Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 1065: Hắn Tới (hạ)
- Không có chuyện gì, chỉ là vết thương có chút đau nên mới đi ra ngoài một chút mà thôi, lại không nghĩ tới gặp được tiểu sư muội ở chỗ này.
Diệp Lạc Hàn cố ý bới lại chuyện vết thương nói ra khiến Chu Tiểu Điệp có chán ghét cũng không thể tránh được, dù sao vết thương của hắn cũng do ban ngày đỡ hộ mình.
- Hôm nay sư phụ lại đi rồi.
Diệp Lạc Hàn phe phẩy quạt trên tay lại.
- Theo lý mà nói, sư phụ vừa đi thì trên Lưu Vân Phong phải do đại sư huynh đảm đương trách nhiệm nhưng mà huynh ấy si mê luyện đan không màng thế sự, cuối cùng thân làm nhị sư huynh ta phải vất vả hơn. Nếu tiểu sư muội có chuyện gì cần nói thì cứ nói với ta là được, nhị sư huynh đều có thể giúp ngươi thỏa mãn.
- Không cần gì cả, ta không cần cái gì.
Chu Tiểu Điệp nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện vết tích của Đường Phong, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.
- Ha ha.
Diệp Lạc Hàn gợi lại quá khứ cũng không thể đả động được Chu Tiểu Điệp liền nói thẳng chuyện của mình ra:
- Có lẽ tiểu sư muội đã biết được tâm ý của sư huynh rồi?
Đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào khiến Chu Tiểu Điệp không được tự nhiên.
- Sư huynh rất thích tiểu sư muội.
Vẻ mặt của Diệp Lạc Hàn nghiêm chỉnh.
- Không phải ngươi có Hạ Tử rồi sao?
Chu Tiểu Điệp cười nhạt.
Lời này khiến sắc mặt Diệp Lạc Hàn đỏ lên, hắn cười mỉa nói:
- Cho dù vậy sư huynh vẫn si tình với tiểu sư muội vạn phần, không biết tiểu sư muội…
- Hy vọng hão huyền!
Chu Tiểu Điệp lười nói chuyện vô ích với hắn, lại càng sợ Đường Phong tới đây gặp được liền nghĩ cách ly khai.
Nhưng đúng lúc đó Diệp Lạc Hàn ở bên cạnh lại bất ngờ nắm cánh tay nàng.
Hầu như là phản xạ có điều kiện, trong lúc Chu Tiểu Điệp bị nắm lấy tay liền vận khởi cương khí toàn thân mạnh mẽ đẩy một chưởng tới trước ngực Diệp Lạc Hàn.
Nhưng mà cho dù Diệp Lạc Hàn thụ thương cũng là một Linh Giai, Chu Tiểu Điệp chỉ có cảnh giới Thiên Giai làm sao ngăn lại được hắn?
Tiện tay ngăn lại, Diệp Lạc Hàn liền cản chiêu thức của Chu Tiểu Điệp xuống, hai tay gắt gao nắm chặt đôi tay của nàng.
- Buông!
Chu Tiểu Điệp giãy dụa không ngớt.
Không động còn tốt, nhưng động đậy lại càng kích phát thêm thú tính của Diệp Lạc Hàn, thân là nam nhân lại ngửi thấy mùi thơm si mê, nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần gần trong gang tấc, dục hỏa trong lòng Diệp Lạc Hàn cuồn cuộn trỗi dậy, thần sắc vô cùng do dự.
Diệp Lạc Hàn cũng không phải là chính nhân quân tử, gặp phải loại chuyện tình này tự nhiên phản ứng đầu tiên là nhân cơ hội bắt lấy tiểu sư muội, nhưng khiến cho hắn do dự chính là sư phụ vô cùng thương yêu tiểu sư muội, nếu để cho sư phụ biết mình khi dễ nàng ở đây thì khẳng định sẽ trách phạt chính mình.
Cho nên trong nhất thời Diệp Lạc Hàn không biết phải làm gì cho đúng, chỉ có thể gắt gao nắm chặt cánh tay của Chu Tiểu Điệp không cho nàng rời đi.
- Nhanh tay buông ra,
Một thân cương khí của Chu Tiểu Điệp vận chuyển không được, gấp đến độ hoa dung thất sắc:
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lúc bị chấn kinh Chu Tiểu Điệp giống như con thỏ bị thợ săn đuổi bắt sợ hãi vô cùng, thần sắc nàng hiện giờ khiến cho ai cũng phải yêu mến, cũng khiến cho trong lòng Diệp Lạc Hàn dâng lên một cỗ xung động.
Loại xung động này khiến cho lý trí của Diệp Lạc Hàn bị lu mờ, hắn nuốt nước bọt nói:
- Tiểu sư muội, sư huynh thực sự yêu mến muội.
Vừa nói Diệp Lạc Hàn liền hôn vào khuôn mặt của Chu Tiểu Điệp. Trước sau đều đã chọc giận nàng, hơn nữa nếu cơ hội tốt như vậy không biết nắm giữ thì trời biết khi nào mới có thể gần gũi được tiểu sư muội? Đơn giản nhất chính là để gạo nấu thành cơm, da mặt nữ nhi vô cùng mỏng, đến lúc đó chỉ sợ nàng cũng không dám cáo trạng trước mặt sư phụ.
Mắt thấy sắp đại công cáo thành, đôi môi trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu sư muội sắp bị mình hôn thì đột nhiên Diệp Lạc Hàn nghe được một thanh âm xé gió bắn tới cách đó không xa, ngay lập tức da thịt hắn co rúm lại, đó là cảm giác cảm nhận được nguy hiểm.
Phản ứng của Diệp Lạc Hàn vô cùng nhanh cấp tốc thoát khỏi vị trí cũ tránh được ám khí của người kia đánh lén, nhưng mà trên lỗ tai lại truyền tới cảm giác đau nhức.
Không nói cũng biết được thanh âm xé không khí kia xẹt qua khiến cho Diệp Lạc Hàn bị ù tai, đau đớn khiến hắn hít sâu vào một hơi khí lạnh, giờ khắc này hắn cũng không còn quan tâm tới tiểu sư muội nào cả, chỉ cảm thấy bên tai vô cùng im ắng, rồi sau đó cảm nhận được khuôn mặt ẩm ướt, máu tươi ấm áp không biết từ nơi nào chảy xuôi xuống, trong chớp mắt đã nhiễm đỏ cả hai má.
- Lỗ tai của ta…
Thanh âm Diệp Lạc Hàn nhẹ giọng gầm gừ.
- Sột soạt…
Một chuỗi âm thanh của tiếng bước chân trầm trọng vang lên, tiếng vang như công kích này hiện lên ở khắp mọi nơi chầm chậm tiến tới gần.
Diệp Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy được một thân ảnh mang theo hàn khí nhàn nhạt không biết xuất hiện ở chỗ nào trong đêm đen kịt, thậm chí Diệp Lạc Hàn còn có thể thấy được cặp mắt đỏ tươi kia giống như đôi mắt của mãnh thú chỉ chực ăn thịt uống máu người khác.
Hàn ý lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, Diệp Lạc Hàn không khỏi trầm giọng quát to:
- Ai!
- Sột soạt…
Người kia vẫn như cũ đi tới không dừng, mỗi một bước càng khiến cho Diệp Lạc Hàn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hơn một ít.
Dần dần, Diệp Lạc Hàn thấy rõ dung mạo của người đang tới, nhưng đến khi hắn thấy rõ thì cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì người này chính là người mà hắn gặp được vào ban ngày, tên quản sự dược viên nhìn qua vô cùng đần độn.
Đường Phong lạnh lùng nhìn Diệp Lạc Hàn, giống như một người đồ tể nhìn một con sơn dương! Tuy rằng hắn biết tên đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên cũng không phải là chính nhân quân tử gì nhưng không nghĩ tới rằng hắn lại có lá gan lớn như vậy.
Nếu hôm nay chính mình tới muộn một chút thì có lẽ Chu Tiểu Điệp khó mà thoát khỏi độc thủ.
- Qua đây!
Đường Phong vẫy vẫy tay hướng tới Chu Tiểu Điệp, tiểu nha đầu nhanh chóng chạy qua rồi trốn ở sau lưng Đường Phong, hai mắt nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
- Hắn khi dễ ta!
- Ta thấy rồi.
Đường Phong gật đầu.
- Đừng sợ, đã có ta tới!
Nghe xong những lời này trong lòng Chu Tiểu Điệp bình tĩnh lại, ngược lại Diệp Lạc Hàn đỏ rực đôi mắt lên.
Hắn thân là đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên, trăm phương nghìn kế để tiếp cận tiểu sư muội của hắn lại không có biện pháp thực hiện. Nhưng lúc này một tên quản sự dược viên từ trên trời rơi xuống dĩ nhiên lại vô cùng thân thiết với tiểu muội khả ái của mình, dựa vào cái gì?