Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 1000: Tôi Là Mùa Xuân La Nam
- H
a ha ha, cám ơn tổng biên tập Tả, sau này tôi đến thủ đô sẽ mời anh uống rượu.
Hào Nhất Phong nói, lão chợt cảm thấy miệng mình rất mỏi.
- Bí thư của tôi ơi, anh thật sự quý giá còn hơn châu ngọc, tôi cũng không dám làm phiền anh. Vài ngày tới chúng tôi chuẩn bị tổ chức họp báo ở thành phố Sơn Viên, hy vọng anh có thể giúp đỡ ột chút.
Tổng biên tập Tả thấy đã nói quá đủ, thế là nhanh chóng để lộ ra mục đích của mình.
Hào Nhất Phong thầm mắng một câu nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Hoan nghênh hoan nghênh, tổng biên tập Tả đến tỉnh Sơn Nam chúng tôi tổ chức họp báo, rõ ràng là giúp đỡ lớn với tỉnh chúng tôi. Tôi đại biểu cho tỉnh Sơn Nam nhiệt liệt hoan nghênh các anh, nhất định sẽ cho ra giúp đỡ lớn nhất. Khi nào các anh đi sang thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho người sắp xếp.
Tổng biên tập Tả nói vài câu không dám, sau đó tiếp tục nói đùa vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi buông điện thoại thì vẻ mặt Hào Nhất Phong chợt trở nên âm trầm, sự việc này tính là gì? Đối phương ca tụng người mình không thích cũng không phải là vấn đề, khốn nổi chính mình còn phải mở miệng cảm ơn.
Sao đám người kia không tìm đến Thạch Kiên Quân?
Nhưng những lời này Hào Nhất Phong cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà căn bản không thể nào nói trắng ra được. Những chuyện này nếu nói ra, dựa vào cái miệng rộng hoác của tổng biên tập Tả, chỉ sợ không mất vài phút đã truyền đi khắp thủ đô. Dù đa số cán bộ lãnh đạo hai mặt trận đảng ủy và ủy ban nhân dân đều có ma xát với nhau, thế nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài thì thượng cấp vẫn hy vọng có thể được thấy một ban ngành đoàn kết và có sức chiến đấu.
Hào Nhất Phong lật xem từng tờ báo, lão cảm thấy áp lực rất lớn từ báo chí truyền đến. Lão đặt tờ báo lên bàn, lại trở nên trầm ngâm. Sự kiện bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, là tranh chấp giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, rốt cuộc nai chết về tay ai?
- Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hào Nhất Phong ném mẩu thuốc không biết đã cháy tàn từ khi nào vào trong gạt tàn, sau đó nói một câu mời vào.
Người đi vào chính là thư ký của Hào Nhất Phong và một vị phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy, vì trưởng phòng tuyên truyền vào kinh tham gia học tập, thế cho nên vị phó phòng kia tạm thời chủ trì công tác.
Vì cấp bậc kém nhau quá xa thế nên vị phó phòng kia đứng trước mặt bí thư Hào Nhất Phong với bộ dạng cực kỳ cung kính. Hắn ngồi xuống ghế sa lông đối diện với bàn làm việc của bí thư Hào Nhất Phong mà cảm thấy cực kỳ không yên, lúc này mới nhìn bí thư Hào Nhất Phong:
- Bí thư Nhất Phong, vừa rồi văn phòng theo dõi tình hình inte đã truyền đến một tình huống.
Sau khi nghe được chữ inte thì Hào Nhất Phong cảm thấy rất đau đầu, lão cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng mà thôi.
Không biểu hiện thái độ là quyền lợi của Hào Nhất Phong, vị phó phòng tuyên truyền cũng chỉ có thể mở miệng dùng giọng thành thật báo cáo trước thái độ nước đôi của lãnh đạo mà thôi.
- Lúc này có rất nhiều người đang nghị luận về vấn đề ô nhiễm nguồn nước của dòng sông Lam Hà, đầu mâu sự việc chĩa thẳng về phía khu công nghiệp Lam Hà.
Khu công nghiệp Lam Hà chính là hạng mục trọng điểm của Nguyễn Chấn Nhạc, khu công nghiệp này được thành lập có tác dụng không nhỏ ở phương diện thúc đẩy Đông Bộ phát triển kinh tế. Hào Nhất Phong đã vài lần đến đây, đã khảo sát thực địa, thế nhưng căn bản không quá sâu. Lúc này lão thật sự không ngờ có người chĩa đầu mâu về phía khu công nghiệp này.
Vương Tử Quân sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hào Nhất Phong ngẩng đầu lên hỏi:
- Bọn họ nói cái gì?
Trước khi đến báo cáo công tác với bí thư Hào Nhất Phong thì vị phó phòng tuyên truyền này đã chuẩn bị tất cả mọi thứ. Lúc này nghe câu hỏi của bí thư Nhất Phong, hắn vội vàng đưa một xấp tài liệu lên bàn làm việc của bí thư Hào.
- Dòng sông Lam Hà ô nhiễm nghiêm trọng, các hộ nuôi trồng thủy sản điêu đứng!
- Chất lượng cuộc sống sinh hoạt của nhân dân dưới hạ du có vấn đề lớn, không biết nước này có uống được không?
...
Đủ mọi lời nghị luận làm cho Hào Nhất Phong càng phải nhíu mày, tất cả đều chỉa vào vấn đề ô nhiễm của sông Lam Hà, nhưng phương hướng của nó rõ ràng là khu công nghiệp Lam Hà.
- Tôi biết rồi.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu với vị phó phòng tuyên truyền.
Vị phó phòng tuyên truyền tiến lên vị trí hiện tại cũng là người có ánh mắt, Hào Nhất Phong đã mở miệng như vậy, hắn biết nơi đây không còn chuyện gì của mình, tất nhiên hắn cũng không ngốc tiếp tục ở lại.
Sau khi vị phó phòng kia rời đi, Hào Nhất Phong xem qua tài liệu, thầm nghĩ đúng là chó cắn áo rách, sau đó bấm số điện thoại của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chào bí thư Nhất Phong!
Nửa phút sau giọng nói cung kính của Nguyễn Chấn Nhạc truyền vào trong tai của Hào Nhất Phong.
Trước kia Hào Nhất Phong gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc chủ yếu để thể hiện sự thân cận, luôn nở nụ cười tươi vui. Nhưng lúc này lão lại trầm mặt nói:
- Chấn Nhạc, khu công nghiệp Lam Hà rốt cuộc là có vấn đề gì?
- Bí thư Nhất Phong, thành phố chúng tôi luôn có yêu cầu nghiêm khắc với khu công nghiệp Lam Hà, khi có người phản ánh nước sông Lam Hà có vấn đề, chúng tôi đã phái người của phòng tài nguyên môi trường đến điều tra toàn diện tìm ra nguyên nhân. Chúng tôi sẽ tuyệt đối không nương tay với những xí nghiệp làm ô nhiễm nguồn nước, nhất định sẽ xử lý thật mạnh.
Nguyễn Chấn Nhạc trả lời cực kỳ quy củ.
Tuy Hào Nhất Phong biết rõ những lời của Nguyễn Chấn Nhạc chủ yếu là đối phó với mình, thế nhưng hiểu là một chuyện còn trả lời lại là chuyện khác. Lão chợt trầm giọng nói:
- Vấn đề này nhất định phải xử lý cho tốt, bây giờ là thời điểm cực kỳ quan trọng của cậu, nhất quyết không thể để xảy ra vấn đề.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong, tôi hiểu rõ điều này.
Nguyễn Chấn Nhạc nói vài câu đảm bảo, sau đó mới cúp điện thoại.
Hào Nhất Phong nghe những âm thanh tút tút trong điện thoại mà không khỏi nhíu mày, lão sinh ra cảm giác sóng gió ở tỉnh Sơn Nam sẽ căn bản là không nhỏ. Sự kiện Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc tranh chấp tiến vào thường ủy tỉnh ủy không biết còn ồn ào đến khi nào nữa.
Có hai người như vậy ở bên dưới là cực kỳ không hay.
Hào Nhất Phong chợt có ý nghĩ như vậy, lão cũng không tiếp tục xem báo. Khi lão đặt tờ báo xuống, chợt thấy trên mặt báo phần giải trí có một thông tin:
"Một người đàn ông xông vào phòng của nữ ngôi sao vào lúc đêm tối và bị đạp rơi xuống lầu!"
Hào Nhất Phong căn bản không có hứng thú với những tin tức như vậy, lão cầm lấy một phần văn kiện xem xét, giống như chưa từng thấy bài viết kia.
Trước khi Nguyễn Chấn Nhạc nhận được điện thoại của Hào Nhất Phong thì đã sớm biết có người điều tra về vấn đề nguồn nước dòng sông Lam Hà, nhưng hắn thông qua quan hệ với lãnh đạo của thành phố Yên Hư để áp chế vụ này xuống.
Nhưng tối hôm qua sự việc lại được người ta đưa ra ánh sáng, lại bị xào nấu, hơn nữa lại xào nấu rất nóng. Đặc biệt là tin tức sinh viên đại học Thủy Lợi tên là Triệu Đại Hải bị lực lượng ban ngành đưa đi, thế là nó giống như một quả bom nổ tung làm cho không gian rối bời.
Sau khi cúp điện thoại của Hào Nhất Phong, Nguyễn Chấn Nhạc bắt đầu hút thuốc. Hắn biết rất rõ, những chuyện này chắc chắn có người trợ giúp, mà ai là người trợ giúp? Hắn biết rất rõ ràng.
Nhưng lúc này căn bản không phải thời điểm nói ra những lời như vậy, hắn cần phải giải quyết vấn đề, cần phải làm cho vụ này chìm xuồng. Tuy Vương Tử Quân có thể thay đổi tình thế khó khăn, thế nhưng điều này không có nghĩa là Nguyễn Chấn Nhạc sẽ thất bại.
Nguyễn Chấn Nhạc có quan hệ ở tuyến trên, Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam lại là người cực lực giúp đỡ hắn. Ít nhất thì hắn có một nửa khả năng ở tỉnh Sơn Nam, hắn không thể nào bỏ qua một nửa khả năng đó của mình.
- Bí thư Nguyễn, bây giờ có rất nhiều lời nghị luận về khu công nghiệp Lam Hà, càng có không ít trang web đăng tin về sự kiện này.
Triệu Đức Càn đứng bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo tình huống.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, sau đó hít vào một hơi thuốc, lại cầm lấy điện thoại gọi đi. Một phút sau ở đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc:
- Chào anh Chấn Nhạc.
- Tiểu Hà, cậu đang bận rộn gì vậy? Tôi mời cậu đến thành phố Đông Bộ chơi một chuyến, sao cậu còn chưa có động tĩnh gì? Có phải sợ anh không thể mời cậu dùng cơm không?
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng điệu vui đùa nói.
Tiểu Hà ở đầu dây bên kia chợt cười cười nói:
- Anh Chấn Nhạc, anh hiểu lầm rồi, thật sự là những ngày qua có chút bận rộn, Tiểu Lệ nhà em mỗi ngày đều muốn đến thành phố Đông Bộ gặp ngài và chị Tào.
- Ha ha ha, vậy thì quá tốt rồi, hai ngày nữa chính là thời điểm cậu kết hôn, đến lúc đó nhất định phải phát thiệp mời cho tôi, nếu không cũng đừng trách anh không nhận cậu là anh em.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười tươi sáng, giọng điệu càng thêm chân thành, lời nói của hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Tiểu Hà bên kia có vẻ rất kích động:
- Anh Chấn Nhạc, cám ơn anh, ngài đến là vinh hạnh rất lớn cho lễ kết hôn của chúng tôi.
- Xem cậu nói gì kìa, là anh em trong nhà thì cần gì khách khí như vậy?
Nguyễn Chấn Nhạc cười nói với Tiểu Hà bên kia về chuyện hôn lễ, sau đó cười nói:
- Tiểu Hà, có chút chuyện cần nhờ cậu một chút. Bây giờ có vài người đang nắm chặt lấy sự kiện ô nhiễm của khu công nghiệp Lam Hà, tuy sự việc không lớn nhưng ảnh hưởng lại không tốt.
Tiểu Hà bên kia là người thông minh, sau khi nghe lời Nguyễn Chấn Nhạc thì hiểu rõ ý nghĩa, hắn cười ha hả nói:
- Anh Chấn Nhạc, anh cứ yên tâm, chuyện lớn thì em không thể nào làm gì được giúp anh, thế nhưng những chuyện nhỏ nhặt thế này thì em nhất định sẽ thu phục dễ dàng.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời của Tiểu Hà thì nụ cười càng thêm tươi sáng, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở sự kiện này, lại tiếp tục mở miệng hỏi Tiểu Hà vài câu về tình hình hôn lễ, giống như một người anh quan tâm đến em của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại và nhìn thoáng qua Triệu Đức Càn, sau đó nói:
- Anh đi thông báo cho chủ tịch Trình đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Triệu Đức Càn không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện thoại cho Trình Hiểu Bình. Lúc này Trình Hiểu Bình đang náo loạn vì sự kiện ô nhiễm dòng sông Lam Hà, sau khi nghe điện thoại thì nhanh chóng chạy đến.
- Bí thư Nguyễn, tôi thật sự không làm tốt công tác của mình nên gây ra phiền toái cho ngài.
Vừa vào cửa thì Trình Hiểu Bình đã dùng giọng kiểm điểm nói.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản hiểu rõ về Trình Hiểu Bình, thấy nàng vừa vào cửa thì nhận kiểm điểm, biết rõ đối phương đã là người của mình, thế là khẽ cười nói:
- Chủ tịch Hiểu Bình, đây không phải là gây phiền toái cho tôi, mà là bôi đen thể diện của thành phố Đông Bộ.
Trình Hiểu Bình thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói bằng lời lẽ cực kỳ chính nghĩa mà thầm nghĩ, trước đó anh là quỷ, bây giờ anh cũng là hàng nhái, anh không muốn như vậy thì tôi liều mạng kêu gọi đầu tư là vì ai?
Dù Trình Hiểu Bình thật sự không cam lòng nhưng biểu hiện vẫn chỉ là cúi đầu, giống như đang chờ đợi Nguyễn Chấn Nhạc phê bình.
- Chuyện này chị là một vị quyền chủ tịch cần phải xử lý cho thật tốt.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi nói tiếp:
- Tất nhiên chị là người bận rộn, cũng không phải chú ý được tất cả mọi việc, đây cũng là một nguyên nhân. Thế nhưng để cho khu công nghiệp Lam Hà xảy ra vấn đề, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của ban ngành quản lý khu công nghiệp, phải điều tra đến cùng, phải có một câu trả lời rõ ràng cho lãnh đạo thượng cấp.
Trình Hiểu Bình hiểu rõ lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng thầm hiểu bí thư Nguyễn đang cho nàng quyền vung tay xử lý.
Xử lý một hai cán bộ thì sự việc này sẽ lắng xuống, tuy đám cán bộ bị xử lý thật sự bị oan, thế nhưng xử lý bọn họ thì có thể chối bỏ trách nhiệm của mình và bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, cần phải làm thế nào với các xí nghiệp đây?
Trình Hiểu Bình trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Trình Hiểu Bình, sau đó gương mặt có chút không vui, hắn nói:
- Xí nghiệp phát triển cũng không nên mâu thuẫn với phương diện bảo vệ môi trường, chúng ta một tay nắm sự phát triển của xí nghiệp, một tay nắm đơn vị bảo vệ môi trường, hai tay đều phải cứng.
- Vâng, bí thư Nguyễn, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của thị ủy, sẽ nhanh chóng xử lý sự việc.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Trình Hiểu Bình bỏ đi mà thầm nghĩ đây là điển hình một người phụ nữ khá có tư tưởng tình cảm, thế nhưng đôi khi cần phải đề phòng, đề phòng đối phương cắn trả lại mình.
..
- Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh, bây giờ nó đang ở bên trong, căn bản không thể nào nói chuyện được.
Tào Chân Nhi thấy em trai của mình thì cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nàng đã tìm hiểu bệnh tình của em mình thông qua bác sĩ, biết em mình cũng không phải chỉ là bị thương ngoài da, thậm chí các bộ phận bên dưới cũng bị ảnh hưởng.
Làm sao lại khéo như vậy?
Tào Chân Nhi nghĩ đến lời nói của bác sĩ mà sinh ra xúc động muốn nổi điên, thế nhưng lúc này nàng vẫn phải cố gắng trấn an mẹ mình.
- Hung thủ đâu? Đã bắt được hung thủ chưa?
Lý Tú Anh đột nhiên lớn tiếng nói, lúc này nàng căn bản không còn giữ tư thái trang nhã, nàng lớn tiếng kêu gào giống như một con quái thú sắp nổi giận.
Đi cùng với Lý Tú Anh ngoài vài nhân viên công tác trong nhà còn có phó cục trưởng Liêu cục công an tỉnh. Hắn nhìn thấy Lý Tú Anh nổi giận, thế là trầm giọng hỏi một vị cảnh sát bên cạnh:
- Cậu đến đây một chút, tôi hỏi cậu, đã bắt được hung thủ chưa?
Viên cảnh sát này tuy lần đầu tiên tiếp xúc với phó cục trưởng cục công an tỉnh, thế nhưng hắn đã thông qua sách báo và truyền thông và nhiều lần thấy mặt lãnh đạo. Lúc này hắn nghe thấy cục trưởng Liêu mở miệng hỏi, thế là trầm giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi chỉ là người phụ trách giám sát chỗ này, nếu có việc gì mong ngài hỏi trực tiếp lãnh đạo của tôi.
- Giám sát sao? Cậu giám sát cái gì?
Tào Chân Nhi nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi rồi dùng giọng không khách khí hỏi.
- Giám sát kẻ hiềm nghi phạm tội.
Sau khi do dự giây lát thì viên cảnh sát cuối cùng cũng mở miệng.
Kẻ hiềm nghi phạm tội? Năm chữ này vừa ra khỏi miệng đã làm cho Lý Tú Anh chợt nổ tung. Nàng lao về phía tên cảnh sát, sau đó dùng giọng như gào rống nói:
- Cậu nói gì? Cậu nói con tôi là tội phạm sao? Ai cho cậu nói như vậy? Ai cho cậu quyền lợi nói như vậy?
Tên cảnh sát phản ứng có hơi chậm, thế là bị Lý Tú Anh ột tát. Hắn nhìn Lý Tú Anh đang gào rống, thế là dùng giọng tức giận nói:
- Đồng chí, mong chị tôn trọng một chút, con của chị là kẻ hiềm nghi phạm tội.
- Cục trưởng Liêu, anh có thủ hạ rất tốt, em của tôi phải tiếp nhận thương tổn quá lớn, thế mà lại là kẻ phạm tội.
Tào Chân Nhi nói đến đây thì dùng giọng u ám nói:
- Nếu như cục công an tỉnh căn bản không thể nói lý, chúng tôi không ngại tìm đến bộ công an để làm cho ra lẽ.