nghĩ đám quỷ nhỏ các ngươi trước mặt lão cáo già như Linh Khiếp Nhan quả thực là còn chút ngốc nghếch. Vốn rằng Đường Phong còn đầy cõi lòng chờ mong, nín nhịn rất nhiều lần… Hiện nay cuối cùng cũng dàn xếp xong xuôi, tự nhiên phải chuẩn bị vui chơi một hồi, để thả lỏng tâm tình khẩn trương mấy ngày hôm nay của mình, để an ủi tương tư và tịch mịch mấy tháng nay.
Vậy mà đám nữ nhân này càng trò chuyện càng hăng say, mấy người phụ nhân vây cùng một chỗ, không ngờ muốn vượt qua một gánh hát rồi, trong phòng líu ríu tiếng hoan hô cười đùa liên tục truyền ra, duy chỉ có Đường Phong là không ai thèm để ý.
Đường Phong rất đau lòng, lại không đành lòng quấy rối vui vẻ của các nàng, liền một mình đi ra khỏi cửa, chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút.
Vậy mà chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng, liền đụng vào một người. Người này cũng đang vô cùng vội vã lo lắng, nhìn qua giống như cái mông bị lửa dốt. Nếu không phải tay chân Đường Phong nhanh nhẹn, không chừng hai người đụng vào nhau nhất định phải có một người té ngã.
Đường Phong chăm chú nhìn lại, vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, ngạc nhiên nói:
- Phụ thân?
Người trước mặt này dĩ nhiên là Đường Đỉnh Thiên, Đường Đỉnh Thiên nhìn thấy Đường Phong hoàn hảo không thiếu chân thiếu tay từ trong phòng đi ra, không khỏi thở phào một phen, kéo ngang cánh tay Đường Phong, vội vàng nói:
- Phong nhi, không xảy ra chuyện gì sao?
- Xảy ra chuyện gì?
Đường Phong vô cùng nghi ngờ hỏi.
Đường Đỉnh Thiên bắt lấy hắn đi vòng quanh người hắn, lại đưa tay sờ nắn người hắn một lúc, sau đó mới gật đầu:
- Hoàn hảo, hoàn hảo, may là ta đến đúng lúc, chưa kịp cởi quần áo.
Vừa nói, một mặt lại ngó đầu vào trong phòng xem xét, thấy mấy người con dâu mình ngồi trong phòng hòa thuận vui vẻ nói chuyện phiếm, tâm trạng khẩn trương cuối cùng cũng thả xuống.
- Phụ thân, làm gì vậy?
Đường Phong thật sự không rõ:
- Chuyện này có liên quan gì đến hài nhi có cởi quần áo hay không?
Da mặt Đường Đỉnh Thiên đỏ lên, kéo Đường Phong xuống, túm về phía xa đi:
- Tiểu tử thối, đi theo ta!
Tuy rằng Đường Phong không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết cha mình vội vàng đến tìm mình, nhất định có chuyện lớn, nhất thời sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.
Hai người cùng nhau đi tới một gian phòng rộng, Đường Đỉnh Thiên đi vào trước, Đường Phong theo sát phía sau, lập tức, Đường Đỉnh Thiên giống như kẻ trộm ló đầu ra bên ngoài mắt đảo như rang lạc nhìn quanh một chút, sau đó mới đóng lại cửa phòng.
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Đường Phong mơ hồ nghĩ có chút không ổn.
Ánh mắt Đường Đỉnh Thiên nghiêm túc nhìn Đường Phong, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Phong nhi, ta hỏi con một chuyện, nhất định con phải thành thật trả lời ta.
- Mời phụ thân nói!
- Khụ khụ…
Sắc mặt Đường Đỉnh Thiên có vẻ mất tự nhiên, lấy tay gãi mũi, hô hấp một hơi liền giận giữ nói:
- Gần chín tháng này con có cùng nữ nhân… Khụ khụ… Kia… Làm cái kia không?
Cho dù da mặt Đường Phong còn dày hơn tường thành, nghe câu hỏi thế cũng không khỏi đỏ mặt lên, trố mắt nói:
- Phụ thân, hỏi thế làm gì?
Trên đời này nào có loại phụ thân nào sẽ đi hỏi thăm chuyện này của con trai mình chứ.
- Con phải trả lời ta có hay không, chuyện tình rất quan trọng, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta.
Đường Đỉnh Thiên đắn đo một chút, nét mặt già nua hiện lên vẻ gắt gao kiên quyết, nghiêm trang mà hỏi thăm.
Đường Phong thấy sắc mặt hắn trịnh trọng, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lúc này mới lắc đầu:
- Không!
Đường Đỉnh Thiên mừng rỡ:
- Thực sự không có?
Đường Phong cười khổ không thôi:
- Con thật sự rất muốn, có điều nửa năm này con một mực lưu lạc bên ngoài, đâu có cái gì?
- Tốt tốt tốt!
Trên mặt Đường Đỉnh Thiên hiện lên nét tươi cười:
- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, ừm, tính lại xem, từ lúc con rời khỏi Đường gia bảo đến giờ cũng chín tháng rồi, không phạm sai lầm là tốt rồi!
- Đây rốt cuộc là làm gì?
Đường Phong thật sự không rõ ràng, nếu như ngươi đứng trước mặt mình không phải cha mình, Đường Phong làm sao cùng hắn chít chít méo mó?
Đường Đỉnh Thiên không trả lời, mà dùng một loại dáng tươi cười bao hàm thâm ý nhìn hắn một cái, trong lòng Đường Phong khẽ động, phát hiện có chút không thích hợp, không đợi hắn kịp thời phản ứng, cánh tay Đường Đỉnh Thiên đã đặt ở trên mạch máu hắn, cương khí khẽ quán nhập, thân thể Đường Phong liền mềm nhũn.
Chợt, Đường Đỉnh Thiên lấy ra một cái chai từ trên tay, mở ra nắp bình, không khí bên trong nhất thời toát ra một cổ hương vị khá lạ lùng.
Đường Đỉnh Thiên nói:
- Nhi tử của ta, đây là nhiệm vụ mẫu thân con tự mình giao xuống, con cũng đừng phản kháng, hôm nay nếu phụ thân con không làm xong nhiệm vụ này, ngày sau nhất định sẽ gặp khó khăn, con cố gắng chịu khổ, giúp phụ thân, đại ân đại đức của con, sau này phụ thân tất sẽ báo đáp!
Đường Phong dở khóc dở cười, nếu không phải xác định trước mắt đúng là bản thân Đường Đỉnh Thiên không thể nghi ngờ, Đường Phong khẳng định sẽ phản kháng.
Đường Đỉnh Thiên cho rằng chế trụ mạch máu hắn là có thể để cho cương khí hắn không thể vận chuyển, kỳ thực từ lúc Đường Phong tu luyện Linh Quyết, cương khí toàn thân đã xác định không bị các yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng.
Chỉ là rốt cuộc phụ mẫu chính mình muốn làm trò gì? Cái bình trên tay Đường Đỉnh Thiên, vừa nhìn liền biết đó là dược vật, cũng không biết có tác dụng gì.
Nhưng khẳng định không phải độc dược, hơn nữa Đường Phong thấy phụ thân mình nói khó như vậy, lại còn đại ân đại đức gì đó, liền giả bộ bị kiềm chế, không phản kháng, thầm nghĩ xem xét rõ ràng ý đồ của bọn họ.
- Uống xong là được.
Đường Đỉnh Thiên vạch miệng Đường Phong, đưa toàn bộ nước thuốc trong lọ đổ xuống miệng Đường Phong, lại duỗi tay khẽ điểm trên cổ Đường Phong, cùng với âm thanh ừng ực, một lọ dược vật chớp mắt liền trôi vào trong bụng Đường Phong.
Đến lúc đổ hết, Đường Đỉnh Thiên mới buông ra Đường Phong, bật người về phía sau bày ra một khoảng cách.
Hai người liếc nhau, Đường Đỉnh Thiên hỏi:
- Khẩu vị ra sao?
- Có chút tinh! Đây là cái gì?
Đường Đỉnh Thiên bí hiểm một chữ dừng lại nói:
- Cửu dương tương tư lệ!
- Tên này….Cảm giác có chút là lạ.
Đường Phong chép chép miệng:
- Ừm, tên này có điểm giống xuân dược.
Đường Đỉnh Thiên cười ha ha:
- Đâu chỉ giống, nó chính là xuân dược!
Đường Phong ngạc nhiên:
- Phụ thân uống mới đúng, làm sao lại cho hài nhi uống?
Thế gian này, có phụ thân nào lại cho con mình uống xuân dược? Trước đây nếu có người nói với Đường Phong trên đời sẽ xảy ra loại chuyện như thế này, nhất định hắn sẽ không tin, nhưng lúc này việc rõ ràng phát sinh trên người mình, thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.
Đường Đỉnh Thiên trừng mắt:
- Ai bảo con kém cỏi? Nhiều nàng dâu như vậy, lại cùng một chỗ nhiều năm, nhưng con nhìn các nàng, có ai bụng to chưa?
- Điều này sao có thể trách hài nhi?
Đường Phong không khỏi có chút hụt hơi, bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là điều thứ nhất, tuy rằng vợ chồng Đường Đỉnh Thiên là người trong giang hồ, nhưng chuyện này vẫn được hai người coi trọng.
Cuối cùng Đường Phong cũng biết ngày hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ là hai vị lão gia muốn vội vã ôm cháu chắt, chỉ sợ chính mình không hết sức, lúc này mới bức chính mình uống một lọ Cửu dương tương tư lệ.
Điều này quả thực đứng trong nhà nhìn người thiên hạ, quá không có lý rồi! Thiếu gia mạnh mẽ như hổ báo, cần gì phải có dược vật giúp đỡ?
- Phong nhi con đừng xem thường một lọ đó.
Đường Đỉnh Thiên phảng phất nhìn thấu tâm tư của Đường Phong, ở một bên giải thích nói:
- Thứ này không chỉ có tác dụng của xuân dược. Đây là lấy chín vật chí dương, lại lấy huyền băng cương khí của mẫu thân con, tiêu hao không ít ngày mới chế tạo ra bảo bối. Ăn xong nó, không chỉ có thể giúp con nhiều lần không ngã, mạnh mẽ như kim thương… Khụ khụ, những cái này chỉ là điều nhỏ, quan trọng nhất là có thể cho con một kích trúng đích!
- Thật hay giả?
Đường Phong chưa thử qua, cho nên có chút không tin. Một kích trúng đích, nói cách khác khẳng định sẽ làm người mang thai.
Đường Đỉnh Thiên trừng mắt:
- Đây chính là bí phương tổ truyền của Đường gia bảo, người bình thường không có tư cách biết, ta cũng là sau khi nhận chức vị gia chủ mới rõ ràng, chín loại vật chí dương kia sưu tập hơn nửa năm mới đủ. Chỉ có điều dùng cái này cần phải có một điều kiện, đó là trong vòng chín tháng không được có hành vi quan hệ thân mật cùng nữ tử, chín tháng này, đó là quá trình tỏa dương. Thiếu một ngày một đêm đều không được, một ngày dương khí tiết ra ngoài, Cửu dương tương tư lệ này sẽ chỉ mang đến tác dụng như xuân dược bình thường mà thôi, tác dụng chủ yếu sẽ bị mất. Cho nên vi phụ mới hỏi trong chín tháng này con có phạm sai lầm hay không?
- Thì ra là thế.
Đường Phong gật đầu, đột nhiên lại cười đến kỳ lạ, trừng mắt nhìn lão cha:
- Phụ thân, hài nhi nói cho người một bí mật.
- Bí mật gì?
Đường Đỉnh Thiên vểnh lên lỗ tay nghe ngóng.
- Thân thể hài nhi từ lâu đã bách độc bất xâm, Cửu dương cái gì vân vân này không có tác dụng đối với hài nhi.
Dứt lời, Đường Phong cười ha ha.
Đường Đỉnh Thiên cũng cười to, mạnh mẽ vỗ vai Đường Phong, vỗ đến kêu lên từng tiếng:
- Con à, thứ này không phải độc dược, đây chỉ có thể tính là thuốc bổ, cho dù con vạn độc bất xâm thì đã sao?
Sắc mặt Đường Phong bỗng nhiên thay đổi.
Đường Đỉnh Thiên vô cùng đắc ý nói:
- Có thấy xuất hiện cảm giác ấm áp không?
Đường Phong thành thật gật đầu.
- Trong lòng có một loại xúc động hay không?
Đường Phong gật đầu.
- Có muốn ôm ấp, ngửi ngửi hương thơm trên người nữ nhân, trên tay sờ sờ cái thứ gì đó nhũn nhũn không?
Đường Phong tiếp tục gật đầu.
- Đi thôi, có dược này giúp đỡ, tranh thủ một lần thành công, sinh sôi nảy nở con nối dõi cho Đường gia ta!
Nói xong, mở cửa phòng, một cước đá vào trên cái mông Đường Phong, đá hắn ra ngoài.
- Lần này bị các ngươi hại chết rồi.
Đường Phong vô cùng nổi giận.
- Được nhiều lợi ích còn khoe mã, phụ thân ngươi muốn uống, mẫu thân ngươi còn không đồng ý đấy.
Vẻ mặt Đường Đỉnh Thiên ước ao đố kỵ, hận không thể xông lên PK Đường Phong.
- Chốc nữa nói tiếp.
Đường Phong cảm giác có chút không thích hợp, bóng người trước mắt lơ lửng, trong đầu vang lên từng đợt tà âm, nhiệt huyết bừng lên, trong đan điền càng cảm thấy nóng hổi, toàn thân đẫm máu sôi trào.
Không hổ là dược vật chế tạo nên từ chín loại vật chí dương, thời gian chưa phát tác còn đỡ, một khi phát tác tựa như sóng lớn vỡ đê, vô cùng dâng trào, nhưng hết lần này tới lần khác ý thức của Đường Phong lại vô cùng thanh tỉnh.
Đây mà là rất cao sao, làm sao rất cao?
Trong phòng chính mình hiện tại không chỉ có mấy vị phu nhân của mình, ngay cả đồ đệ cũng ở, còn có Thi Thi vừa mới xác định quan hệ, còn có Linh Khiếp Nhan, Chung Lộ.
Nếu như việc này không làm được, chẳng phải khiến cho trời giận người người oán trách hay sao?
Đường Phong chạy lảo đảo về phòng, vội vã đẩy cửa phòng xông vào trong.
Một đám nữ nhân trong phòng còn đang nói chuyện phiếm ríu rít, Bạch Tiểu Lại ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Đường Phong đỏ bừng, thân hình lung lay giống như bộ dáng uống rượu say mềm, không khỏi oán trách một trận:
- A Phong, vừa mới tới Cổ gia đã uống thành như vậy?
Vừa nói, một mặt đứng dậy qua dìu hắn lên.
Vừa thấy dáng vẻ thướt tha của Lại tỷ đang hướng về phía mình, Đường Phong không kìm lòng được nuốt một ngụm nước bọt, dục vọng trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
- Không thể làm chung với người khác, toàn bộ đi ra ngoài cho ta!
Sau khi nỗ lực kiên trì thêm một giây, Đường Phong vung tay hô.
Chúng nữ ngạc nhiên, tất cả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai mắt của Đường Phong mê ly, xuân ý trong mắt nhộn nhạo, bộ dáng vô cùng háo sắc. Chúng nữ cũng không phải ngốc, làm sao không biết trong lòng Đường Phong đang suy nghĩ cái gì?
Thi Thi ở trong đám người cảm thấy áy náy trong lòng, đại khái nàng đã biết được những người ở đây nói chuyện phiếm quấy nhiễu chuyện tốt của Đường Phong, hắn bất đắc dĩ phải đi ra ngoài, người uống rượu thường thường nảy lên dục vọng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường