Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 941: Con Trai Hai Người
ố, bố xem kìa, kia là cái gì?
Tiểu Bảo ngồi trên xe dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn khung cảnh mới lạ chung quanh, thỉnh thoảng lại hô lớn với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vuốt ve con trai mập mạp mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Hắn nhịn không được muốn véo mũi con một cái, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh đã trừng mắt cảnh cáo.
Vương Tử Quân vội vàng buông tay, hắn khẽ cười với Mạc Tiểu Bắc, xem như là một lời xin lỗi cho hành vi chưa chính quy của mình. Nhưng chờ đợi ánh mắt của hắn là nụ cười như hoa của Mạc Tiểu Bắc.
Vì đến công tác ở thành phố Ma Đô nên Vương Quang Vinh quyết định không về ăn tết ở thành phố Giang Thị, thế nên bí thư Vương nhàn hạ hơn một chút đành phải chạy đến thành phố Ma Đô. Hắn về thăm bố mẹ, đồng thời còn có vài hạng mục cần phải bàn bạc.
Thật ra Vương Tử Quân bàn bạc chỉ là ra mặt mà thôi, thật ra người bên dưới đã làm xong hết rồi.
Vương Tử Quân mang theo giấy phép của ủy ban nhân dân thành phố Ma Đô, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ ở của Vương Quang Vinh. Nơi đây là một căn nhà hai tầng giữa không gian xanh mát rượi, thật sự rất lịch sự tao nhã.
Không đợi xe dừng lại thì Triệu Tuyết Hoa đã chạy đến bên cửa, bà ôm Tiểu Bảo xuống. Đã lâu rồi bà chưa được thấy mặt cháu trai, thế cho nên nhanh chóng ôm vào lòng mình.
- Tiểu Bảo, ôi chao cháu trai của bà, để bà nội xem có mập không nào?
Mặc dù đã một thời gian chưa được gặp mặt bà nội Triệu Tuyết Hoa, thế nhưng Tiểu Bảo vẫn không có chút ngại ngùng xấu hổ, nó dùng giọng ngọt ngào chào bà nội, sau đó thổi một hơi khí lạnh lên cổ bà, làm cho bà nội vui như hoa.
Vương Tử Quân nhìn hai bà cháu vui vẻ mà không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, dù là Mạc Tiểu Bắc cũng khẽ hé miệng cười.
Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi lớn tiếng nói:
- Mẹ, ngài có cháu cũng đừng quên con chứ, hai chúng con còn chưa dùng cơm.
- Được rồi, cậu không đói chết được, tôi đã chuẩn bị cơm rồi, nhưng phải chờ bố cậu về dùng cơm.
Triệu Tuyết Hoa căn bản không thèm quay đầu nhìn Vương Tử Quân, bà tiếp tục chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, chỉ lớn tiếng nói với theo Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hai bà cháu đang vui đùa hớn hở, hắn không khỏi cười nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Em có thấy không, anh cũng không biết làm sao hơn. Mẹ này, mẹ không quan tâm đến con trai cũng phải chú ý đến nàng dâu chứ?
Vương Tử Quân đi vào phòng bắt đầu nghỉ ngơi đơn giản rồi dùng cơm, vì Vương Quang Vinh cũng không quay về. Lúc này có nhiệm vụ tiếp đãi, chủ tịch Vương căn bản không thể nào về nhà dùng cơm được.
Triệu Tuyết Hoa đã quá quen thuộc với tình huống như vậy, dù bà mở miệng oán trách vài câu nhưng lại rất nhanh bỏ qua. Vương Tử Quân lại càng hiểu rõ tình huống của bố mình, dù sao thì hắn cũng là như vậy mà thôi.
Một nhà bốn người vui vẻ dùng cơm, sau đó bí thư Vương tự mình xuống nhà bếp rửa chén, mẹ của Lâm Dĩnh Nhi xách một túi bao lì xì qua nhà.
Ba người phụ nữ đã đủ là một cái chợ, Mạc Tiểu Bắc là người không thích nói chuyện, thế nhưng nàng cũng là phụ nữ. Hơn nữa chủ đề luôn xoay quanh Tiểu Bảo Nhi, thế nên nàng cũng vui vẻ và nói năng nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui tươi hớn hở của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi thầm nghĩ:
"Dù là những người phụ nữ không ăn khói lửa nhân gian, thế nhưng một khi câu chuyện có liên quan đến con, cũng phải biết thành một người mẹ đúng mực. Điều này cũng không phải khó hiểu, mẫu tính là như vậy, ai mà chẳng thương con, huống hồ là Mạc Tiểu Bắc!"
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy có hơi buồn cười.
Tất nhiên Vương Tử Quân không có cơ hội tham gia vào cuộc trò chuyện, hắn quay lại phòng làm việc của bố để xem tivi. Hắn mở tivi định đổi đài, tâm tư chợt bay lên người Lâm Dĩnh Nhi đang ở nước ngoài.
Lâm Dĩnh Nhi đã đi được hai năm, dù thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại về thế nhưng Vương Tử Quân vẫn sinh ra chút cảm giác lạ lẫm. Hai ngày trước Lâm Dĩnh Nhi chủ động gọi điện thoại về, nói rõ năm nay sẽ kết thúc việc học, chuẩn bị quay về.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái tươi non như lúa lên đòng, trong lòng thầm cảm khái, không biết bây giờ bộ dáng của nàng là thế nào.
- Tối mai nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng Liêu An Như sẽ có một cuộc biểu diễn ở Ma Đô, lúc này chương trình đã cháy vé, rất nhiều fan hâm mộ của Liêu An Như đã đứng chờ sẵn bên ngoài, cảnh tượng rất náo nhiệt...
Không biết vì sao Vương Tử Quân lại mở kênh ca nhạc, thế là tinh thần đang từ Lâm Dĩnh Nhi chợt quay sang Liêu An Như. Liêu An Như thật sự biến hóa quá lớn, từ khi nổi tiếng đến nay thì khí chất trên người biến hóa dữ dội, giọng điệu cực kỳ dễ nghe, nụ cười nhàn nhã quyến rũ, đặc biệt là hàm răng đều như bắp mỗi lần đóng mở làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất khó quên. Liêu An Như có một cặp chân mày đẹp, chính giữa giống như bùng ra một luồng sáng, không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy run rẩy.
Một năm qua thành phố La Nam dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân mà phát triển vượt bậc, Liêu An Như cũng dựa vào bộ phim "Thiên Kiếm Kỳ Duyên" để mở rộng hình tượng, thậm chí ngay sau đó là tám bộ phim điện ảnh được ra mắt, sự nghiệp tiến triển rất nhanh.
Vương Tử Quân thật sự chúc phúc cho Liêu An Như khi liên tục lấy được những thành tích vượt bậc ở con đường nghệ thuật, đồng thời hắn cũng cảm nhận được cự ly hiện tại giữa hai người.
Mặc dù kiếp trước khó thể xóa nhòa, thế nhưng cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ, đây là một hành vi căn bản là rất tự nhiên. Mỗi lần Vương Tử Quân mở kênh giải trí lên và nhìn thấy những tin tức mạnh mẽ về Liêu An Như thì trong lòng lại sinh ra chút cảm giác ghen tuông.
Đàn ông mà, ai cũng như vậy mà thôi.
Vương Tử Quân cảm khái và lấy ra một điếu thuốc, hắn còn chưa châm lửa thì Tiểu Bảo Nhi đã chạy đến như một quả bóng, nó mở miệng dùng giọng chỉ huy nói:
- Bố, bà nội và bà Lâm nói muốn đưa con và mẹ đi mua sắm.
Tiểu Bảo Nhi vừa nói vừa chạy đến nhìn vào điếu thuốc trong tay Vương Tử Quân. Tiểu tử này đã quá quen thuộc với công tác cấm hút thuốc, nó nhanh chóng leo lên mặt ghế lấy đi điếu thuốc trong tay bí thư Vương.
- Nếu nói mà không giữ lời thì không phải là ba ba tốt.
Không biết từ bao giờ Tiểu Bảo Nhi được mẹ bồi dưỡng thành tư thế cấm hút thuốc, nó chống tay lên eo, dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân:
- Ba ba không hút thuốc mới là tốt, Tiểu Bảo Nhi sẽ không cho ba ba hút thuốc.
Vương Tử Quân vội vàng đầu hàng, hắn sờ lên đầu con trai, sau đó dùng giọng van nài nói:
- Tốt, bố hứa với Tiểu Bảo Nhi, sau này sẽ giảm bớt hút thuốc. Con không phải sẽ cùng bà nội đi mua sắm sao? Vậy thì đi đi, đúng rồi, là đàn ông thì nên biểu hiện một chút.
- Bố cứ yên tâm, bà Lâm vừa nói sẽ mua cho con một viên kim cương biến hình, con muốn loại lớn nhất.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh