Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Cưới 4 tháng đã bị chồng đánh nhiều không nhớ nổi
A
nh muốn nói gì tôi nghe nấy bất kể đúng sai, bảo gì tôi làm vậy, nếu tôi không nghe anh sẽ dùng bạo lực bắt phải nghe. Kể cả bố mẹ nhiều khi anh cũng rất lỗ mãng và có những hành động không chấp nhận được.
Tôi 25 tuổi, kết hôn được một năm và chưa có con. Chúng tôi quen nhau khi còn đi học tuy mỗi đứa học một nơi, học xong tôi xuống Sài Gòn và tình yêu được vun đắp. Tôi có một công việc và cuộc sống tạm ổn, mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi anh phải về nhà ở Tiền Giang để tiếp quản việc làm ăn của gia đình, sau đó là những ngày thật sự khó khăn. Anh bắt đầu kiểm soát tôi rất chặt, cứ một lúc lại gọi điện kiểm tra. Những lần ở cơ quan tổ chức đi chơi hay đi ăn anh đều không cho đi. Tôi đi đâu dù chỉ một lát anh sẽ tức tốc chạy xe lên thành phố.
Chúng tôi thường xuyên cãi vã, gần như không có tuần nào không cãi nhau một trận to, xong anh lại làm lành, tôi bỏ qua vì nghĩ do anh yêu nên thế. Chúng tôi quyết định cưới để không phải mỗi người một nơi, tôi nghĩ ở gần nhau cuộc sống sẽ bình thường trở lại. Tôi nghỉ việc để về làm phụ với anh và chăm lo cho gia đình (anh không đồng ý cho tôi đi làm ngoài). Thế nhưng chúng tôi chưa từng có những ngày như vợ chồng son mà mọi người vẫn nói.
Vấn đề nằm ở hai vợ chồng chứ không phải do hoàn cảnh hay do gia đình, bởi cả bố mẹ hai bên đều ủng hộ, kinh tế của vợ chồng cũng không khó khăn gì, sống cùng đứa em chồng bị bệnh. Ai nhìn vào cũng nói bao nhiêu người mơ ước như vợ chồng tôi mà không được. Nhưng đâu ai biết chỉ được 7 ngày là chúng tôi đã có một trận cãi vã lớn, anh viết đơn ly hôn, tôi cũng ký dù cả hai đều biết chỉ giận nên làm vậy, dường như nó cũng báo trước những điều không vui vẻ.
Những ngày tháng sau đó thật đen tối đối với cuộc đời tôi, quen nhau bao nhiêu năm nhưng giờ tôi mới biết con người thật của anh. Anh bắt đầu dùng bạo lực với tôi, chỉ cần anh nói gì dù đúng dù sai mà tôi cãi lại là anh sẵn sàng đánh. Có lần đi ngoài đường, chúng tôi cãi nhau, anh đánh tôi hai cú trời giáng khiến tôi ngã ra rồi bỏ tôi đó và đi về. Mới chỉ sống với anh được bốn tháng, tôi đã bị anh đánh nhiều đến nỗi không nhớ nổi.
Nhiều lần gia đình anh biết, có nói chuyện với hai đứa, lần nào anh cũng hứa sẽ thay đổi nhưng đâu lại vào đấy chỉ vài hôm sau. Tôi vốn là người dễ kích động, dễ khóc, nhưng giờ không còn khóc nổi nữa, tinh thần và cân nặng ngày một xuống, nhiều lúc chẳng muốn sống nữa. Tôi cũng muốn ly hôn, nhưng còn yêu anh lắm. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cố gắng nói chuyện nhưng anh không bao giờ muốn nghe. Tôi muốn cùng anh ngồi lại trao đổi để tìm ra cách cứu lấy cuộc hôn nhân này, nhưng anh nói “Nếu mày muốn sống cùng thì phải nghe lời tao”.
Cuộc sống anh muốn đó là anh nói gì tôi nghe nấy bất kể đúng sai, anh bảo gì tôi làm vậy, nếu tôi không nghe thì anh sẽ dùng bạo lực bắt phải nghe. Những lúc vui vẻ anh cũng yêu thương chiều chuộng tôi, nhưng những lúc anh nóng lên lại như một con người khác. Không chỉ đối với một mình tôi như thế, dù là bố mẹ nhiều khi anh cũng rất lỗ mãng và có những hành động không thể chấp nhận được với một người con dù khi đó có nhiều người.
Ngoài ra anh ăn nói rất thô tục trong khi chúng tôi yêu nhau anh không như thế. Về sống với anh hiếm khi tôi nghe được câu nào anh nói mà không thô tục. Nhiều người nhắc nhở anh về điều đó, cả bạn bè, nhưng dường như anh không hề để tâm. Mỗi khi anh đánh hay chửi toàn dùng những lời lẽ tệ hại nhất có thể dùng được, những từ mà không một ai trên đời này đáng phải nghe cả.
Gia đình tôi ở xa, bạn bè cũng thế, nơi đây tôi không quen biết ai cả, chỉ mới đến nên quen sơ những người hàng xóm, chắc có ở gần cũng chẳng ai giúp cho tôi được. Cuộc sống vô cùng bế tắc, tôi không biết tiếp theo sẽ phải làm gì dù cố gắng, chịu đựng rất nhiều. Tôi phải làm gì để anh trở lại con người mà tôi từng biết đây?
Khanh