Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 926-3: Người Mình(3)
rước kia cậu không có kinh nghiệm làm việc gì, vì thế muốn để cậu tích lũy một chút, hiểu về tình hình cơ tầng của Tân Hải, đương nhiên việc này phải tôn trọng nguyện vọng chủ quan của cậu, nếu như cậu không muốn thì có thể không đến.”
Cao Liêm Minh nói: “Muốn chứ, tôi đương nhiên là muốn rồi, công an thì công an, tốt hơn nhiều so với việc tôi ngồi không thế này, cứ làm đi đã, nếu như tôi không làm được thì đổi.”
Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà anh muốn làm thì làm tử tế cho tôi, nếu không thì về Đông Giang đi.”
Cao Liêm Minh cười nói: “Tôi sợ anh rồi, được chưa? Đúng rồi, tôi đến cục công an có cấp gì vậy?”
Trình Diệm Đông nói: “Cậu đến thực tập ở chỗ chúng tôi, đâu có phải là nhân viên chính thức chứ, đợi đến khi làm tốt quan hệ với tổ chức, đến lúc đó sẽ nghĩ tới việc sắp xếp cho cậu một chức vị cụ thể.”
“Ý gì chứ? Bảo tôi đi làm mơ hồ vậy sao? Ít ra thì cũng phải cho tôi một việc cụ thể chứ?” Cao Liêm Minh rất muốn có việc làm
Trình Diệm Đông cười nói: “Ai bảo không sắp xếp cho cậu một công việc cụ thể chứ, ngày mai cậu đến đồn công an chợ xe ô tô!”
Trình Diệm Đông cũng rất hứng khởi với công việc sắp tới của mình.
Trương Dương nói: “Đi nào, tìm một chỗ uống chút nữa đi, để chúc mừng cho anh!”
Cao Liêm Minh lắc đầu nói: “Tối nay tôi có chút việc.”
Trương Dương thấy thái độ bí hiểm của gã, liền cảm thấy hiếu kỳ: “Việc gì vậy?”
Cao Liêm Minh cười nói: “Đây là bí mật cá nhân, bí thư Trương đừng hỏi nữa!”
Trương Dương và Trình Diệm Đông nhìn Cao Liêm Minh rời đi, Trương Dương nói: “Tôi dám cá với anh, tên này nhất định đi tán gái.”
Trình Diệm Đông cười nói: “Chuyện bình thường thôi mà, khi còn trẻ ai mà không như vậy chứ.”
Trương đại quan nhìn liếc sang Trình Diệm Đông: “Sao tôi thấy anh giống lãnh đạo vậy nhỉ?”
Trình Diệm Đông cười nói: “Không dám, không dám, bí thư Trương đừng nghĩ nhiều quá.”
Hiện tại Trình Diệm Đông cũng ở ban chiêu đãi huyện ủy, tửu lượng của gã có hạn, cũng không dám đi tăng hai cùng với Trương Dương, hơn nữa, buổi tối gã còn phải xem lại ghi chép về mấy năm gần đây của Tân Hải, cũng không có mấy thời gian.
Trương Dương thấy họ đều có việc của mình, cũng chỉ đành từ bỏ ý định uống rượu tiếp, gã bước về phía vườn hoa Hải Dương.
Sau khi vào xuân, nhiệt độ đã tăng lên không ít, hơn nữa, buổi tối nay Trương đại quan đã uống không ít rượu, hắn cảm thấy hơi nóng, nên đã cởi áo khoác vắt lên tay.
Bước ra khỏi cánh cửa ban chiêu đãi huyện ủy chưa được bao lâu, điện thoại của hắn đã vang lên, sau khi nhận điện thoại, phát hiện rằng đó là bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, mặc dù quan hệ của hắn và Thường gia rất tốt, nhưng bình thường rất ít khi liên lạc với Thường Tụng, bí thư Thường thật ra cũng là nhạc phụ của Trương đại quan. Trương đại quan khá cung kính khách sáo với vị nhạc phụ này: “Bí thư Thường, ông vẫn chưa đi nghỉ sao, tìm tôi có việc gì sao?”
Thường Tụng nói: “Trương Dương, lâu rồi không gặp, cậu quên cả người chú là tôi rồi phải không?”
Bí thư Thường không nói có vấn đề gì, mà nói về tình cảm trước, nếu như lãnh đạo đã nói tình cảm, thì chắc chắc có việc nhờ vả.
Trương đại quan không biết rốt cuộc Thường Tụng tìm hắn để làm gì, nên lời nói rất cẩn thận: “Bí thư Thường, tỉnh đã phân tôi đến Tân Hải rồi, tôi vừa đến đây. Tôi vẫn chưa quen thuộc với tình hình ở đây, vì thế gần đây khá bận, không có thời gian đến Lam Sơn thăm ông.”
Thường Tụng cười ha ha nói: “Thế nào? Công việc bên Tân Hải vẫn thuận lợi chứ?”
Trương Dương nói: “Mới đến đây, tôi không biết người ta có tiếp nhận tôi hay không nữa, chỉ có thể làm mọi việc từ từ rồi, cố gắng chứng minh rằng mình là một cán bộ tốt.”
Thường Tụng nói: “Khiêm tốn quá, cậu đã trở thành anh hùng rồi.”
Trương Dương nói: “Bí thư Thường cũng xem thời sự rồi à. Tin thời sự đó chỉ là nói vớ vẩn thôi, xây dựng tôi thành một hình tượng hoàn mỹ như vậy. Tôi là người như thế nào chứ? Người khác không biết, chẳng lẽ ông cũng không biết sao?”
Thường Tụng cười nói: “Cậu rất được mà, lúc đầu, tôi còn định đưa cậu đến Lam Sơn kìa.”
Trương Dương nói: “Bí thư Thường, nghe ý của ông, có phải là Lam Sơn thiếu thị trưởng không? Nếu như có việc này thật, thì ông mau đưa tôi quá đó tốt quá.”
Thường Tụng cười ngày càng vui vẻ, tiểu tử này nói chuyện có thể làm cho y vui vẻ, thật ra, mấy ngày nay tâm trạng của Thường Tụng không được tốt, sau khi y cười mấy tiếng, rồi mới nói thẳng vào chủ đề chính: “Trương Dương, hôm nay tôi đi tìm cậu, là có chút việc muốn nhờ cậu giúp.”
Trương Dương nói: “Bí thư Thường, ông nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bất an, Lão Thường tìm đến hắn rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là vì Hải Tâm sao?
Thường Tụng vẫn còn cảm thấy hơi do dự, một lúc sau mới nói: “Trương Dương, chuyện phiền phức gần đây của Hải Tâm cậu có nghe nói không?”
Trương đại quan cố ý nói: “Chuyện gì vậy? Lần trước khi cô ấy đến tôi đâu nghe cô ấy nói gì!”
Thường Tụng thở dài nói: “Là chuyện giữa nó và Tần Thanh đó.”
Trương Dương suýt nữa thì cười thành tiếng, không ngờ những lời đồn giữa Tần Thanh và Thường Hải Tâm lại làm cho Lão Thường cảm thấy đau đầu, hắn nhẹ nhàng nói: “Bí thư Thường, việc này tôi cũng vừa mới nghe nói thôi, tôi có thể chắc chắn với ông rằng, tuyệt đối không có chuyện đó, chắc chắn có người cố tình tung tin đồn nhảm làm xấu thanh danh của Tần Thanh và Hải Tâm.”
Trương đại quan là người có tư cách nói câu này nhất trên thế giới, giữa Tần Thanh và Hải Tâm có quan hệ gì, hắn biết rất rõ, giữa hai người họ chắc chắn là có bí mật, nhưng bí mật đó chính là hắn, nếu như nói rằng giữa hai người có chuyện gì khuất tất, thì đó chính là sự có mặt của hắn, ép hai người cùng nằm lên một chiếc giường.
Thường Tụng nói: “Tôi cũng rất tin tưởng con gái của mình, nhưng tôi không thể cứ để người khác nói xấu nó như vậy đúng không? Tôi muốn điều nó về Lam Sơn làm việc, nhưng nó giận tôi, nói rằng nhất định phải đi Đông Giang, hơn nữa, từ hôm qua đã tuyệt thực rồi, cậu nói xem, Tần Thanh rốt cuộc có hấp dẫn gì, mà Hải Tâm lại cứ khăng khăng đòi làm việc cùng cô ấy chứ?”
Trương Dương thầm cười trong bụng, xem ra, Thường Tụng vẫn nghi ngờ giữa Tần Thanh và con gái mình có chuyện, Trương Dương nói: “Bí thư Thường, ông cứ yên tâm, cây ngay không sợ chết đứng, Hải Tâm và Tần Thanh đều là người tử tế, không bao giờ làm những việc gì như vậy, ông đừng tin những lời nói lung tung ở ngoài.”
Thường Tụng nói: “Tôi hiểu, Trương Dương à, dù thế nào tôi cũng không thể để Hải Tâm đi Đông Giang nữa, nó cũng không đồng ý về Lam Sơn, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên để cho nó thay đổi môi trường thì tốt hơn, đi xa quá thì tôi không yên tâm, đến nơi lạ lẫm tôi cũng không yên tâm, sau khi suy nghĩ, thì chỉ có chỗ cậu là thích hợp nhất, một là vì Hải Tâm là bạn tốt của cậu, cậu là ân nhân cứu mạng nó, lời của cậu, nó chịu nghe, hai là vì bên cạnh cậu giờ cũng thiếu nhân thủ, ba là, giờ đây trọng tâm sự nghiệp của Hải Long là ở Giang Thành, cách chỗ cậu cũng gần.”
Trương Dương đại quan vui như mở cờ trong bụng, không ngờ Thường Tụng lại đưa con gái đến bên cạnh mình, đây chẳng phải là cho dê vào hang cọp sao? Nghĩ đến đây, Trương đại quan không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nếu như Thường Tụng biết quan hệ thật sự giữa hắn và Thường Hải Tâm, y nhất định không suy nghĩ như vậy. Trong lòng Trương Dương vô cùng đồng ý, nhưng hắn lại cố ý tỏ chút khó xử: “Bí thư Thường, điều kiện bên Tân Hải này gian khổ, hơn nữa tôi vừa đến…Nếu như sắp xếp quá nhiều người của mình, có lẽ sẽ làm cho cán bộ địa phương phản cảm.”
Thường Tụng nói: “Trương Dương, tôi biết việc này đã làm khó cậu, nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa, tôi đã bảo Hải Long nói chuyện với Hải Tâm, chỉ có chỗ cậu là nó đồng ý sẽ suy nghĩ. Lần này cậu cố gắng giúp tôi, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.”
Trương đại quan miệng cười, suýt nữa thì kêu lên bí thư Thường vạn tuế, nhưng ngoài mặt lại cố tình nói: “Bí thư Thường, ông đã nói đến mức này, tôi làm sao không đồng ý được, để Hải Tâm đến đây đi, tôi sẽ sắp xếp một số công việc nhàn hạ cho cô ấy, coi như là đến đây để nghỉ ngơi chút, quên đi chuyện ở Đông Giang, bí thư Thường, tôi vẫn phải nói một câu nữa, tôi cảm thấy giữa cô ấy và Tần Thanh không có chuyện đó đâu.”
Thường Tụng thở dài nói: “Người hiểu con cái nhất vẫn là cha mẹ, tôi có thể nhận ra tình cảm của nó với Tần Thanh rất sâu đậm, nếu không hai đứa nó đều lớn vậy rồi, điều kiện đều tốt vậy, tại sao không đồng ý qua lại với con trai chứ? Dù là không có chuyện này, nhưng cứ tiếp tục ở lại đó cũng không phải là việc tốt, phòng còn hơn chống mà.” Thường Tụng không hề biết rằng kẻ mà y nên phòng ngừa là tên đang nói chuyện điện thoại cùng.
Trương đại quan cảm thấy áy náy vì sự tin tưởng vô điều kiện của bí thư Thường với hắn, mặt hắn đã đỏ cả lên, thật là áy náy quá! Có điều suy nghĩ của tên này khác với người khác, áy náy thì áy náy, nhưng nếu bảo hắn từ bỏ Hải Tâm thì đó là điều không thể. Trương đại quan thầm nói với bản thân mình: “Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với người phụ nữ của mình, không thể để họ chịu uất ức vì tôi.”
Cụp điện thoại, Trương đại quan giống như vừa được tiêm một liều thuốc kích thích, hắn bước từng bước lớn về phía cửa, lúc này, một cô gái đi một chiếc xe đạp qua người hắn, đằng sau vang lên tiếng xe mô tô.
Chiếc xe rạt qua người Trương Dương rồi lao lên đằng trước, Trương Dương giật thót mình, tức giận nói: “Lái xe kiểu gì thế?”
Trên chiếc xe mô tô có hai người, họ chẳng thèm quay đầu lại, khi đi qua cô gái đang đi xe đạp, đột nhiên cướp chiếc túi cô gái móc trên xe, cô gái đó không kịp đề phòng, mất đi thăng bằng sau cú giật, cả người cả xe đổ xuống, cô kêu lên: “Ăn cướp!”
Trương đại quan vừa nhìn đã cảm thấy động trời, hắn luôn nghe nói rằng tình hình trị an của Tân Hải kém, nhưng đều là nghe nói sau khi đến Tân Hải, chưa từng tận mắt chứng kiến. Lầm cướp giật này lại xảy ra ngay trước mắt hắn, thật là không thể chịu nổi, Trương đại quan khon lưng nhặt một mảnh gạch, may mà kiến trúc của Tân Hải hỗn loạn, nếu không thì hắn cũng không thể nào nhặt được rác thải xây dựng dễ dàng như vậy được.
Trương đại quan giơ tay, viên gạch đó bay ra từ tay hắn, bắn thẳng vào bánh sau của chiếc xe mô tô, bùm! Một tiếng vang lên, vì không chịu nổi sức công phá của viên gạch, bánh sau của chiếc xe mô tô đã nổ, người lái mất đi sự khống chế, chiếc xe đổ ra đường, hai kẻ xấu cũng bay ra ngã lăn ra mặt đường, có điều hai người này có lẽ không bị thương, rất nhanh đã bò lên từ mặt đất, chúng không những không chạy trồn, mà còn xông về phía Trương Dương.
Vì chúng đội mũ bảo hiểm, nên không nhìn rõ mặt mày thế nào, một người trong số đó tay cần một con dao sáng loáng, nghiến răng nói: “Tiểu tử, mẹ kiếp, mày không muốn sống nữa rồi à?”
Gã huơ con dao về phía bụng Trương Dương, Trương đại quan thấy tên này muốn đâm người, vừa rồi ý nghĩ nương tay với gã đã hoàn toàn biến mất, hắn tóm lấy tay tên người xấu, vặn một vòng, rắc một tiếng, xương tay tên người xấu đã gãy, Trương Dương cướp lấy con dao của gã, chẳng thèm nhìn liền phi về phía đùi tên người xấu muốn đánh lén mình từ bên cạnh, hai tên côn đồ kêu lên thảm thiết nằm lăn trên mặt đất, Trương đại quan cười lạnh lùng lắc đầu, nhặt cái túi đã dính đầy đất lên, phủi phủi rồi đi về phía cô gái bị ngã.
Cô gái đó ngã không nhẹ, đến tận bây giờ vẫn chưa đứng dậy được, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, đầu tiên là bị cướp, sau đó lại nhìn cảnh đầy máu me trước mắt, khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng khi cô ta nhìn rõ diện mạo của Trương Dương, liền ngạc nhiên nói: “Bí thư Trương! Sao lại là anh?”
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư