Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Chương 1356: Sát. (1)
M
ắt thấy là đám người Thần Dạ vây công mà đến, Liễu Triêu Dương không khỏi cười nhạo một tiếng:
- Đã không có cao thủ Thiên Huyền kiềm chế, Dạ Minh ngươi cũng không chịu nổi một kích. Thần Dạ, hôm nay nơi này sẽ là chỗ táng thân của các ngươi.
- Cái này vẫn còn chưa nhất định!
Thần Dạ quỷ dị cười cười, thản nhiên nói:
- Liễu Triêu Dương, sao ngươi không cảm thấy kỳ quái. Nếu chúng ta đã biết Tiêu Nhược thư sinh và Thiên Diệp lão nhân ngã xuống ở chỗ này, tại sao dù thế nào cũng phải chờ sau khi các ngươi tiến vào đến nơi này thì mới xuất hiện?
- Có ý tứ gì?
Gương mặt già nua của Liễu Triêu Dương vừa cau lại, lập tức trong lòng có cảm giác bất an.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:
- Liễu Triêu Dương, ngươi quả nhiên đã già, một chút trí nhớ cũng không có. Chuyện đã xảy ra trong cung Đế Hoàng, ngươi liền thật sự quên?
Lúc này, sắc mặt của Liễu Triêu Dương và tứ đại cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu không khỏi đại biến.
Cung Đế Hoàng!
Lúc ở trong cung Đế Hoàng, vốn chiếm cứ được thiên thời địa lợi nên hai tộc Thiên, Liễu liên thủ, có sự chắc ăn nhất định, đủ để khiến cho Dạ Minh nuốt hận ở nơi này, Thế nhưng cuối cùng, trong cung Đế Hoàng, ý thức một đám tiền bối đã thức tỉnh, trực tiếp đã khiến cho âm mưu của hai tộc thất bại.
Hiện tại nơi này...
Nơi này ngay cả không phải cung Đế Hoàng, nhưng nơi này là chỗ ngã xuống của Tiêu Nhược thư sinh và Thiên Diệp lão nhân.
Với hai vị cường đại này, thì ở khắp nơi trong chốn này, làm thế nào không có bất cứ trang bị gì?
Có lẽ trong lòng Tiêu Nhược thư sinh và Thiên Diệp lão nhân bọn họ cũng không có một đám ý thức như trong cung Đế Hoàng kia. Đối với truyền nhân của bốn vị đại đế thì có sự bảo vệ không gì sánh kịp. Nhưng chỉ cần biết rằng truyền nhân của bốn vị đại đế xuất hiện ở nơi này, như vậy, ít nhất mà nói, đối với ba người Thần Dạ, Phong Ma, U Nhi, trong lòng hai vị tiền bối tiên sinh và lão nhân đã ngã xuống kia, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có được sự bảo vệ nhất định.
Bốn vị đại đế năm đó dám nghĩ dám làm nên đã ăn sâu vào lòng người, khiến cho bọn họ được vô số người vô cùng sùng kính!
Thời gian đã trôi qua vô số năm, có lẽ phần sùng kính này đã yếu bớt rất nhiều. Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy truyền nhân của đại đế, thì trong lòng mỗi người đều sẽ nhớ lại một ít chuyện xưa, chỉ cần có phần trí nhớ này.
Nếu như không phải bởi vì điều này, với thế lực ngập trời của hai tộc Thiên, Liễu như mặt trời ban trưa, thì làm thế nào mà trong giao chiến cùng Dạ Minh, lại rơi vào hạ phong như thế?
Mặc dù phương diện này có hai tộc Đế, Mộc ủng hộ, nhưng sự ủng hộ này chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi.
Mắt thấy dáng vẻ thay đổi của đám người Liễu Triêu Dương, Thần Dạ cười lớn một tiếng:
- Các vị, tận tình giết đi!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn vừa nói dứt lời, đúng là đám người Thiên Nhàn cầm đầu liền như lang như hổ xông ra phía ngoài.
Lúc ở trong tộc Liễu, đã thấy tận mắt mọi người, bao gồm cả Liễu Phá Phong đều đã bỏ qua lời hứa. Chỉ vì lợi ích mà không ngại ngần muốn ra tay đối với đám người Thần Dạ.
Vào đúng lúc đó, tín ngưỡng trong lòng đám người Thiên Nhàn liền đã là có chỗ lung lay. Ở thế gian này, tóm lại vẫn lấy lợi ích là trên hết.
Tuy nhiên, cho dù thế nào, ở trong lòng Thiên Nhàn bọn họ trước sau vẫn còn còn có được một tia hy vọng. Dù sao, Liễu Phá Phong bọn họ vẫn còn không hề cấu kết cùng Tà Đế Điện. Bọn họ mới chỉ là đã rời bỏ, nhưng không phản bội. Bất kể bọn họ làm xấu như thế nào, chỉ cần đến cuối cùng còn có thể đánh một trận vì thiên địa thương sinh ( trăm họ), thì những chuyện khác tạm thời đều có thể bỏ qua được.
Chính là hiện tại, những người này, lại cấu kết cùng người của Tà Đế Điện vào làm một khối...
Đã không có cao thủ Thiên Huyền kiềm chế, thực lực của đám người Thiên Nhàn thì mọi người tộc Liễu còn xa không phải có đủ khả năng ứng phó. Hơn nữa trong lòng đang mang nỗi đau và hận đến mức tận cùng kia, càng khiến cho Thiên Nhàn bọn họ có khả năng phát huy ra được thực lực hơn xa trước đây.
Trong nháy mắt tiếp xúc ngắn ngủi sau đó, liền có thêm cao thủ tộc Liễu bị vô tình chém giết ở trên mặt đất vừa thực vừa ảo này. Sau khi trôi qua chỉ chốc lát, mùi vị máu tươi nồng đậm đã từ từ bắt đầu lan tràn ra.
- Lão thất phu, các ngươi dám!
Mắt thấy tộc nhân lập tức bị chém giết rất nhanh, đám người Liễu Triêu Dương không kìm nổi tức giận. Tuy nhiên, còn không chờ những người này có chút hành động thì từng đạo sát ý mãnh liệt đã điên cuồng xâm nhập đến, lại một lần nữa miễn cưỡng ngăn cản bốn người này.
- Liễu Triêu Dương, đối thủ của các ngươi là chúng ta, đừng có quên!
Ngay chính phía trước tứ đại cao thủ Thiên Huyền, Thần Dạ đạp không đứng thẳng.
- Chỉ bằng các ngươi?
Liễu Triêu Dương cười lạnh lùng mà hỏi. Không phải hắn xem thường đám người Thần Dạ, quả thật là những người trẻ tuổi này, trong tương lai ai nấy đều cũng có được tư cách đặt chân lên đỉnh cao. Nhưng đó là trong tương lai, còn hiện tại, bọn họ ở trong mắt mình thì vẫn còn chưa có tư cách để kiêu ngạo.
- Có đúng thế không thì với chúng ta, sau khi đánh một trận mới biết được!
Nói đến căm hận đối với tộc Liễu, trong số mọi người ở đây thì không nghi ngờ Diệp Thước ở mức cao nhất!
Thời gian mấy năm sống không bằng chết trong Vạn Quỷ Thâm Uyên kia, cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đựng những hành hạ đáng sợ đó. Những điều này cũng đều không quan trọng. Nhưng đau đớn đến từ chính thân thể mình, Diệp Thước có thể chấp nhận.
Nhưng mỗi lần nhớ ra, Liễu Như Thị chịu khổ tại tộc Liễu, nàng mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng và thương tâm đau lòng cho chính mình, thì trái tim Diệp Thước liền kìm lòng không đậu mà giống như Vạn Quỷ Thâm Uyên kia, không ngừng thốt ra âm thanh thê lương!
- Tu La Chi Thân!
Những đạo hào quang đen nhánh càng đậm đặc hơn. Đến cuối cùng, cả thiên địa liền tựa như màn đêm buông xuống. Chỉ có bóng dáng kia của Diệp Thước giống như là Thần Ma khai thiên lập địa. Trong một vầng hào quang càng lúc càng thịnh, thân hình hắn cũng là đang từ từ tăng cao.
Một khắc nào đó, khi hào quang đen nhánh kia đã đạt đến mức không sao hơn được nữa thì trong thiên địa, có một người Cự Nhân khổng lồ từ trong đó Hóa Hình ra. Ánh sáng đen đầy trời kia liền như thủy triều rút đều lọt vào trong Cự Nhân kia.
- Rầm rầm!
Toàn thân Cự Nhân có những quầng sáng đen như sóng gợn rung động tràn ra. Khí tức đáng sợ, cuồn cuộn không ngừng tuôn trào dữ dội. Từ xa xa nhìn lại, lúc này Cự Nhân đích thực là Thần Ma tái sinh!
Thực lực đạt tới cảnh giới Thánh Huyền Thất Trọng, hiện tại Diệp Thước đã sớm hơn xa trước đây. Khi bắt đầu thi triển một pho Tu La Chi Thân này, uy lực kia không nghi ngờ là so với lúc ở tại tộc Liễu thì còn đáng sợ hơn rất nhiều.