Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Có niềm tin, tôi đã thành công từ hai bàn tay trắng
N
hiều đêm lạnh nằm co ro với manh áo mỏng manh mà mẹ phải ôm chặt lấy tôi nhưng vẫn không làm cho tôi hết lạnh. Tôi phải làm đủ mọi nghề từ gia công hàng len, phục vụ trong những hàng quán, hay phải giành giật từng khoảnh đất nhỏ nơi vỉa hè để có chỗ rao bán.
Tôi là người thường xuyên theo dõi chuyên mục Tâm sự và chia sẻ mỗi ngày. Tôi thấy hiện nay, có nhiều bạn trẻ luôn có những gánh nặng lo toan rất lớn về thu nhập, công việc, tương lai sau này. Kinh tế lại đang ở vào thời kỳ khó khăn, cầm tấm bằng đại học trong tay chưa hẳn đã tìm cho mình được một công việc tốt.
Tôi không phải là đang tự hào với những gì mình có, cũng không phải là muốn khoe khoang kể lể điều gì. Tôi chỉ muốn lấy câu chuyện của chính mình để những bạn trẻ bước đầu lập nghiệp có thể sẽ thêm phần vững tin vào con đường mình đã chọn. Mong các bạn đừng vội bi quan và chán nản mà hãy tin rằng những gì tốt đẹp nhất vẫn đang chờ ta ở phía trước.
Tôi là một người dân nhập cư ở thành phố Hồ Chí Minh. Tôi sinh năm 1985, từ nhỏ đã theo mẹ lăn lộn buôn bán với đủ mọi thứ nhằm có cái mà sống qua ngày. Nhiều đêm lạnh nằm co ro với manh áo mỏng manh mà mẹ phải ôm chặt lấy tôi nhưng vẫn không làm cho tôi hết lạnh. Tôi phải làm đủ mọi nghề từ gia công hàng len, phục vụ trong những hàng quán, hay phải giành giật từng khoảnh đất nhỏ nơi vỉa hè để có chỗ rao bán.
Ngày đó, khi học lớp 7, tôi thi đậu và được vào học lớp chuyên của một ngôi trường cũng khá nổi tiếng. Gánh nặng mưu sinh làm tôi không thể học tập tốt được. Các bạn có biết không, lúc đó có những bài tập không hiểu, tôi hỏi anh bạn ngồi chung bàn, và rất nhiều lần cậu ấy nói với tôi là đồ ngu rồi mới chịu chỉ. Thậm chí có khi lại còn không chỉ.
Ở đây tôi xin nói thêm là không phải tôi hỏi bài trong lúc kiểm tra đâu nhé. Lúc đó tôi tủi thân lắm, nhưng tự nhủ với mình rằng hiện tại có thể tôi không học giỏi bằng người ta, nhà nghèo hơn người ta; nhưng về lòng quyết tâm và ý chí phấn đấu, chắc chắn tôi sẽ không để thua ai hết.
Năm 2003, tôi chỉ thi đậu cao đẳng. Sau những giờ trên giảng đường, tôi lại ra chợ Phạm Văn Hai phụ hàng ăn, và đi làm gia sư. Tôi làm việc quần quật suốt ngày, đêm tranh thủ học bài. Một ngày của tôi luôn kết thúc sau một giờ sáng. Nhiều đêm phải thức trắng để học bài, bù lại cho quỹ thời gian ít ỏi của mình.
Vào năm 2004, tôi gom góp tất cả những gì mình có được tổng cộng là 17 triệu, hùn hạp với một người bạn để thuê mặt bằng mở lớp dạy thêm. Sau đó mọi thứ tiến triển tốt, thu nhập của tôi đã ổn định hơn và được nhiều phụ huynh rộng lòng giúp đỡ, chỉ dẫn tạo cho tôi thêm những nguồn thu nhập khác. Rồi tôi tìm hiểu về luật đất đai, về những dự án. Tôi đã chọn cho mình những khu đất mà giá rất rẻ mạt ở Nhà Bè và lại nằm trong diện hiếm người dám mua do không yên tâm về tính hợp pháp.
Bằng những gì tự nghiên cứu và tìm hiểu, cuối cùng tôi đã quyết định gom góp tất cả vốn liếng đang có để mua đất mặc dù rất nhiều người can ngăn. Cuối cùng, cơn sốt bất động sản bùng nổ, các bạn có tin không, chỉ sau một thời gian ngắn mua đi bán lại, tôi đã có một tài sản tương đối.
Có tiền trong tay, tôi lại về Long An tìm cách đặt tiền thế chân làm trung gian chuyển gạo kiếm lời, hoặc tranh thủ từ sự đầu tư của công ty nước giải khát làm cửa hàng trưng bày, rồi về Củ Chi tiến hành trồng trọt, áp dụng những cải tiến của kỹ thuật trong nông nghiệp. Suốt quãng thời gian đó, tôi đi lại như con thoi, vất vả khó khăn trăm bề nhưng vẫn cắn răng quyết tâm thoát nghèo.
Hiện nay, khi ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi đã có được 2 căn nhà 4 tầng cho thuê làm văn phòng ở thành phố Hồ Chí Minh, một khu đất có nhà xưởng để trồng và chế biến mặt hàng nông nghiệp. Với nguồn thu nhập hàng tháng hiện nay của tôi, nếu so với các đại gia sẽ chẳng là gì, nhưng là con số không hề nhỏ với nhiều người.
Tôi viết những dòng này, với mục đích góp thêm một câu chuyện về người thật, việc thật; hy vọng các bạn trẻ đừng vội nản lòng trước những khó khăn hiện tại trong cuộc sống. Tôi đã trải qua không biết bao nhiêu vất vả, tủi thân, mặc cảm, phấn đấu đi lên từ 2 bàn tay trắng. Chỉ cần chúng ta có niềm tin và quyết tâm cố gắng phấn đấu bằng mọi giá.
Cơ hội luôn có ở quanh ta, chỉ có điều ta có đủ niềm tin và nghị lực nắm giữ được nó hay không mà thôi. Chúng ta có thể thua mọi người về hoàn cảnh xuất thân, về bằng cấp, hay bất kỳ thứ gì khác, nhưng đừng bao giờ thua ai về niềm tin và lòng quyết tâm các bạn nhé.
Bao Samick