Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 912-3: Mượn Đề Phát Huy (3)
Đ
i tới phòng cảnh vụ, Trương Dương đặt mông ngồi xuống ghế. Vương Tuấn Vĩ nhất thời mở to hai mắt nhìn, vỗ một cái trên bàn, giận dữ hét: "Ai cho nc`gươi ngồi?"
Trương Dương nói: "Tôi không phạm pháp, sao không thể ngồi?"
Hồng Trường Thanh trong lòng thầm than, chuyện đến bây giờ, tình thế đã không phải do cô ấy nắm trong tay, thẳng thắn giả câm điếc, nhìn vị Trương bí thư này mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Vương Tuấn Vĩ nói: "Không phạm pháp? Cậu nhiễu loạn trật tự công cộng, ấu đả người kinh doanh, đây là phạm tội! Không phải tôi hù dọa cậu, tội của ngươi đã đủ tạm giam, làm không tốt còn phải giáo dục lao động!"
Trương Dương nói: " Pháp luật quốc gia là anh định?
Vương Tuấn Vĩ khinh miệt nói: "Vừa nhìn cậu liền biết là người thiếu kiến thức pháp luật! Tôi là người chấp pháp, sao tôi có thể không hiểu pháp luật?"
Trương Dương nói: "Không có lệnh bắt có thể tùy tùy tiện còn người ta lại sao?"
Vương Tuấn Vĩ nói: "Đối với một phần tử nguy hiểm tràn ngập khuynh hướng bạo lực, tôi phải muốn làm ra biện pháp phòng bị, để ngừa cậu tạo thành thương tổn an toàn của khác người."
Trương Dương cười cười, xoay mặt hướng về phía Hồng Trường Thanh nói: "Chị, hắn nói hắn hiểu pháp luật!"
Hồng Trường Thanh thật không biết nên đáp lại hắn thế nào, trong lòng cũng đã cho ra kết luận, thằng nhãi này rất khó chơi! Đừng xem hắn mở miệng ra là chị và chị, Hồng Trường Thanh trong lòng nói tôi không đảm đương nổi.
Vương Tuấn Vĩ lại vỗ bàn một chút: "Còn không đứng lên?"
Trương đại quan nhân vẫn đang ngồi ở chỗ kia: "Tôi không phạm pháp, tôi đến đây là nói đạo lý, ngày hôm nay là tay buôn lậu xe mắng chửi người trước, hắn tiến hành công kích ác độc đối với hai chị em chúng tôi, chị của tôi quá tức giận mới tát hắn một cái, đúng rồi, nếu anh điều tra tình huống tranh cãi. Vì sao chỉ đem chúng tôi đến, vì sao không bắt hắn?"
Vương Tuấn Vĩ nói: "Vừa nhìn cậu liền biết không phải là thứ tốt, giảo hoạt, nói năng ngọt xớt, trẻ tuổi không lo học, học đánh nhau gây chuyện, cậu biết cậu đã tạo thành tạo thành nhiều tổn thất cho chợ xe không?"
Trương Dương cười nói: "Anh vừa nói như thế, hình như tôi thật đúng là có chút sai."
Vương Tuấn Vĩ lại vỗ một cái lên trên bàn: "Bớt cợt nhả. Cậu đứng lên cho tôi!"
Trương Dương nói: "Tôi nói anh không phải cảnh sát nhân dân sao? Sao đối với người dân thiện lương lại hung dữ như vậy hả?"
"Cậu cũng được coi là người dân thiện lương? Đứng lên cho tôi!" Vương Tuấn Vĩ đứng lên.
Trương Dương vẫn không để ý đến hắn.
Một tên cảnh sát khác đi lên tới bắt lấy vai của Trương Dương bắt hắn đứng lên, Trương đại quan nhân cũng không phản kháng, đứng lên, tên cảnh sát kia đẩy Trương Dương đi đến phòng nhỏ: "Đi vào!"
Hồng Trường Thanh thấy tình cảnh trước mắt có chút sợ, đám cảnh sát này không muốn dụng hình với Trương bí thư: "Các người làm gì?"
Vương Tuấn Vĩ chỉ vào mũi của cô ấy nói: "Cô câm miệng cho tôi. Chờ hỏi xong hắn mới đến phiên cô."
Trương Dương nói: "Chị, chị đừng nói, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!" Còn chưa tới lúc vạch trần thân phận, hắn đương nhiên không muốn Hồng Trường Thanh làm hỏng chuyện.
Hồng Trường Thanh chăm chú nhắm đôi mắt lại, trời ạ! Ngày hôm nay là ngày mấy, sao tôi không may như thế?
Hai gã cảnh sát đem Trương Dương đẩy đẩy vào bên trong phòng nhỏ, Vương Tuấn Vĩ từ phía sau đưa tay chụp lấy cổ của Trương Dương: "Nhìn không ra mày con mẹ nó là một thằng vô lại, còn cứng miệng với tao! Ngồi xổm xuống!"
Trương Dương trở tay húc khửu tay đi qua. Mẹ kiếp, thằng cháu trai này thật sự là mù mắt, dám nắm cổ mình!
Vóc người của Vương Tuấn Vĩ vốn đã lùn hơn so với Trương Dương, một khửu tay này đập ngay trên mũi hắn, nước mắt và máu mũi ào ào chảy xuống, Vương Tuấn Vĩ kêu thảm ôm mũi ngồi chồm hổm xuống. Tên đồng bạn của hắn vừa nhìn liền phát hỏa, giận dữ hét: "Mày dám đánh cảnh sát!" Quơ cảnh côn muốn đập vào lưng của Trương Dương.
Trương đại quan nhân há có thể cho hắn cho đánh sao, không đợi cảnh côn chạm vào trên người. Nhấc chân đạp qua bụng hắn, tên cảnh sát sững sờ bay ngược lên, thân thể mập mạp đánh vào ván cửa trong phòng, từ cửa phòng ngã xuống ầm ầm, ngã chỏng vó xuống mặt đất, cũng không có biện pháp. Thân thể quá béo, lúc té đương nhiên phải nặng hơn người bình thường một ít.
Hồng Trường Thanh nghe được tiếng động bên trong, sau đó thấy một người cảnh sát béo đánh vỡ cửa phòng bay ngược ra, ngạc nhiên há to miệng.
Lúc này bên ngoài lại đi vào một gã cảnh sát, cũng là của phòng cảnh vụ chợ. Hắn thấy không ổn, nhanh chóng cầm điện thoại báo lên.
Trương Dương đánh bại hai gã cảnh sát béo xong cũng không có hành động tiến thêm một bước, cười tủm tỉm trở lại bên cạnh Hồng Trường Thanh ngồi xuống. Sự tình hôm nay rốt cuộc hoàn toàn ầm ĩ, đã như vậy không sợ chơi với bọn họ.
Chạy tới trước tiên chính là hơn mười người bảo vệ của chợ, bọn họ đi tới hiện trường đem hai gã cảnh sát bảo vệ lại, Vương Tuấn Vĩ ôm mũi chảy máu, chỉ vào Trương Dương, nước mắt chảy xuống kêu lên: "Mày dám đánh cảnh sát, chờ ngồi tù đi!"
Nghe nói xảy ra đại sự đánh cảnh sát, ngừi của khu trực thuộc đồn công an toàn bộ xuất động, Sở trưởng Tôn Hâm tự mình mang đội, vũ trang hạng nặng hùng hổ đi tới phòng cảnh vụ, vây quanh phòng cảnh vụ. Quản lí của chợ xe Cảnh Tiểu Giang cũng tới, đối với chợ xe mà nói, cái này được cho là một đại sự kiện.
Tôn Hâm trước khi đi tới phòng cảnh vụ là mang theo lửa giận hừng hực, có người có thể dám ấu đả cảnh sát tại địa bàn của gã, cái này căn bản là là động thủ trên đầu thái tuế, gã phải xử lý nghiêm túc, giết một người răn trăm người! Uy nghiêm của cảnh sát nhân dân bất khả xâm phạm!
Khi Tôn Hâm đi vào phòng cảnh vụ, lửa giận đầy ngập của gã nhất thời tắt, một lòng chợt ngã vào vực sâu vạn trượng, Tôn Hâm cũng không nhận ra Trương Dương, thế nhưng gã nhận thức Hồng Trường Thanh, gã sở dĩ có thể lên làm cái chức Sở trưởng này, vẫn là đi qua Hồng Trường Thanh, tuy rằng Hồng Trường Thanh có thể không ấn tượng với gã, thế nhưng Tôn Hâm đối với Hồng Trường Thanh sẽ không quên, Hồng Trường Thanh là bạn học của chị gã, chính là đi qua tầng quan hệ này mới trợ giúp gã. Tôn Hâm thấy rõ sở Hồng Trường Thanh bị còng tay, lúc này ngay cả tâm giết Vương Tuấn Vĩ gã đều có.
Vương Tuấn Vĩ ôm mũi chỉ vào Trương Dương và Hồng Trường Thanh nói: "Sở trưởng, bọn họ chống lại lệnh bắt, đánh cảnh sát!"
Tôn Hâm căn bản không nhìn Vương Tuấn Vĩ, đi tới bên cạnh Hồng Trường Thanh: "Hồng chủ nhiệm, cái này rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Hồng Trường Thanh tuy rằng cảm thấy hình dạng của Tôn Hâm có chút quen thuộc, nhưng thật sự nhớ không nổi gã là ai, bất quá cũng may cuối cùng cũng có người nhận ra mình. Cô ấy cũng bị nghẹn sắp chết, trong lòng hoảng quá mức, nước tiểu trong bụng cũng hoảng quá mức, nhưng hai tay bị còng, bảo cô ấy làm sao đi WC?
Hồng Trường Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Hâm nói: "Các người làm chuyện tốt!" Tôn Hâm kêu người đem chìa khoá tới, chuẩn bị mở còng tay cho Hồng Trường Thanh, nhưng Hồng Trường Thanh nói: "Trước mở cho Trương bí thư!"
Tôn Hâm lúc này mới tỉ mỉ nhìn Trương Dương, Trương Dương tuy rằng mới tới, thế nhưng tin tức TV dày đặc oanh tạc của ngày hôm qua đã khiến cho khuôn mặt của hắn được nhiều người nhớ kỹ, Tôn Hâm cũng xem tin tức TV, vừa rồi một lòng đều đặt ở trên người Hồng Trường Thanh, không có lưu ý Trương Dương bên người, Hồng Trường Thanh vừa nói như thế, lúc này gã mới chú ý Trương Dương, khi gã thấy rõ hình dạng của Trương Dương, đem người trẻ tuổi trước mắt và ấn tượng đối với vị bí thư huyện uỷ mới tới trong đầu so sánh, đầu của Tôn Hâm nổ cái ầm lên. Gã hầu cũng chết lặng, hô hấp cũng trắc trở, trái tim thiếu chút nữa từ lồng ngực nhảy ra, Vương Tuấn Vĩ ơi Vương Tuấn Vĩ, con mẹ mười tám đời tổ tông của mày, mày con mẹ nó muốn chết, đừng liên lụy đến tao! Mày thật can đảm dám còng tay bí thư huyện uỷ mới tới.
Tôn Hâm lúc này đã không đi mắng Vương Tuấn Vĩ, gã cầm chìa khoá, cái miệng hơi méo, buộc mình lộ ra nụ cười quyến rũ, nhưng còn không bằng không cười, biểu tình hiện tại của gã còn xấu xí hơn so với khóc, Tôn Hâm nói: "Trương bí thư! Sao là ngài? Tôi mở cho ngài..."
Trương Dương không tức giận, mỉm cười nói: "Không cần, vị đồng chí cảnh sát này của các người nói, tôi là một phần tử nguy hiểm tràn ngập khuynh hướng bạo lực, tiến hành phòng bị với tôi, để tránh tạo thành thương tổn, cho nên mới còng tôi lại."
Tôn Hâm nói: "Trương bí thư, hắn có mắt không tròng, quay đầu lại tôi sẽ đuổi hắn!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh là?"
Tôn Hâm nói: "Tôi là Sở trưởng Tôn Hâm khu chợ!" Lúc nói mồ hôi lạnh ứa ra.
Trương Dương cười nói: "Thì ra là Tôn sở trưởng, quyền lực của anh rất lớn, có thể tùy tiện đuổi cảnh viên sao?"
Môi của Tôn Hâm run rẩy lên.
Ánh mắt của Trương Dương rơi vào trên người Vương Tuấn Vĩ, Vương Tuấn Vĩ lúc này cũng không bịt mũi, mũi vừa đỏ vừa sưng, nhưng mặt thì trắng bệch không có tí huyết sắc, hắn cho dù có ngu ngốc, lúc này cũng rõ ràng, mình chọc ra phiền phức cực lớn rồi, còng tay Huyện thái gia mới tới lại. Trương Dương nói: "Vị đồng chí cảnh sát này nói qua, chúng ta là xã hội pháp chế, mọi việc đều chú ý phát luật, mặc kệ tôi là ai, chỉ cần phạm pháp phải đối xử bình đẳng!"
Lời của Trương Dương vừa nói xong, đối diện truyền đến tiếng phù phù, Vương Tuấn Vĩ đặt mông ngã ngồi xuống đất, hắn là hai chân nhũn ra, thật sự không chịu nổi trọng lượng thân thể, nhìn Vương Tuấn Vĩ chật vật, lại không ai cười.
Tôn Hâm lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu chỉ có một ý niệm, xong, xong! Ngày hôm nay hoàn toàn xong đời rồi.
Hồng Trường Thanh rốt cuộc không nín được, cô ấy bảo Tôn Hâm mở còng cho mình, đi đến WC. Cô ấy đi nhanh, trở về cũng nhanh, trong thời gian đi WC đã gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Trần Khải, khiến cho gã ta lập tức đến đây giải quyết chuyện này, Hồng Trường Thanh đã nhìn ra sự tình hôm nay Trương bí thư sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trương Dương cười tủm tỉm ngồi ở chỗ kia.
Hồng Trường Thanh sau khi trở về, đi tới bên cạnh Trương Dương, ghé vào lỗ tai hắn nói "Trương bí thư, tôi thấy vẫn là để cho bọn họ mở còng tay trước, truyền ra ảnh hưởng..."
Trương Dương nói: "Chị Hồng, ở đây không có chuyện của chị, chị đi trước đi!"
Hồng Trường Thanh nhất thời ngậm miệng lại, cô ấy rõ ràng chuyện ngày hôm nay sẽ không qua loa chấm dứt như thế, vị Trương bí thư này là một người không buông tha.
Vương Tuấn Vĩ lúc này hoàn toàn bị cô lập, đồng sự xung quanh tránh hắn như tránh ôn thần, rất sợ dính hắn gần quá, dính vào xui xẻo, hắn nỗ lực nửa ngày mới tích góp một ít dũng khí, gom góp dũng khí nói: "Trương bí thư... Tôi sai rồi..."