Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1451
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1351: Tụ Hội
àn Lập nghe nàng nói như thế cũng không có ý phản đối nhưng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:
“Lần này tiên tử sưu tầm được bao nhiêu hạt giống linh dược? Lần trước Viêm đạo hữu đưa ra vài loại, tuy khá hiếm thấy nhưng không hữu dụng lắm.”
“Đạo hữu yên tâm, lần này ta có thể cung cấp đến bảy tám phần các hạt giống trong danh sách của đạo hữu đưa. Nói thật, nếu không phải thời gian xảy ra đại chiến quá gấp, căn bản ta cũng không muốn dốc hết vốn liếng các hạt giống này. Nhưng hiện tại ta bất chấp, cũng mong là trong lần này đạo hữu mang đủ số linh dược để trao đổi.” Trong hắc khí truyền ra tiếng cười thản nhiên của nữ tử.
“Hắc! Ngươi cùng ta đã giao dịch bao nhiêu lần, có lần nào ngươi thấy ta giao thiếu một gốc nào chưa?” Hàn Lập cười quỷ dị, hỏi ngược lại.
“À, bất quá các hạt giống kỳ này đều là loại cực kỳ quý hiếm, về giá trị không dưới vạn năm linh dược của đạo hữu. Chỉ là vạn năm linh dược quá ít, nếu không thiếp thân cũng không nỡ đem ra giao dịch với đạo hữu.” Nữ tử cười duyên, lập tức lật tay xuất ra một cái thúy lục sắc mộc hạp, ném qua Hàn Lập.
Trên hộp gỗ này chạm khắc nhiều hoa văn mang phong cách cổ xưa, ẩn hiện chớp động linh quang, hiển nhiên không phải là loại hộp bình thường.
Hàn Lập nghiêm sắc mặt, bắt mộc hạp vào trong tay, cũng không mở nắp hộp mà hai mắt lóe lên lam mang trực tiếp xuyên qua vỏ hộp nhìn vào, đồng thời thần niệm cường đại cũng mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong, cẩn thận tra xét.
Trong lúc nhất thời Hàn Lập cầm mộc hạp trong tay đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nữ tử thấy hành động của Hàn Lập như vậy cũng không lấy làm kỳ, cũng không có ý hối thúc, chỉ chớp động ánh mắt ngắm nhìn Hàn Lập, tựa hồ muốn nhìn thấu qua quang hà để nắm rõ mười mươi hình dáng của Hàn Lập.
Sau một lúc nàng kín đáo thở ra một hơi, thu ánh mắt trở về.
Nếu không có lòng hiếu ký đối với Hàn Lập thực ra là dối lòng. Người có thể cung cấp nhiều linh dược vạn năm như vậy, khẳng định thân phận không phải là tầm thường.
Theo nàng suy đoán, hơn phân nửa đối phương thuộc về các gia tộc bí ẩn nhất trong Nhân Tộc, Chân Linh Thế Gia. Đặc biệt khả năng cao nhất là người của Mẫn gia, có uy danh đào tạo linh dược.
Nhưng đối phương cũng thật sự dị thường, qua mấy lần tiếp xúc nói bóng nói gió, không những không tra được lai lịch đối phương mà ngược lại còn bị hắn tra được họ tên của chính mình.
Điều này đã từng khiến cho nàng phải ảo não mất một thời gian.
Mặc dù đối phương không có khả năng chỉ dựa vào một cái xưng hô là tìm được lai lịch, nhưng chỉ nội điều này đã khiến nàng chết đứng.
Có lòng điều tra đối phương, đối phương tuyệt không hé nửa lời. Bản thân lại không cẩn thận tiết lộ ra một số tin tức.
Bất quá khi nàng nghĩ mình đã trao đổi được với đối phương cũng khá nhiều vạn năm linh dược thì không khỏi cảm thấy hưng phấn dị thường.
Mà vạn năm linh dược cho dù có nhiều linh thạch thì cũng không có để mà mua.
Lần này mà giao dịch thành công, nàng sẽ cấp tốc mang các linh dược này đi luyện chế đan dược phục vụ cho nhu cầu cấp bách đột phá bình cảnh.
Đương nhiên nàng cũng cảm thấy tò mò việc Hàn Lập chuyên sưu tầm hạt giống linh dược nhưng chỉ cần đối phương đáp ứng trao đổi linh dược thì tự nhiên nàng cũng lười biếng đi truy cứu đầu đuôi trong đó.
Trong lúc Yêu Tộc nữ tử đang suy ngẫm thì Hàn Lập đã kiểm tra xong.,hắn vừa lòng gật gật đầu.
“Không sai,đích xác hơn phân nửa loại hạt giống là loại ta yêu cầu trước kia. Đây là linh dược, ngươi tự kiểm tra đi.”
Vừa nói, hắn cũng vừa lấy ra trên người mấy cái ngọc hạp giao cho đối phương.
Nữ tử cũng không dám khinh thường, sau khi tiếp nhận đồng dạng kiểm tra cẩn thận.
“Không sai, đều là vạn năm linh dược. Lần này hai ta trao đổi thật dễ dàng. Mong đạo hữu có thể tránh được đại kiếp để sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại.” Yêu Tộc nữ tử thu lại linh dược, cười dài nói.
“Hy vọng là như thế,nếu đã trao đổi xong. Tại hạ sẽ lại gặp Dư đạo hữu xem có cái gì tốt hay không. Tình hình lúc này hẳn sẽ có một số đồ trân quý được xuất ra.” Hàn Lập nhìn về phía các quầy hàng, suy tư nói.
“Có lẽ là vậy. Vừa rồi ta cũng thất xuất hiện không ít vật quý hiếm. Tuy nhiên thiếp thân có chuyện quan trọng, cũng không tiện ở lại bồi tiếp đạo hữu.” Nữ tử lập tức cáo từ.
“Tiên tử cứ tự nhiên.” Hàn Lập bất động thanh sắc ôm quyền nói.
Nữ tử trong hắc khí cũng vô cùng dứt khoát, lập tức xoay người đi về hướng Yêu Tộc.
Hàn Lập đợi nàng ra khỏi đại sảnh, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mỉm cười.
Ngọc Thanh Đan chỉ hữu hiệu với Hóa thần sơ kỳ. Nhưng hôm nay giao dịch với Yêu Tộc nữ tử, rốt cuộc hắn thu thập được hai loại hạt giống đại hữu dụng với Hóa thần trung kỳ. Xem ra trong thời gian này không cần phải quan tâm đến vấn đề thiếu thốn linh dược nữa.
Trong lòng buông lỏng, Hàn Lập liền thản nhiên đi tới một quầy hàng của Nhân Tộc.
Sau khi dạo qua một vòng, đầu mi hắn hơi nhíu lại.
Số quầy hàng không ít, mà lưỡng tộc tu sĩ cũng xuất ra nhiều số bảo vật quý hiếm đa dạng và phong phú hơn trước.
Nhưng với ánh mắt hiện tại của hắn sẽ không xem các pháp bảo và tài liệu bình thường vào trong mắt. Điều hắn cảm thấy hứng thú là các lại bí thuật công pháp linh tinh nhưng lại hiếm có hàng, tuy cũng có vài cái nhưng không làm hắn hứng thú.
Do vậy hắn cũng không trì hoãn nữa, chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Vừa ra Thái Huyền Điện, Hàn Lập độn quang về phía Thạch Tháp của mình.
Nửa tháng sau sẽ có buổi truyền đạo của trưởng lão Thiên Nghiễm Điện, hắn tuyệt không bỏ qua cơ hội này.
Hơn nữa dù không có chuyện này thì hắn cũng còn một việc khác phải xử lý nên cũng không lập tức ly khai Thiên Uyên thành.
Trở lại trong Thạch Tháp, trước hết Hàn Lập đem ngọc bài ghi nhận công trạng đi đổi thành lệnh bài rồi quay lại nơi tiểu đội của mình dừng chân, tùy tiện tìm một gian tĩnh thất ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ba ngày sau một đạo thanh hồng vội vã rời khỏi Thạch Tháp bay thẳng về một nơi nào đó bên ngoài thành.
Gần nửa ngày sau, đạo thanh hồng này xuất hiện trên không trung của một tòa sơn cốc.
Sơn cốc này um tùm xanh tươi, ngoài cảnh sắc tú lệ thì cũng không có bất cứ cái gì khác thu hút.
Đạo thanh hồng này xoay quanh một cái rồi hạ xuống sơn cốc.
Quang mang chợt tắt, hiện ra thân hình Hàn Lập đứng trước một khối thạch bích cao hơn 30 trượng.
Thoáng nhìn trái phải thấy không có điều bất thường, tay áo bào của Hàn Lập rung lên, một đạo kim phù bắn ra nhập vào thạch bích không thấy bóng dáng.
Sau đó Hàn Lập ngồi xuống trước thạch bích không nói một lời.
Một lát sau, một màn kỳ dị xuất hiện.
Bên ngoài thạch bích chợt nổi lên một tầng hôi vụ tỏa ra giống như miệng của một con ác thú. Trước người Hàn Lập hiện ra một cái thông đạo hình vuông, bốn phía đều có màu xanh, chớp động linh quang nhè nhẹ.
Hàn Lập mỉm cười nhấc chân tiến vào.
Thông đạo dài khoảng năm mươi trượng, phía cuối có một bạch ngọc đại môn, bao xung quanh là một bạch sắc quang mạc.
Hàn Lập không chút do dự, hai tay kết quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú, quang mạc lập tức phân khai ra.
Hàn Lập thản nhiên đi vào bên trong.
Phía sau đại môn là một gian phòng rộng hơn ba mươi trượng. Trong phòng chỉ có một cái thạch bàn đặt ở giữa, xung quanh là hai mươi mấy cái ghế đá.
Trên các ghế đá đã có nhiều tu sĩ ngồi trên đó, nam có nữ có, mỗi người ăn mặc khác nhau nhưng tu vi ai cũng đã là Hóa thần.
Một số tu sĩ này thấy Hàn Lập đi đến, liền cười nói chào hỏi:
“Hàn huynh cũng đến.”
“Đạo hữu lần này đến sớm nha.”
“Nghe nói lần này Hàn huynh bắt sống một Lục Ảnh, sách sách, thật mang lại thể diện lớn cho phi thăng tu sĩ nha.”
Trên mặt Hàn Lập treo một nụ cười nhất nhất một phen đáp lễ. Sau đó tùy ý tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Một số khác vẫn mặt lạnh không lên tiếng chào hỏi, chỉ liếc mắt nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập đối với những tên này căn bản cũng không thèm để ý ngược lại nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi Hàn Lập ngồi không lâu, lại có nhiều tu sĩ lục tục tiến vào đại sảnh. Tiếng chào hỏi vang lên khắp đại sảnh.
Sau hai canh giờ trong đại sảnh đã có mươi lăm mười sáu tu sĩ, sau đó cũng không có tu sĩ tới thêm. Nhưng không có ai xì xầm điều gì mà ai cũng an tĩnh đả tọa tại ghế đá.
Lại một lúc sau, hốt nhiên trong đại sảnh truyền đến thanh âm nhàn nhạt của một nam tử:
“Xem ra những người có thể đều đã đến, vài người còn mang nhiệm vụ nên không thể tham gia tụ hội kỳ này. Triệu huynh, chúng ta bắt đầu đi.”
“À, số lượng không sai biệt lắm. Theo như ý huynh vậy.”
Nghe thanh âm thứ hai vang lên hơi quen, trong lòng Hàn Lập nhất động, mở hai mắt ra.
Lúc này từ đại môn sóng vai đi vào hai trung niên nhân. Một người mặc áo bào trắng, người kia mặt trắng không râu, gương mặt bình thản.
Người này là người mà Hàn Lập mới gặp hôm trước đã cấp cho Hàn Lập ngọc bài ghi công trạng, tu sĩ họ Văn. Còn người kia chính là Triệu Vô Quy.
Gặp mặt hai Luyện hư tu sĩ, mọi người trong sảnh xôn xao nhỏ một trận. Hiển nhiên đều đã nhận ra thân phận hai người này.
“Tốt lắm, đáng lẽ là Phạm đạo hữu chủ trì phi thăng tu sĩ tụ hội này. Nhưng hiện giờ hắn có việc. Hai người bọn ta chủ trì, các ngươi không có ý kiến gì chứ?” Triệu Vô Quy quét mắt nhìn quanh, lạnh nhạt nói.
Chúng tu sĩ cảm thấy rùng mình không dám hé răng nửa lời.
Trung niên áo trắng thấy vậy, cười một tiếng ôn hòa nói:
“Đáng lẽ chỉ cần Triệu đạo hữu chủ trì là được. Nhưng tình hình lúc này có chút đặc thù, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chư vị đạo hữu một phen nên Văn mỗ cũng theo tới đây.”
“Tình hình đặc thù? Phải chăng Văn đạo hữu muốn nói đến chuyện dị tộc có thể công thành?” Một lão già mặt mũi đỏ như say rượu, đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe lão già này hỏi, các người khác đều rùng mình, ánh mắt tập trung vào hai người Triệu Vô Quy.
“Hắc, hắc. Chuyện này nói sau. Cứ dựa theo quy củ, trước hết tiến hành trao đổi một chút về tâm đắc tu luyện. Nếu trong quá trình tu luyện có điều gì khúc mắc, hai ta sẽ xem xét chỉ điểm một phen. Bất quá cũng như Phạm đạo hữu, mỗi người chỉ được hỏi một điều. Sau cùng có ai có thu được tin tức tình báo nào hữu dụng cũng có thể bẩm báo cho bọn ta. Chỉ cần hữu dụng sẽ được cấp không ít Diệt Trần Đan và các loại linh dược khác.” Triệu Vô Quy lạnh lùng nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên