Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Cảm ơn chồng vì luôn dành thời gian cho gia đình
C
ảm ơn anh vì những ngày cuối năm ngoài công việc anh không bao giờ nhận lời nhậu dù với đối tác, bảo những ngày này dành cho việc nhà.
Cách đây 23 năm tại một ngôi trường THPT có một cô bí thư lớp 10D kiêm lớp phó học tập rất xinh xắn và lém lỉnh lại học rất tốt. Cô bạn ấy chơi rất thân với bạn lớp trưởng cũng rất đẹp trai và học giỏi. Dù chơi thân nhưng chẳng có gì ngoài tình bạn trong sáng, vậy mà cả trường từ thầy cô, bạn bè ai cũng gán ghép họ nên đôi lúc cô bí thư lớp hơi thẹn thùng. Tình bạn cứ đẹp vậy và kéo dài mãi cho đến một ngày cô bí thư vô tình qua nhà lớp trưởng mượn quyển sách sinh vật và trong cuốn sách đó có một bài thơ của một bạn gái viết tặng lớp trưởng đẹp trai, cô ấy là bạn học cũ thời cấp 2. Bí thư lớp vốn lém lỉnh đã mang đọc bài thơ đó trong buổi sinh hoạt lớp và còn photo cho mỗi bạn một tờ với ghi chú: Là quà của một bạn gái tặng lớp trưởng của chúng mình.
Cậu lớp trưởng đỏ mặt nhưng chẳng biết làm sao. Chiều về cậu qua nhà cô bí thư đòi lại bài thơ gốc với lời nói: "Bạn ghen à? Sao làm vậy". Cô bí thư tức quá vội ném bài thơ cho lớp trưởng và đuổi bạn ấy về. Từ đó đôi bạn ngày xưa không còn chờ nhau đi học, không còn nói chuyện vui đùa, đó là những ngày cuối năm học lớp 10. Cậu bạn biết lỗi nhiều lần tìm cách xin lỗi nhưng cô bí thư dễ gì cho bạn ấy cơ hội. Thế là chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục, cả lớp biết tại sao và hình như không khí trong lớp buồn hơn mọi khi.
Cho đến một ngày cô đi học về thấy trong cặp mình có lá thư dài 2 trang giấy kẻ ngang. Bồi hồi muốn đọc nhưng sợ chị và mẹ phát hiện nên cô ấy đã chui vào toilet đọc từng chữ. Thì ra thư xin lỗi của lớp trưởng và điều đặc biệt là lớp trưởng chuẩn bị đi du học ở Đức. Đọc đến đó tự dưng cô bí thư thấy người nhũn ra muốn chạy sang ngay để nói lời xin lỗi vì không lâu nữa cô sẽ mất một người bạn tri kỷ. Tuy nhiên cô đã không làm điều đó mà vội về phòng dành nguyên cả buổi trưa viết thư phúc đáp và động viên bạn ý đi du học. Sau đó có một cuộc hẹn đi chơi tại một ngôi chùa cổ rất đẹp. Hôm ấy bỗng dưng trời mưa và rất lạnh, đôi bạn tự dưng lại ngồi sát nhau hơn. Cuối cùng bạn lớp trưởng nói lời yêu cô bí thư và cũng được đáp lại một cách tự nhiên.
Rồi vài tuần sau bạn lớp trưởng quyết định không đi du học vì sợ mất tương lai chính là sợ mất cô bí thư thông minh lém lỉnh ấy, mặc cho ba mẹ rất giận. Tình yêu cứ thế trôi qua, mỗi ngày một lớn và họ cùng nhau học tập càng giỏi hơn. Thế rồi thời gian 11 năm yêu nhau và đám cưới giản dị cũng được tổ chức sau nhiều sóng gió.
Anh! Giờ chúng mình đã có 2 đứa con xinh xắn và cũng lém lỉnh không kém. Vậy là mình cưới nhau được 12 năm rồi anh nhỉ. 12 năm không dài nhưng cũng không ngắn, tình cảm mình ngày càng đậm sâu. Em vẫn thương hoài cái nhìn âu yếm mỗi khi mình bắt gặp vì làm cùng công ty. Em vẫn yêu hoài cái ôm thật chặt cuối ngày anh dành cho em. Rồi một cái hôn nhẹ nhàng đánh thức em vào sáng sớm để rồi anh lo đưa các con đi tập thể dục vận động còn em vừa tập thể dục vừa nấu bữa sáng cho cả nhà.
Anh lãnh đạo một công ty, công việc rất căng thẳng nhưng khi về nhà không bao giờ cáu gắt mà ngược lại rất hài hước, vui đùa với con cái. Mỗi chủ nhật gia đình mình đạp xe đôi từ rất sớm, rồi đi ăn sáng, uống cà phê, sau đó vợ chồng đi chợ mua thức ăn cho cả tuần. Anh luôn vào tận chợ để mang đồ cho em và luôn bị mấy chị bán hàng ở chợ cười cợt. Có lần em bảo từ nay em đi chợ anh đừng có vào xách đồ nữa, đàn ông làm việc đó thấy sao ấy. Anh bảo đàn ông việc nhỏ không làm được cho vợ con thì nói chi đến chuyện lớn lao.
Mỗi lần con sốt anh đều thức thay em, bảo em sức khỏe yếu và sinh nở tổn hao rồi nên nghỉ ngơi đi. Có lần con gái bị sốt xuất huyết phải nhập viện, tối nào con cũng đòi bồng đi quanh viện, về đến phòng là khóc thét, anh kiên nhẫn bế con đi suốt 11 đêm mà không một lời than phiền. Em cảm động vô cùng.
Em nhớ nhất lần bị liệt một chân, anh là người thay đôi chân của em, làm mọi việc mà lúc nào cũng vui vẻ. Anh còn nói nếu em vĩnh viễn không đi được anh sẽ xin phép làm việc ở nhà để chăm sóc em và để em yên tâm. Rồi sóng gió qua, em đã khỏe lại nhưng từ đó mọi việc anh đều giành lấy làm giúp em mỗi khi chị giúp việc nghỉ. Em thương nhất là dù em ốm vặt anh cũng chăm sóc tận tình, nấu nước cho em xông nhưng từ nhỏ do bị bạn chơi nhốt vào kho trùm mền nên từ đó em sợ bóng tối lắm. Vậy là mỗi lần em cảm anh đều phải xông chung cùng em.
Cảm ơn anh vì những ngày cuối năm ngoài công việc anh không bao giờ nhận lời nhậu dù là với đối tác, anh bảo những ngày này dành cho việc nhà. Anh chở em đi mua sắm và thăm hỏi tặng quà những gia đình bà con bên nội ngoại để họ ăn tết vui vẻ. Năm nào mình cũng ngồi làm mứt cùng nhau anh nhỉ. 12 cái tết trôi qua anh chỉ dành cho bạn bè một buổi, còn lại gia đình mình đi du lịch nước ngoài cho đến khi gần ngày đi làm.
Có lần gia đình hàng xóm đánh nhau, em ngồi xót xa cho chị vợ, anh liền ôm em vào lòng bảo: "Càng sống với em anh càng yêu hơn hồi đầu, sao họ có thể đánh vợ em nhỉ". Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc bà ngoại của các con mình thật chu đáo. Bà ngoại ăn chay nên mỗi lần có lễ lạt gì anh đều bảo gia đình mình làm tiệc chay, còn nếu muốn ăn mặn thì ra ngoài ăn, sợ ngoại tủi thân. Cảm ơn anh mỗi sáng đi làm đều chào mẹ vợ và chăm sóc mẹ mỗi khi bà ốm đau. Cảm ơn anh đã xem gia đình em là tình thâm máu thịt của anh.
12 năm sống với anh em chẳng phiền điều chi chỉ thấy mình may mắn rất nhiều khi có anh trong đời. Còn nhiều điều anh làm cho em nhưng em chẳng thể nói hết được. Em nhớ ngày xưa yêu nhau anh không bao giờ tặng quà hay làm điều gì săn đón, anh nói nếu thật lòng yêu nhau thì phải nỗ lực học tập để lấy được bằng giỏi sau này ra trường có việc làm tốt, đảm bảo cho cuộc sống. Thay vì lao đến tìm em vì nhớ, anh chỉ viết thư mỗi ngày cho em, còn thời gian anh dành cho việc học.
Anh là con nhà giàu nhưng chẳng bao giờ dùng tiền của ba mẹ. Cưới chúng mình anh cũng tự lo hết. Đêm tân hôn anh bảo: "Ngày đi học anh có thể lo cho em nhiều hơn, có thể đi xe máy chở em nhưng anh không làm thế không phải vì keo kiệt mà vì anh chưa làm ra tiền, không muốn dùng đồ của ba mẹ để phục vụ chuyện của hai đứa để rồi em sẽ mang tiếng. Từng lon sữa hay cái gì anh mua cho em đều là tiền học bổng, hoặc tự làm ra chứ không phải của ba mẹ anh. Lẽ ra đám cưới anh có thể làm linh đình, gấp trăm nghìn lần nếu có sự hậu thuẫn của ba mẹ nhưng anh không muốn thế. Anh muốn em về nhà anh mà không bị bất kỳ một áp lực nào. Tất cả là vì cuộc sống sau này của chúng mình nhẹ nhàng và hạnh phúc trọn vẹn".
Đến lúc đó em mới hiểu tại sao khi yêu anh chưa bao giờ tặng em cái gì giá trị hay cùng em đi ăn một bữa ngon lành khi chúng mình là sinh viên. Thì ra anh nghĩ rất nhiều cho em vì mẹ anh lúc đó không thích em bởi nhà em nghèo, ba em lại mất sớm. Anh thận trọng từng chút một để khi em về làm dâu mẹ chẳng có lý do gì để nói. Sau ngày cưới anh xin phép ba mẹ về sống bên nhà em vì mẹ em chỉ sống một mình, em cảm động lắm.
Dù mẹ anh không thích em nhưng em chẳng bao giờ thấy hận hay ghét mẹ mà luôn cảm ơn ba mẹ đã sinh anh và nuôi dạy anh thành người đàn ông tốt để em có được người chồng tuyệt vời như thế. Chừng đó thôi em đã mang ơn ba mẹ nhiều rồi. Cảm ơn anh vì tất cả anh yêu à!
Ngân