Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 1048: Chồn Chúc Tết Gà (hạ)
V
iệc này quả thực vô cùng thiếu căn cứ, yêu cầu của Đường Phong đưa ra khiến cho Dư Thiên Phách phỉ nhổ không ngớt, chỉ cần không phải thằng ngu cũng không bao giờ bang trợ Đường Phong để mà đắc tội với Trảm Hồn Tông.
Đường Phong lại tin tưởng mười phần nói:
- Dư gia chủ là người thông mình, tự nhiên biết nên lựa chọn thế nào.
Dư Thiên Phách hồ nghi không giải thích được, nhìn Đường Phong một lát, lông mày nhíu lại nói:
- Dư mỗ có chút không rõ ngươi đang hồ đồ hay chính ta đang hồ đồ.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Dư gia chủ nhìn không thấu sao? Nói như vậy thì Dư gia chủ cũng biết quyển trận pháp trên tay Đường Phong từ đâu mà tới chứ?
- Không phải do sư môn của người truyền thụ sao?
Dư Thiên Phách nói xong căm giận tiếp nói tiếp.
- Quả nhiên lời nói từ miệng Đường công tử đi ra không có câu nào là thật cả.
- Ha ha, tình thế bắt buộc mà thôi, không thể né tránh được.
Sắc mặt Đường Phong nghiêm lại, nhẹ giọng nói:
- Không biết Dư gia chủ đã từng nghe qua trận pháp Thiên Cơ chưa?
- Thiên Cốc?
Sắc mặt Tư Đồ Phục thay đổi.
- Không sai!
Đường Phong khen ngợi nhìn đối phương.
- Thì ra Dư gia chủ cũng biết tới bản trận pháp hàng đầu này, không may quyển trận pháp mà Đường mỗ cầm trên tay chính là trận pháp Thiên Cơ!
- Lá gan của ngươi cũng quá lớn!
Dư Thiên Phách xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
- Thứ đồ của Thiên Cốc ngươi cũng dám tùy tiện bán ra ngoài, may mà Dư gia không lấy được, bằng không thực sự xong đời.
- Lời nói này của Dư gia chủ cũng không khỏi lung tung rồi.
Đường Phong khinh thường nói.
Dư Thiên Phách chỉ vào mũi Đường Phong nói:
- Trước khi từ biệt còn nói chuyện này a, chuyện tình liên quan tới Thiên Cốc đừng đổ lên đầu Dư gia ta!
Lời vừa dứt hai tay hắn tạo thành hình chữ thập, miệng thì thào không ngớt:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, lần này Dư gia có thể lấy dữ hóa lành toàn bộ là nhờ phúc của tổ tiên che chở…
Thân sắc kia vô cũng cung kính, trên vẻ mặt mập mạp lộ ra dáng vóc tiều tụy.
Mới nói được một nửa, thanh âm của Dư Thiên Phách phảng phất như bị ai chăn lại mà không phát ra được nữa.
- Sự việc đã tới nước này, Dư gia chủ còn nghĩ có thể thoát khỏi hay sao?
Đường Phong cười cười nhìn Dư Thiên Phách.
- Rầm.
Một tiếng vang nhỏ lên, Dư Thiên Phách vô cùng gian khổ nuốt nước bọt, hắn chợt kinh ngạc nhìn về quyển sách trên tay hắn, hai tay đều run run.
Cuối cũng hắn cũng hiểu rõ vì sao tối nay Đường Phong có hảo tâm như vậy, không có việc gì lại đưa một trận pháp tới cho Dư gia.
Đây chính là lễ vật của chồn tới chúc tết gà a, ngay từ đầu đã không có ý tốt gì cả! Buồn cười chính là mình không hay biết gì lại chui vào tròng của đối phương.
- Đường… Đường công tử.
Dư Thiên Phách hai tay run run, chân bước run rẩy tới trước mặt Đường Phong, hai tay cầm quyển trận pháp dâng lên trước mắt Đường Phong:
- Vật.. vật quý trọng… như vậy, Dư gia ta… không thể … nhận nổi…Mong Đường công tử thu… thu hồi lại.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Đường mỗ đã nói, đưa ra vật gì thì không có khả năng thu hồi lại..
- Họ Đường kia.
Dư Thiên Phách phảng phất như bị tâm thần,
- Chính ngươi muốn chết kéo theo Dư gia ta chết làm gì? Việc này nếu như bị đám người kia biết được thì thế gian còn có chỗ nào để ta dung thân hay sao? Nói về Thiên Cốc Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán chỉ sợ hắn đã biết việc này.
- Yên tâm, Phúc Đồng Tử không có bản lĩnh lớn như vậy.
Đường Phong an ủi Dư Thiên Phách.
- Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn a! Thứ này Dư gia ta tuyệt đối không nên có!
- Nên và không nên có cái gì khác nhau? Dư gia chủ đều đã thấy hết rồi!
Đường Phong cười gian trá vô cùng.
Dư Thiên Phách sửng sốt, vội vàng cãi lại:
- Ta xác thực có nhìn nhưng trận pháp này vô cùng tinh thâm, chỉ trong thời gian ngắn làm sao Dư mỗ có thể nhớ kỹ càng.
- Chờ Thọ Đồng Tử tới, ngươi đi mà nói với hắn lời này, để xem hắn có nghe không.
Đường Phong đe dọa.
Dư Thiên Phách đặt mông ngồi phệt xuống ghế, phảng phất như khí lực toàn thấy đều biến mất, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt to rơi xuống mặt đất, vẻ mặt chết đứng tại chỗ giống như kiếp nạn không thể thoát được.
Với Trảm Hồn Tông, Dư Thiên Phách chỉ là kính nể, nhưng đối với Thiên Cốc thì Dư Thiên Phách vô cùng sợ hãi. Không chỉ có Dư Thiên Phách như vậy mà toàn bộ các thế lực bên ngoài, các gia tộc và tông môn đều thế, cho dù người trong Thiên Cốc không quá nhiều, bọn họ giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí nhiều năm không có tin tức về người trong Thiên Cốc nhưng những chuyện này cũng không gây trở ngại về một thế lực thần bí cao cao tại thượng trong cảm nhận của mọi người.
Thiên Cốc, đó là địa phương ngay cả bốn thế lực lớn đều phải ngưỡng vọng nhìn lên.
Thế lực này có thể truyền ra ngoài thứ gì sao? Hôm nay Dư Thiên Phách hắn nhìn thấy một môn trận pháp, cho dù nhớ kỹ hay không nhớ kỹ thì cũng đã nhìn rồi, không biết được lúc nào sẽ bị Thiên Cốc tới diệt môn.
Mà tất cả những chuyện này đều do Đường Phong khởi xướng ra. Nghĩ đến đây đôi mắt của Dư Thiên Phách đều đỏ bừng lên, hắn hận hiện giờ không thể băm thây Đường Phong thành vạn mảnh để giải tỏa mối hận trong lòng.
Dư gia chủ đang nghĩ mình vô cùng đen đủi, lại nói tiếp việc này hắn không biết tí gì, nhưng tự nhiên tới thời khắc cuối cùng lại bị cuốn vào trong một vòng xoáy hỗn độn như vậy, tai bay vạ gió, quả thực là tai bay vạ gió a!
Đường Phong tiến lên phía trước ôm vai Dư Thiên Phách vô cùng thân thiết nhẹ giọng nói:
- Dư gia chủ, việc ngày hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết ta biết, chỉ cần ta không nói ra thì cho dù Phúc Đồng Tử của Thiên Cốc cũng không thể tính tới. Yêu cầu của Đường mỗ không cao, chỉ cần có thể đi vào trong Trảm Hồn Tông mà thôi. Nếu như không đạt được tâm nguyện nói không chừng sẽ bi thương vạn phần, đến lúc đó uống rượu quên sầu, sầu lại thêm sầu, sau đó có nói ra chuyện gì hay không thì cũng không biết được.
Dư Thiên Phách quay đầu lại nhìn Đường Phong, hai tròng mắt hắn không còn thần thái giống như một người đã chết.
Lời này rõ ràng là uy hiếp, nhưng lại là uy hiếp mười phần!
Dư Thiên Phách nhìn Đường Phong, cảm giác hắn giống như một con độc xà! Hiện giờ chính mình bị một người uy hiếp, mà lại uy hiếp vô cùng gắt gao.
- Nếu Dư gia chủ đồng ý mà nói thì trận pháp này ngươi có thể lưu lại. Đây chẳng qua chỉ là một trận pháp nhỏ bé trong trận pháp Thiên Cơ mà thôi, có lẽ người của Thiên Cốc cho dù biết cũng không quá để ý. Lại nói tiếp Dư gia ngươi cũng không phải không chiếm được tiện nghi.