He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1249: Mai Phục Tại Hoang Đảo.
àn Lập đưa tay bắn ra một đoàn linh mễ (gạo), huyền phù tại khoảng không phía trước
Một tay đưa tới eo lưng, vừa lật một cái liền xuất hiện một cây tiểu phiên chừng mấy tấc trong lòng bàn tay.
Toàn thân phiên này màu đỏ đậm, từng trận huyết quang cùng thanh âm quỷ dị truyền ra không ngừng.
Lăng Ngọc Linh thấy vật này thì ngẩn người, liếc nhìn Hàn Lập bằng một ánh mắt kinh ngạc.
Nhưng Hàn Lập cũng không thèm giải thích gì, mà chỉ lẩm bẩm trong miệng, đem tiểu phiên bay ra phía trước.
“Lên”
Hào quang trên thân tiểu phiên chợt loé, thể tích bất chợt cuồng trướng, trong nháy mắt đã thành một đại phiên. Trên bề mặt huyết quang loè loè, dường như do máu tươi vẽ lên.
Hàn Lập hướng về vật ấy chỉ một cái!
Nhất thời từ trong phiên bắn ra một đám huyết vân bay về phía Nguyên Từ Sơn cách đó không xa.
Nhưng đám huyết vân này chỉ dừng lại tại đỉnh núi.
Tiếp theo, huyết vân quay cuồng, lan ra xung quanh, bao phủ hơn phân nửa đỉnh động, toả ra một cỗ huyết tinh nồng đậm, dường như do huyết khí biến ảo mà thành.
Lăng Ngọc Linh vừa dùng thần niệm đảo qua liền cảm ứng được trong huyết vân có một lượng cực lớn âm hồn lực. Nàng cả kinh đem thần niệm thu lại, trong lòng hơi hoảng sợ.
Lúc này Hàn Lập liền đi tới trước Nguyên Từ Sơn hướng viên quang cầu đang huyền phù trong không trung điểm một cái.
Quang cầu loé lên rồi bắn nhanh về phía ngọn núi, sau đó biến mất vào trong lòng núi.
Hàn Lập lại nhấc tay lên, hướng về phía tiểu sơn đánh ra một trảo.
Ngũ sắc linh quang trên bề mặt tiểu sơn chớp động không ngừng, từ trong lòng núi truyền ra tiếng ầm ầm rồi cuối cùng từ từ bay lên, chậm rãi hướng huyết vân ở trong không trung bay đi.
Kết quả này khiến cho Lăng Ngọc Linh há mồm trợn mắt, tiểu sơn cứ như vậy biến mất vào trong đám huyết vân.
Hàn Lập lúc này đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết vào không trung.
Huyết vân quay cuồng rồi cuối cùng biến trở lại thành một cây tiểu phiên màu đỏ như máu dài mấy tấc.Xích phiên này loé lên rồi lướt tới phía Hàn Lập.
Ánh sáng trong động quật lại trở về bình thường, chỉ có điều Nguyên Từ Sơn dường như chưa từng tồn tại ở nơi này.
“Không gian bảo vật!”
Lăng Ngọc Linh rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, trên mặt có vẻ giật mình, kinh sợ.
“Bảo vật này chỉ có chút thần thông về không gian mà thôi, làm cho Lăng đạo hữu chê cười rồi!” Hàn Lập cười nói, lập tức thần niệm đảo qua Xích hồn phiên, lộ ra vẻ hài lòng
“Có không gian thần thông, lại có thể đem Nguyên Từ Sơn thu vào trong, chỉ sợ cả Nhân giới này cũng không có mấy cái. Vậy mà Hàn huynh lại có thể sở hữu một món!” Lăng Ngọc Linh trên mặt biểu thị sự sợ hãi, nhưng đành nở một nụ cười khổ.
Năm đó Thiên Tinh Song Thánh dùng phương pháp này bắt chẹt Hàn Lập phải ở lại Tinh cung mới có thể tu luyện được Nguyên từ thần quang. Tình thế bây giờ thì dù cho thủ đoạn xảo diệu vạn phần cũng đành vô kế khả thi.
Nàng trong lòng thầm thở dài một hơi, rốt cục hoàn toàn dập tắt hy vọng chiêu dụ Hàn Lập trong lòng.
Huyết quang trên tay chợt loé, tiểu phiên liền biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập sau khi suy nghĩ một lát liền mỉm cười nhìn nàng nói: “Ta cũng muốn ở lại quý cung một khoảng thời gian ngắn, cùng đạo hữu trao đổi một ít tâm đắc tu luyện, cũng muốn xem đạo hữu tu luyện rốt cục gặp phải vấn đề gì.
Chẳng qua bây giờ, tại hạ có việc cần quý cung trợ giúp một phen.”
“Hàn huynh từng có đại ân với bản cung, nếu cần trợ giúp gì thì chỉ cần yêu cầu là được, cần gì phải khách khí như thế.”Lăng Ngọc Linh vừa ngẩn ra một lát nhưng liền cười khẽ đáp lại.
“Kỳ thật cũng không có gì. Tại hạ muốn biết hành tung của Kim Giao Vương, nếu có thể tìm ra vị trí chính xác của yêu vật này thì càng tốt.”
Hàn Lập bình tĩnh nói, tựa hồ chỉ là việc nhỏ không đáng nói. Thế nhưng Lăng Ngọc Linh vừa nghe được trong lòng chợt động, trong đôi mắt không khỏi toát ra một tia dị sắc.
Hàn huynh muốn biết hành tung của Kim lão yêu, chẳng lẽ đạo hữu muốn...” Lời cuối nàng vừa định nói ra nhưng cuối cùng cũng kịp nuốt lại.
“Tại hạ tìm Kim Giao Vương tự nhiên có việc cần làm. Lăng đạo hữu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần biết tại hạ sẽ không để quý cung liên luỵ vào chuyện này là được. Chẳng lẽ việc này khiến đạo hữu quá mức khó xử?” Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng một cái, lông mày nhẹ nhướng lên.
“Hàn huynh vốn có đại ân đối với bổn cung, cho dù có chuyện khó xử thế nào cũng không hề từ chối. Chẳng qua, bổn cung trước đây đã rút toàn bộ nhân thủ tại hải ngoại về, mà Kim Giao Vương lại là thập cấp yêu thú. Việc tìm hiểu hành tung này chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian.” Lăng Ngọc Linh lắc lắc đầu, thần sắc toát lên vài phần ngưng trọng.
“Thời gian có dài một chút cũng không hề gì. Chẳng qua chỉ là mấy năm mà thôi, Hàn mỗ có thể chờ được.” Hàn Lập ảm đạm cười, trên mặt lộ ra vẻ lơ đểnh.
“Nếu Hàn huynh đã nói như thế, bổn cung lập tức an bài nhân thủ. Đạo hữu cứ chờ tin tốt đi.” Lăng Ngọc Linh thấy vậy liền đáp ứng không hề do dự.
Hàn Lập nghe xong lời hứa hẹn này thì gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền ly khai khỏi động quật, biến mất ngoài ngọc môn của thông đạo.
Hai năm sau, tại một hoang đảo vô danh của Ngoại hải, hai nhân ảnh đang huyền phù trên không trung bao gồm một nam một nữ tu sĩ. Trong đó, nam tử có khuôn mặt bình thường nhưng lại có đôi mắt trong suốt mà cô gái lại có tướng mạo thanh tú, dáng người nhỏ xinh.
Khuôn mặt hai người đều rất trẻ nhưng trên mặt cô gái lại cung kính dị thường, hướng nam tử nói điều gì đó.
Mà thần sắc nam tử không thay đổi, biểu tình nhàn nhạt nói:
“Theo lời ngươi nói thì sắp tới Kim Giao Vương nhất định sẽ đi qua đảo này. Hắn sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, đi qua chỗ khác chứ?” Thanh âm nam tử không lớn không nhỏ nhưng cô gái vừa nghe xong thì lập tức kính cẩn trả lời:
“Hàn trưởng lão yên tâm, ta đã tìm hiểu kỹ càng rồi, cũng đã sưu hồn một gã cao giai yêu tu nên có thể xác định tin tức không có sai. Phía dưới đáy của vùng biển phụ cận là chỗ sinh trưởng của một loại linh quả rất thưa thớt. Tuy rằng đối với Nhân tộc chúng ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn nhưng lại có tác dụng trọng yếu được bộ tộc giao long. Cứ mười năm thì linh quả sẽ thành thục, Kim Giao Vương sẽ đến đây thu hái. Nếu mà đem linh quả này nhổ lên đem gieo trồng chỗ khác sẽ lập tức khô héo nên bộ tộc giao long vẫn không thể di chuyển chúng được. Hiện tại đúng là thời kỳ linh quả thành thục, trong tình hình hày, Kim Giao Vương nhất định sẽ tìm đến một chuyến.” Cô gái trẻ tuổi tựa hồ đối với bộ tộc giao long cũng có chút hiểu biết, trả lời thập phần chắc chắn.
“Ừ, nếu đã như thế, ta sẽ ở đây mấy ngày chờ hắn.” Nam tử trầm giọng nói.
Nếu đã đề cập đến vấn đề về Kim Giao Vương thì nam tử tự nhiên chính là Hàn Lập còn cô gái lại là đệ tử do Lăng Ngọc Linh phái ra dẫn đường.
Thông qua việc Tinh cung trong hai năm toàn lực tra xét, rốt cục cũng thu được một ít hành tung của Kim Giao Vương. Hàn Lập đang tu luyện tại Tinh cung liền tự mình theo nàng này, dùng Truyền tống trận của Tinh cung, lặng yên đi tới Ngoại hải, mai phục tại nơi này.
Chẳng qua cho tới nay cũng không thấy tung tích của Kim Giao Vương, Hàn Lập nhịn không được hỏi kỹ lại nữ tu này một lần.
Mà cô gái Tinh cung này trả lời không chút do dự làm thần sắc hắn hoà hoãn vài phần.
Hàn Lập vừa ho nhẹ một tiếng, định cẩn thận hỏi một ít sự tình thì khuôn mặt đột nhiên biến sắc, hướng mặt biển xa xa nhìn tới.
“Tốt, rốt cục cũng đã đến.Theo khí tức đích xác là Kim Giao Vương.Ngươi hãy lập tức ly khai để tránh nguy hiểm đi.” Hàn Lập thần sắc vui vẻ, quay đầu lại hướng nữ tu phân phó.
Nữ đệ tử này vừa nghe lời này của Hàn Lập, trong lòng run sợ, vội vàng thi lễ rồi hoá thành một đạo bạch quang hướng phía ngược lại bay nhanh đi.
Mà Hàn Lập thì vung tay lên một cái, một bình nhỏ màu đen liền bay ra.
Một cỗ ma khí bay ra, năm bộ xương người run rẩy hiện lên.
“Đi”
Hàn Lập thần niệm vừa giục, năm bộ xương khô mang theo ma khí hướng bốn phương trời bay đi, trong nháy mắt đã mất dạng.
Hắn lại đem túi linh thú thả ra, kết quả là mười hai con rết bốn cánh bay ra, sau đó dưới sự phân phó của Hàn Lập liền hạ xuống hoang đảo, ẩn nấp.
Hàn Lập nhìn mặt biển phía xa xa một cái, trên mặt nở một nụ cười lạnh, đột nhiên nhân ảnh hoàn toàn tiêu thất.
Hắn thi triển một hơi nhiều thủ đoạn như vậy nhưng bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Không trung phía trên hoang đảo trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng, phảng phất như chưa từng có người xuất hiện tại nơi này.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, phía chân trời xa xa một đạo linh quang chợt loé, một vàng một xanh hai đạo quang mang bay vụt đến, tiếng xé gió vang lên trên mặt biển rộng, hào quang chợt tắt sau đó hiện ra hai đạo nhân ảnh bay đến.
Một người hình dáng khôi ngô, mặc một thân kim bào. Còn tu sĩ còn lại có một mái tóc xanh, dáng người cao gầy, mặc thanh bào, trên đầu đội ngân quan.
Hai người vừa hiện thân thì tên đại hán thân mặc kim bào, khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm đột nhiên hiện ra một tia nghi ngờ, ánh mắt như chớp đảo qua mọi nơi nhưng vẫn chưa hề phát hiện sự tình dị thường nào.
“Sao? Kim đạo hữu phát hiện có chuyện gì không ổn ư?” Tên thanh bào tu sĩ thấy vậy, thần sắc có chút kinh ngạc hỏi một câu.
“Lúc trước hình như có người dùng thần niệm tra xét chúng ta, nhưng tia thần niệm kia quá sức mỏng manh, ta cũng không thể xác định có phải ảo giác hay không nữa!” Kim bào đại hán nhướng mày có chút không chắc chắn nói.
“Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải đối phương có thần niệm so với Kim huynh mạnh hơn rất nhiều sao? Điều này làm sao có thể chứ?” Thanh bào nhân vừa nghe thấy lời này bèn cười nói.
“Phong huynh đã quá đề cao Kim mỗ rồi. Lão phu tuy rằng được xưng tụng là Kim Giao Vương nhưng trên thực tế chỉ uy phong chỉ được biết đến ở hải vực phụ cận mà thôi. Một khi ra khỏi Loạn Tinh Hải thì cũng không có gì đáng kể.” Kim bào đại hán lại lắc đầu, thần niệm lại đảo qua hoang đảo một vòng nhưng không phát hiện chuyện gì bất thường rồi mới yên lòng lại.
Hắn hiển nhiên không biết ngũ ma đã phân tán ra rất xa, mà Lục Dực Sương Công lại trốn sâu dưới đất mấy trăm trượng. Về phần Hàn Lập thì thần niệm hơn xa hắn nên tự nhiên càng không thể bị phát hiện.
“Kim huynh thực quá khiêm nhường rồi. Trong thiên hạ này ngoài Hoá thần kỳ tu sĩ ra thì có ai có thể gây khó khăn cho Kim huynh. Chẳng qua nếu đạo hữu không mang Phong mỗ đến đây thì tại hạ cũng không thể ngờ Long Lân Quả lại sinh trưởng tại chỗ này.” Thanh bào tu sĩ tuy rằng đối với lời nói của đại hán có chút không cho là đúng nhưng vẫn cười nói, nịnh hót đối phương vài câu.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên