Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 1391: Xin Lỗi, Tôi Rất Bận
N
gười có tên, cây có bóng.
Hoàng hậu ở Âu châu có thanh danh rất lớn, đến nỗi có thể sánh vai với hoàng đế. Hơn nữa, bởi vì mục sư đã bại trong tay hoàng đế, hơn nữa trở thành nô bộc nhiều năm của hắn, cho nên mục sư trong tiềm thức liền cho rằng mình không thể là đối thủ của quân sư.
Hắn am hiểu súng ống, nhưng trong xạ kích tầm xa vừa rồi không hề chiếm được bất kỳ tiện nghi nào. Vừa giao thủ đã bị quân sư cường thế ngã xuống đất ngã xuống đất. Điều này khiến hắn càng nảy sinh ý tưởng mượn thuốc nổ để tự bảo vệ mình.
Vì thế, hắn một đường chạy như điên, dẫn quân sư tới địa điểm mà hắn giấu thuốc nổ.
Trung thành là đáng quý, sinh mạng còn đáng quý hơn.
Sinh tồn khó khăn như vậy thì còn nói gì tới thủ tiết cho nam nhân của hắn?
Nghe thấy hắn nói ra một cách trắng trợn như vậy, quân sư khinh thường bảo: "Thật sự không biết người làm sao có thể trở thành chiến tướng của hoàng đế."
"Ồ, Xem ra đánh giá của ngươi đối với hoàng đế thật sự là không tồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng cách làm này của ta là sai lầm? Ngươi cảm thấy ta nên chết trận vì hắn?"
"Ta không có quyền yêu cầu ngươi làm gì. Nhưng ngươi cũng không thể yêu cầu ta không thể nhạo báng quyền lợi của ngươi." Quân sư nói
"Hoàng hậu tiểu thư, chúng ta tranh luận điều này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hiện tại, xin ngươi bỏ vũ khí trong tay xuống." Mục sư nói: "Nể mặt Thượng Đế.Ta sẽ không tùy tiện ấn cái nút trong tay. Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ngươi, và những bằng hữu của ngươi trên đỉnh núi này đều sẽ phải chết. Chỉ ầm một tiếng thôi là đỉnh núi này sẽ không còn nữa.
"Ngươi ấn đi." Quân sư nói.
"Thật ư?" Mục sư híp mắt lại, nụ cười trên mặt biến mất từng chút một. Danh bất hư truyền, hoàng hậu quả nhiên là đối thủ khó chơi.
" Nếu ta đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi. Ta và ngươi có cơ hội đàm phán hay không? Chỉ sợ ngươi sẽ không chút do dự giết chết ta phải không?" Quân sư nói: "Vả lại, chỉ có ta mới tạo ra được áp lực đối với ngươi, ngươi mới không dám khinh cử vọng động. Ngươi sợ chết như vậy, ta nghĩ, ngươi sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định. Đúng không? Ngươi nên hiểu rõ, vực sâu đang ở sau lưng ngươi, người trước tiên bị nổ thành bụi phấn nhất định là ngươi."
Mục sư do dự.
Đúng vậy. Hắn có thể mượn điều khiển từ xa trong tay để uy hiếp quân sư, nhưng, cô ta cũng đồng dạng có thể dùng điều khiển từ xa này để uy hiếp mình.
Bởi vì, cô ta không muốn chết, mình cũng không muốn chết.
"Hoàng hậu tiểu thư, ngươi hiểu rõ ngươi đang làm gì không?" Mục sư hung tợn nói.
"Biết." Quân sư nói: "Ta hiện tại vô cùng tỉnh táo."
"Ngươi nên hiểu rõ, ta không ngại trung thành với hoàng đế!"
"Nhưng, nếu sự trung thành này phải kính dâng bằng sinh mạng của mình thì ngươi nhất định sẽ vô cùng do dự."
Mục sư nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi đi đi."
"Ta không đi." Quân sư nói
"Ngươi muốn gì?" Mục sư nổi giận.Bảo cô ta bỏ vũ khí, cô ta cự tuyệt. Bảo cô ta đi, cô ta vẫn cự tuyệt. Chẳng lẽ ngươi muốn ta, người cầm thiết bị điều khiển nổ phải chủ động đầu hàng ngươi ư. Thôi xin, ngươi mới là phần tử khủng bố phải không?
Nếu mình thật sự làm vậy, sẽ trở thành sự sỉ nhục của giới sát thủ.
" Giết ngươi." Quân sư nói
"..." Mục sư không còn gì để nói.
Nữ nhân này thật sự là điên rồi, trong tay mình có điều khiển từ xa bom, cô ta chỉ cần khẽ có hành động là mình sẽ ấn, cô ta dựa vào gì để giết chết mình. Đúng vậy đúng vậy, lúc đó quả thực có thể giết chết mình. Nhưng, cô ta đồng dạng cũng chết.
"Ta biết ngươi không tin." Quân sư nói.
Cô ta tiến về phía trước một bước, nói: "Ngay cả bản thân ta cũng không tin rằng ta có thể làm được."
"Ngươi đương nhiên không làm được. ngươi còn dám tiến về phía trước một bước nữa thì ngươi sẽ chết." Mục sư cười nói. Bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống quân sư.
"Vậy cũng phải thử xem." Vừa nói, quân sư lại tiến thêm một bước về phía trước.
Nụ cười trên mặt Mục sư cứng lại, nhìn chằm chằm vào giày trên chân quân sư, nói: "Nếu ngươi còn dám tiến tới nữa thì ta sẽ ấn nút."
Để chứng minh tính chân thật của những lời này, hắn giơ cao điều khiển từ xa lên không trung, để quân sư thấy rõ hắn tùy thời có thể ấn nút, mà quân sư cũng sẽ bị nổ thành thịt nát.
" Ta nói rồi, bom nổ thì ngươi cũng chết. Nhân sinh tuyệt vời như vậy, ngươi thật sự từ bỏ tất cả ư?" Quân sư cười nói, sau đó lại nhấc chân.
" Đứng lại." Mục sư quát lớn. Hắn xem như đã nhìn rõ rồi, nữ nhân này chính là muốn từng bước tiến gần mình, sau đó thì nhân cơ hội động thủ.
Ngươi cho rằng ta là kể ngốc ư? Há có thể để ngươi tới gần?
"Nếu chân của ngươi mà dám đặt xuống, ta sẽ lập tức ấn nút. Ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ngươi. Một mạng đổi một mạng mới không thiệt. Lui lại đi."
Quân sư bất đắc dĩ chỉ phải chỉ đánh rụt lại cái chân đang giơ lên chuẩn bị đặt xuống.
Nhìn thấy quân sư nghe theo, mục sư cũng thở phào, trong lòng nổi lên cảm giác vui sướng.
" Cô ta vẫn sợ chết." Mục sư thầm nghĩ ở trong lòng.
Chỉ cần cô ta có khuyết điểm, hắn sẽ có biện pháp để đối phó cô ta.
Nhưng, quân sư lúc này lại động.
Thân hình của cô ta nhoáng lên, như tia chớp lao về phía mục sư.
Mục sư sợ quá, hắn không ngờ nữ nhân này đột nhiên làm ra hành động điên cuồng như vậy.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô ta thực sự không muốn sống nữa ư?
Làm sao bây giờ?
"Ngươi đã bức ta như vậy, vậy thì ta..."
Mục sư quyết định, vì hoàng đế, vì tôn nghiêm, vì chết không thiệt, hắn chuẩn bị ấn cái nút khởi động bom 'vực sâu'
"Thật sự phải chết rồi." Hắn thầm nghĩ.
"Tiện nghi cho con điếm của hoàng đế đó rồi." Hắn lại muốn nói.
Sau đó, tay của hắn ấn lên cái nút.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Hắn đang chờ đợi cú nổ của vực sâu.
Hắn muốn nghe thấy tiếng nổ đinh tai khi đỉnh núi sụp xuống.
Hắn muốn, mình ngày mai có thể lên trang đầu của báo Hoa Hạ, có điều chắc hy vọng không lớn, giới truyền thông của bọn họ nhất định sẽ đưa tin rằng đây là vì tiên nhân độ kiếp thành công, tiện thể mang luôn cả đỉnh núi nơi mình đã ngộ đạo lên trời luôn.
Chỉ ký quái là, hắn nghĩ nhiều vậy rồi mà sao bom vẫn chưa nổ.
Chẳng lẽ mình đã chết? Cái chết quá nhanh, cho nên không cảm thấy vụ nổ.
Chẳng lẽ...
Hắn mở to mắt. Nhìn thấy núi này vẫn là núi, mây vẫn là mây, mặt trời vẫn là mặt trời, nữ nhân cũng không biến thành nam nhân.
Chỉ khác là, quân sư vừa rồi còn đang lao về phía hắn, hiện tại cô ta đã dùng dao kề lên cổ mình.
"Ta không chết?" Mục sư hỏi.
"ngươi không chết."
"Bom không nổ." Mục sư hỏi
"Bom không nổ." Quân sư nói
"Sao có thể như vậy được." Mục sư nổi giận. Bom 'vực sâu' là sản phẩm thành công nhất của nước Mỹ, không phải là người Hoa Hạ các ngươi chế tạo. Sao có thể là hàng giả?"
"Bom là thật. Chỉ có điều ngươi không khởi động." Quân sư nói.
"Ta rõ ràng đã ấn nút rồi..." Mục sư cúi đầu nhìn về phía tay mình, tay phải mà mình đang nắm chặt điều khiển từ xa.
Sao đó, hắn trợn trừng mắt.
Bởi vì, cổ tay phải của hắn đã bị chặt đứt.bàn tay cầm điều khiển từ xa của hắn không biết từ lúc nào đã rụng xuống mặt đất, bởi vì kinh mạch chưa chết hắn nên vẫn nhẹ nhàng co giật.
Khi hắn cuối cùng hạ quyết định khởi động bom thì quân sư vọt tới, chặt đứt cổ tay tay hắn.
" Thượng Đế." Mục sư kinh hô." Tại sao có thể như vậy? Thượng Đế, người vì sao lại đội xử với tôi như vậy?"
"Bởi vì ngươi sợ chết." Quân sư: "Thượng Đế sẽ không thích loại tín đồ người nhát gan như ngươi."
Đúng vậy. Mục sư sẽ bại, bại bởi hai chữ sợ chết này.
Nếu hắn vào lúc quân sư cất bước chân đầu tiên mà cho nổ boom. Vạy thì lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết.
Nếu hắn ấn vào lúc quân sư cất bước chân thứ hai, tất cả mọi người cũng sẽ chết.
Khi hắn lên tiếng ngăn cản quân sư bước bước thứ ba, quân sư nghe lời rụt chân về, khiến hắn buông lỏng cảnh giác.
Hắn cho rằng người khác cũng sợ chết như hắn, không ai dám lấy mạng đổi mạng.
Ba bước bước xong, khoảng cách giữa hắn và quân sư cũng được kéo gần lại. Chỉ cần xông lên nhanh là có thể tới nơi. Đã thoát khỏi phạm vi an toàn giữa hắn và quân sư.
Thế là, quân sư vào lúc hắn buông bỏ cảnh giác phát động công kích, khi ngón tay của hắn chạm vào điều khiển thì một đao chém tới.
Thật ra, nếu hắn khi ấn nút động tác nhanh hơn một chút, lực đạo lớn hơn một chút thì quân sư và mọi người trên đỉnh núi sẽ không còn cơ hội sống sót.
Nhưng, hắn sợ chết.
Vì thế, hắn phải chết, chỉ có một mình hắn chết,
"Ngươi thắng." Mục sư nói
"Bởi vì ta không sợ chết."
"Ta..."
Mục sư còn muốn nói gì đó thì quân sư đã ngắt lời hắn, nói: "Xin lỗi, ta rất bận."
Cổ tay run lên, yết hầu của mục sư nứt toác.
Hắn còn mà nói gì đó, nhưng lại không phát ra được tiếng.
Chỉ cảm thấy máu tươi ấm áp phun ra, giống như một dòng suối đỏ đẹp tuyệt.