Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh
hính anh đã khơi dậy ước mơ của tôi thời xưa, vì nếu không có anh tôi sẽ thi vào sư phạm, ngôi trường mà bố mẹ tôi mong muốn. Anh đã làm cho tôi thấy hạnh phúc, anh đã tiếp thêm sức lực để tôi có được như ngày hôm nay. Cảm ơn tình đầu. (Quyen)
From: Cao Quyen
Sent: Sunday, February 06, 2011 3:55 PM
Người ta nói mối tình đầu đẹp nhưng mong manh, dễ tan vỡ chẳng sai, mối tình đầu của tôi chớm đến rồi lại đi, nó chớm đến giống như cái tuổi của tôi lúc đó vậy. Cái tuổi xoè những bàn tay cớm nắng để hứng những gì thanh khiết của đời, cái tuổi mà người ta gọi là thơ ngây, bồng bột.
Tình đầu đẹp lắm, đẹp đến nỗi khi nhắc lại, ký ức ta lại trào dâng một nỗi nhớ khắc khoải khôn nguôi. Tình đầu như cơn gió thoảng qua, như giọt sương mai khi bình minh lên chỉ còn là những vụn vỡ, là nỗi nhớ miên man trong tiềm thức, là cảm giác đầu tiên được yêu và biết yêu.
Tôi, một cô gái 18 tuổi mang trong mình những hoài bão của tuổi trẻ, bao ước mơ, khát vọng, tương lai tôi đang rộng mở phía trước. Tuổi 18 với một sức trẻ, niềm tin phơi phới vào đời, vào tương lai, nhưng niềm tin đó dường như sụp đổ khi tôi đã thất bại trong kỳ thi quan trọng nhất của đời người. Kỳ thi mà bao người đặt niềm tin vào tôi, đặt hy vọng vào tôi, một con bé thông minh học giỏi.
Tôi đã tước đi niềm tin của họ, của những người yêu mến tôi. Tôi suy sụp ghê gớm và tôi đã đứng dậy để tiếp tục ước mơ của mình. Thầm hứa với mình hãy quên đi tất cả, quên quá khứ, làm hiện tại và để thực hiện ước mơ cho tương lai. Tôi khoác ba lô lên thành phố ôn thi đại học với hành trang là những quyển sách, là những ánh mắt của cha mẹ hằn sâu những vết chân chim và là niềm tin của bản thân.
Tôi vốn là một đứa con gái nhút nhát, nên khi tìm được nhà trọ tôi không chuyện trò với ai cả. Tôi không thích ồn ào, không thích tiếp xúc với mọi người xóm trọ. Mấy anh chị trong xóm nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, nhưng tôi mặc kệ, điều tôi quan tâm lúc đó là chỉ biết lao đầu vào học cho thật tốt, để chiến đấu cho kỳ thi năm sau. Tôi chẳng bắt chuyện cùng ai và mọi người cũng phớt lờ tôi.
Và anh là người đầu tiên khiến tôi chú ý. Cứ mỗi tối anh lại đưa đàn ra trước hiên nhà và đánh những bản nhạc buồn da diết. Tôi thấy nhớ nhà kinh khủng, nhớ mẹ, những giọt nước mắt của tôi rơi ướt nhoè trang sách. Tôi bước ra hiên nói vọng qua: Anh gì ơi, làm ơn đừng đánh đàn nữa có được không? Anh nhìn sang phòng tôi rồi cười, từ đó anh không đánh đàn nữa. Tôi lại thấy nhớ tiếng đàn của anh da diết.
Anh để lại ấn tượng với tôi ngay lúc đầu, dáng anh cao ráo, khuôn mặt ánh lên vẻ thông minh. Tôi bắt đầu thân với anh lúc nào không hay, anh thường gọi tôi là cô bé. Một hôm trời buổi chiều mưa to quá, anh không đi làm được và tôi cũng nghỉ một buổi học ôn. Trời mưa làm tôi lại thấy nhớ nhà, nhớ mẹ. Tôi ra hiên ngồi nhìn những giọt mưa rơi, bắt gặp ánh mắt của anh. Anh nhìn sang: Anh đánh đàn nhé cô bé?
Tôi ngượng ngùng gật đầu. Tôi bắt đầu thích những bản nhạc mà anh gảy, khi thì du dương, trầm bổng, khi lại thấy nỗi buồn da diết. Anh dạy tôi những nốt cơ bản. Anh nói lúc nào em thực hiện được ước mơ của mình thì anh sẽ dạy đàn chi tiết cho em hơn.
Tôi mong thời gian sẽ qua nhanh để sớm mai tôi lại được gặp anh, được thấy nụ cười rạng rỡ trong nắng và mong lắm một câu nói trước khi anh đi làm: Ngày mới vui vẻ và học tốt nha cô bé! Tôi bắt đầu ghét cái cách anh gọi tôi là cô bé.
Tối tối anh lại nhắn tin cho tôi với những lời động viên học tập: học tốt vào nha cô bé, cố gắng lên! Anh ân cần, chỉ bảo và còn làm tình nguyện dạy học cho tôi. Tôi càng mến anh hơn khi biết anh học rất giỏi trong khi gia đình anh quá nghèo, sau anh còn mấy em nhỏ nữa. Anh vừa lo cuộc sống cho anh vừa lo cho các em.
Rồi tôi tự chủ động bảo anh góp gạo ăn cơm chung vì cái gì tôi cũng không biết nữa. Tôi bắt đầu chú ý đến nhan sắc của mình, tôi mua mỹ phẩm rồi tự làm đẹp. Anh, một con người bộc trực, thẳng thắn, anh nhắn tin cho tôi: "Em nên nhớ điều quan trọng lúc này không phải là làm đẹp mà là học tập". Lúc đầu tôi giận anh rồi bừng tỉnh từng lời anh nói. Anh rất đúng.
Tôi cũng muốn có một tình yêu lãng mạn, muốn anh chở tôi đi dạo quanh phố phường, cùng anh ăn kem và nhiều thứ nữa, tất cả trong trí tưởng tượng của tôi. Những lần tôi nhắn tin bảo anh chở đi chơi nhưng anh từ chối, tôi giận anh, anh lại bảo tôi nên tìm hứng thú, niềm vui của mình qua từng bài tập, có bài nào không hiểu cứ sang bảo anh. Anh và tôi cùng say sưa giải những bài toán. Tôi rất cảm ơn anh.
Và tôi đã vào một trường đại học danh tiếng của Hà Nội, chính anh đã khơi dậy ước mơ của tôi thời xưa, vì nếu không có anh tôi sẽ thi vào sư phạm, ngôi trường mà bố mẹ tôi mong muốn. Ngày tôi biết tin mình đỗ đại học, tôi vui mừng báo cho anh đầu tiên nhưng điện thoại anh không liên lạc được. Suốt ngày tôi luôn lo lắng cho anh, tôi như người mất hồn. Mọi người nhìn thấy tôi đỗ mà trên khuôn mặt tôi buồn rười rượi đều ngạc nhiên.
Tôi chờ anh trong vô vọng, tôi biết tôi đã mất anh thật rồi. Tôi ra Hà Nội nhập học mang trong mình hình bóng của anh, mang theo niềm tin của anh dành cho tôi ngày nào. Cảm ơn đời đã cho tôi gặp anh dù chỉ là 5 tháng ngắn ngủi, nhưng anh đã làm cho tôi thấy hạnh phúc, anh đã tiếp thêm sức lực cho tôi để tôi có được như ngày hôm nay.
Cảm ơn tình đầu.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)