People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1052: Tình Nghĩa Huynh Đệ Ba Ngàn Không Địch Lại Được Một Kiện Thần Binh (thượng)
hì ra là như vậy.
Đường Phong gật đầu, xem ra chính mình đã trách oan hai người này, không phải bọn họ không muốn giúp mình đi truyền tin tức mà do thời cơ không thích hợp.
- Chẳng qua một canh giờ này muốn thấy mặt chấp sự cũng không hề dễ dàng,
Vị sư huynh nhíu mày thật chặt,
- Ngoại sơn quá khổng lồ, hai vị sư huynh sư đệ chúng ta phụ trách cũng chỉ là phương viên năm mươi dặm mà thôi, số lượng đệ tử thủ sơn giống như chúng ta có vài trăm tới một nghìn người, cho nên từ trước tới giờ chấp sự đều tùy tiện hỏi chuyện với bất kỳ ai.
- Nếu chấp sự không ngẫu nhiên hỏi tới các ngươi?
- Ha ha, vậy thì chờ tới ngày thứ hai nếu ngày thứ hai còn chưa gặp được thì chờ tới ngày thứ ba…
Vị sư đệ bên cạnh táo bạo chen ngang nói.
Sư huynh nói:
- Chẳng qua ngươi cứ yên tâm, chuyện này sư huynh sư đệ chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi truyền tin tới, ngươi cứ an tâm ở lại đây.
Đường Phong hỏi:
- Không thể chủ động đi gặp chấp sự hay sao?
Hai vị sư huynh sư đệ lắc đầu nói:
- Không thể, trừ phi có đại sự xảy ra mới có thể chủ động thỉnh cầu, nếu không chấp sự nổi giận thì chúng ta cũng chịu không nổi.
Chuyện này khiến cho người ta không nói nên lời, chẳng qua suy nghĩ một chút Đường Phong cũng bình thường trở lại, muốn đến đâu thì đến đi. Dù sao đi nữa hắn cũng biết Chu Tiểu Điệp ở trong Trảm Hồn Tông, sớm muộn gì cũng có thể tìm được nàng.
- Được rồi, còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của vị huynh dệ này a!
Vị sư huynh kia nhìn Đường Phong hỏi.
- Đường Phong!
Đường Phong đáp, dù sao đi nữa cái tên này hắn cũng chưa dùng qua ở chỗ này, cho dù truyền ra bên ngoài cũng không khiến cho người khác nghi ngờ.
- Hả, ngươi không phải là đệ tử của Dư gia sao? Vì sao lại họ Đường?
- À, ta là đệ tử khác họ của Dư gia, cũng không phải người của bổn gia.
- Thì ra là như vậy, ta tên Đào Uyên, đây là vị sư đệ của ta tên Vương Xuân!
Cho đến lúc này Đường Phong mới biết được tính danh của hai người này là gì, sau khi hàn huyên một thời gian, Đường Phong cũng biết được không ít tin tức tại Trảm Hồn Tông, tuy rằng Trảm Hồn Tông là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng, nhưng trong nội bộ thì những người như Đào Uyên và Vương Xuân có vô số, thực lực của bọn họ thấp kém không thể có được vinh quang trong tông môn, chỉ có thể ở đây tu luyện cùng thủ hộ mấy trăm dặm quanh chỗ này, chờ mong một ngày tu vi của mình tinh tiến để được vào trong thượng tầng.
Ban đêm, Đường Phong và hai người sư huynh sư đệ ở trong nhà tranh chậm rãi tu luyện, chờ tới bình minh.
Sáng sớm ngày thứ hai, vị sư đệ Vương Xuân liền khởi hành tới trước Thúy Trúc Phong hướng Dư Biển Chu báo công việc của ngoại sơn, và vị sư huynh Đào Uyên lại ở chỗ cũ tiếp tục trông coi.
Qua khoảng hai canh giờ thì thấy vị sư đệ Vương Xuân chạy về, trên khuôn mặt đầy bụi bặm của hắn thấy đôi mắt trông mong của Đường Phong không khỏi ngần ngừ nói:
- Ngày hôm nay chấp sự không chọn ta, xem ra Đường huynh đệ còn phải chờ thêm một ngày.
Thu Đường Phong một khối linh thạch cao cấp, tự nhiên hắn cũng muốn làm cho xong chuyện, như vậy coi như không phụ nhờ vả của người ta, nhưng vận khí hôm nay lại không được tốt.
- Không sao.
Tuy Đường Phong nói vậy nhưng vẫn để lộ ra chút thất vọng.
Hắn biết tình huống của hai người sư huynh sư đệ này, mỗi ngày Dư Biển Chu gặp hơn một ngàn đệ tử thủ sơn bên ngoài, hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một số người trong đó để hỏi han tin tức, xuất hiện loại tình huống này cũng không thể nào tránh được.
Vốn Đường Phong cho rằng mình chờ đợi nhiều nhất cũng chỉ cần ba ngày, nhưng hắn không nghĩ tới chờ tận năm ngày Dư Biển Chu vẫn chưa cho Đào Uyên và Vương Xuân có cơ hội gặp mặt, hai vị này cũng làm hết sức phận sự của mình, sáng sớm ngày nào cũng tới Thúy Trúc Phong báo tin, nhưng người tính không bằng trời tính, mỗi khi bọn họ trở về đều luôn luôn ủ rũ, ánh mắt nhìn Đường Phong càng ngày càng hổ thẹn.
- Đào sư huynh, mỗi ngày Dư chấp sự sẽ hỏi tình hình ngoại sơn của bao nhiêu người?
Đường Phong chờ buồn chán muốn chết, có chút không chịu được mở miệng hỏi.
Đào Uyên trầm ngâm trong chốc lát rồi cười mỉa nói:
- Chuyện này cũng không nhất định, nhìn chấp sự đại nhân vô cùng thong thả, một ngày có thể hắn gặp một hai người, hoặc có thể hắn gặp hai ba mươi người một ngày.
- Vậy về cơ bản bao nhiêu lâu các ngươi có thể nhìn thấy chấp sự một lần?
Đường Phong hỏi tiếp.
Vị sư đệ dựng một ngón tay hướng tới Đường Phong.
- Mười ngày?
Đường Phong nhíu mày, hắn ở đây đã đợi năm ngày rồi, nếu như mười ngày có thể thấy một lần thì hắn vẫn còn có thể tiếp tục chờ.
- Không không không.
Vương Xuân lắc đầu nói:
- Trên cơ bản một tháng thấy mặt một lần đã không tồi rồi.
- Chỉ…
Đường Phong triệt để không nói được lời nào, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại hỏi:
- Vậy lần trước các ngươi thấy chấp sự là bao giờ?
Đào Uyên xoa mũi, tính toán một chút rồi nói:
- Hình như là hai ngày trước khi ngươi tới đây thì ta đã gặp mặt chấp sự.
Khóe miệng Đường Phong không khỏi co quắp lại, nếu dựa theo tính toán của bọn họ thì chẳng phải chính mình còn phải chờ ở đây hai ba mươi ngày nữa mới có thể thấy mặt Dư Biển Chu hay sao?
- An tâm một chút.
Đào Uyên an ủi Đường Phong nói:
- Việc này cũng không chính xác, có một tháng hai người sư huynh sư đệ chúng ta thấy chấp sự bốn lần, nói không chừng tới ngày mai là đến lượt chúng ta.
- Ừm, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Đường Phong một mặt ứng phó một mặt suy nghĩ.
Chẳng qua Dư Biển Chu cũng chỉ là một chấp sự bên ngoài của Trảm Hồn Tông thôi, nhưng lại kiêu căng phách lối như vậy, đệ tử bình thường muốn nhìn thấy hắn khó càng thêm khó.
Chẳng qua Đào Uyên và Vương Xuân cũng đã nói, muốn thấy Dư Biển Chu ngoại trừ hắn chọn lựa mình thì cũng có thể chủ động cầu khiến, đương nhiên phải có đại sự xảy ra bên ngoài sơn môn mới được.
Chuyện gì mới là đại sư kinh thiên động địa đây? Tròng mắt Đường Phong lưu chuyển liên tục, không biết là có chủ ý gì.
Ban đêm, khi ba người Đường Phong và Đào Uyên Vương Xuân đang đả tọa tu luyện ở bên trong căn nhà tranh, đột nhiên có một cỗ linh khí ba động dị thường truyền tới từ phía bên ngoài khoảng mười dặm. Cỗ linh khí ba động này không giống như người tu luyện có thể phát ra, cảm giác lạnh lẽo vô cùng khiến cho ba người đang đả tọa bên trong giật mình tỉnh giấc.
- Cái gì vậy?
Đường Phong giả vở ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường