Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 1193: Tụ Linh Châu
L
ạc Vân Tông có hơn mười toà lầu các dành cho khách quý, Mộ Phái Linh đang đứng trước một toà, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn ra xa.
Bỗng nhiên chân trời thanh quang chợt loé, một đạo kinh hồng bắn nhanh về phía này. Trong chớp mắt đã đến khoảng không bên trên, xoay vòng một cái rồi mới hạ xuống.
“Tham kiến công tử! Người của Quỉ Linh môn đang nghỉ tạm bên trong, còn hai nàng thì ở tại lầu bên cạnh.” Thấy Hàn Lập hiện ra Mộ Phái Linh liền tiến lên nhẹ giọng nói.
“Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Hàn Lập nhìn Mộ Phái Linh đi ra phía sau lầu các, lại thấy cách đó không xa lại có một toà khác liền gật đầu nói.
Mộ Phái Linh nghe vậy cung kính thi lễ rồi hoá thành một đạo bạch quang rời đi
Hàn Lập thân mình loé lên một cái, liền xuất hiện ở lối vào, thần niệm đảo qua bên trong một cái rồi tiêu sái đi vào.
Trong một đại sảnh đang có hai nam một nữ đang ngồi đó nói chuyện với nhau cái gì đó. Nam chính là một gã gày như que củi cùng với một lão già khuôn mặt tái nhợt dị thường. Cô gái còn lại là một người khoảng hai mươi tuổi trông như thiếu phụ, xinh đẹp như hoa chính là Yến Như Yên.
Giờ phút này ba người đã trao đổi xong sự tình, trong mắt không dấu được một tia lo âu.
Khi thấy thân hình Hàn Lập xuất hiện tại cửa đại sảnh, ba người ánh mắt sáng lên một chút lập tức nhìn lại. Rõ ràng là khuôn mặt của Hàn Lập, ba người đều kinh hỉ đứng lên tiếp đón.
“Ba vị đạo hữu không cần đa lễ, ta thấy không bằng là ngồi xuống bàn nói chuyện đi.” Không chờ ba người mở miệng, Hàn Lập thân hình chợt loé, liền hiện ra ở chiếc ghế đối diện ba người khoát tay thản nhiên nói.
Ba người Yến Yên không thể thấy rõ ràng chút nào.
“Vậy ta sẽ không khách khí nữa.” Lão già có khuôn mặt tái nhợt trong lòng cả kinh, nhưng lập tức cười đáp.
Ba người lúc này lại ngồi xuống.
“Yến tiên tử, nhiều như vậy năm không thấy, ngươi rốt cục tiến giai Nguyên anh kỳ. Như vậy ta và ngươi cũng đã khá xứng hợp rồi.” Hàn Lập đánh giá thiếu phụ một cái đột nhiên khuôn mặt giãn ra khẽ cười nói.
Vị này năm đó tại Việt quốc chính là Yến Yên đệ nhất tiểu bối. Nhưng lại cũng ngưng kết Nguyên anh thành công và trở thành một tu sĩ Nguyên anh kỳ.
“Hàn đạo hữu nói đùa. Thiếp thân cách đây không lâu vừa mới đột phá bình cảnh thành công, mà đạo hữu cũng đã là Thiên Nam đệ nhất tu sĩ, thiếp thân như thế nào có thể cùng Hàn huynh so sánh đây. Lần này thiếp thân đến đây cũng là có chuyện cần nhờ Hàn huynh giúp đỡ.” Yến Yên đánh giá Hàn Lập cẩn thận vài lần, mặt mày hiện ra vẻ phức tạp nói.
Hàn Lập mỉm cười, không có nói tiếp gì, ánh mắt quét về phía hai gã Quỉ Linh môn trưởng lão còn lại, ánh mắt cuối cùng lại dừng lại trên mặt lão già “Đạo hữu là Chung trưởng lão đi Trụy Ma cốc năm đó, Hàn mỗ cũng có gặp qua lần đó.”
“Không nghĩ tới Hàn huynh vẫn còn nhớ Chung mỗ, lão phu có chút thụ sủng nhược kinh.” Lão già nghe vậy cười nói.
“Hiện tại Quỉ Linh môn giống như gặp đại địch trước mặt mà ba vị không ở tại tông môn chống đỡ đại địch mà đồng loạt tới bổn tông gặp đích danh ta, không biết có chuyện gì quan trọng?” Hàn Lập đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thấy Hàn Lập không muốn nói vòng vo, đám người Yến Yên liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái tựa hồ không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
Hàn Lập thấy vậy bèn nhướng mày, khuôn mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Thấy vẻ mặt của Hàn Lập, lão già cùng đại hán trong lòng lo lắng, ánh mắt đều dừng trên người Yến Yên.
Yến Yên trong lòng do dự một chút nhưng cũng mở miệng nói.
“Hàn đạo hữu, kì thật lần này chúng tôi đến là hướng quý tông giúp đỡ, không phải hướng đích danh Hàn huynh. Hy vọng đạo hữu có thể ra mặt trợ giúp Quỉ Linh môn chúng tôi vượt qua kiếp nạn trước mắt. Nếu không bổn môn thật sự sẽ tan thành mây khói”.
“Trợ giúp quý môn?” Hàn Lập hai hàng lông mày nhướng lên hỏi, khoé miệng mang vẻ châm chọc.
“Chúng ta biết bổn môn năm đó từng đắc tội với Hàn huynh, chẳng qua chuyện này là do phụ tử Vương môn chủ gây ra. Mà Vương môn chủ đã vẫn lạc trong Truỵ Ma Cốc. Hiện tại Quỉ Linh môn đã không phải do Vương gia chấp chưởng nữa rồi”. Đại hán ngồi một bên thấy vậy vội vàng giải thích.
“Không phải Vương gia chấp chưởng? Không phải Vương Thiền vẫn ở quý môn tiêu diêu tự tại sao?” Hàn Lập thần sắc không đổi nói.
Nghe thấy Hàn Lập nói vậy, lão già cùng Yến Yên sắc mặt khẽ biến, đại hán tuy trong lòng cả kinh nhưng mặt vẫn bảo trì nụ cười trả lời.
“Hàn huynh yên tam, Vương Thiền sư điệt vài ngày trước đã phạm phải sai lầm lớn, muốn đoạt chức vị Chấp pháp trưởng lão, hiện nay bị giam ở trong tông môn, tuyệt sẽ không tham gia bất cứ sự kiện gì của tông môn”
“Không tham dự vào tông môn nữa? Vị đạo hữu này trông mặt rất xa lạ, không biết họ gì. Đạo hữu và Yến tiên tử chân mày tựa hồ có chút giống nhau.” Hàn Lập có chút nhoài ý muốn nhưng hai người Yến Yên cùng đại hán đảo mắt nhìn nhau tựa hồ nhớ ra gì đó, cười khẽ nói: “Hàn huynh thật sự là tuệ nhãn như đuốc. Tại hạ cũng họ Yến, là một vị đường thúc của Yên nhi.” Đại hán hơi do dự liền thành thành thật thật gật đầu trả lời.
Yến Yên bên cạnh cũng gật nhẹ đầu
“Chà, Yến gia xuất hiện tới hai vị là Nguyên anh kỳ tu sĩ, thế này thì chắc là vị chấp chưởng Quỉ Linh môn là người Yến gia rồi!” Hàn Lập sờ cằm rồi nói có ý sâu xa.
“Hắc hắc, nói Yến gia chúng ta chấp chưởng bổn môn cũng không tính là sai, đó cũng là do Chung huynh nhường cho.” Đại hán liếc mắt nhìn Chung lão già một cái rồi chậm rãi nói.
“Đám người Vương gia chấp chưởng tông môn hây ra bất lợi thì đến lượt Yến gia chấp chưởng tông môn cũng là chuyện nước chảy thành sông. Lão phu có cái gì mà nhường.” Lão già cười khổ nói.
“Chà, phải không?”
Hàn Lập thuận miệng nói, hai mắt nhíu lại rồi liền đứng lên.
Ba người Quỉ Linh môn cũng không dám thúc dục đành phải tiếp tục ngồi đó. Yến Yên đôi mắt loé lên không biết là muốn nói gì, mà đại hán cùng lão già trong lòng cũng rất không yên.
Trước mặt vị tu sĩ đệ nhất Thiên Nam này trước kia có cùng bọn họ thù hận không nhỏ. Tuy đến với lý do chúc mừng, đối phương cũng không đến mức ra tay trả thù nhưng đến gặp Hàn Lập mà trong lòng không có chút lo lắng thì tuyệt đối là dối lòng mà thôi. Nếu không phải Quỉ Linh môn thật sự không thể ngăn cản các tông môn khác liên thủ gây khó dễ, chỉ sợ sẽ không bất chấp khó khăn đến Lạc Vân tông.
Dù sao thì người có thể, mở miệng là có thể bức lui mấy tu tiên tông môn kia thì chỉ sợ tại Thiên Nam chỉ có vị Hàn Lập là có năng lực này. Còn các vị đại tu sĩ khác tuy rằng có thể làm cho các tông môn khác có điểm cố kỵ nhưng có thể có trình độ bức lui bọn họ thì cũng là chuyện khó nói.
“Cho dù không có sự tình năm đó thì dựa vào điểm nào các người cho rằng ta sẽ ra tay trợ giúp Quỉ Linh môn?”
Hàn Lập cuối cùng cũng mở miệng nhưng thanh âm có chút lạnh lùng.
Vừa nghe thấy Hàn Lập nói vậy, Yến Yên ánh mắt chợt loé nhìn lại, đại hán cùng lão già cũng mừng rỡ trong lòng.
Ba người nghe giọng điệu của Hàn Lập thì có thể thấy một tia hy vọng.
“Chỉ cần Hàn huynh nguyện ý xuất lực giúp bổn môn, Quỉ Linh môn chúng ta nguyện ý nhường lại Việt quốc cho tông môn, chỉ cần có thể bảo trì bổn môn nhất mạch thôi. Mà nếu đạo hữu nhận lời ra mặt, thiếp thân cố ý mang theo vài món lễ vật, hy vọng Hàn huynh không chê lễ mọn.”
Đại hán hít sâu một hơi nói.
Lập tức, hắn vỗ một tay vào eo lưng, theo đó túi trữ vật phun ra một đám sương trắng. Linh quang trên mặt bàn chớp đông rồi lộ ra hình dáng đồ vật nọ.
Hàn Lập nhàn nhạt nhìn lại.
Bao gồm một cái thủ trạc (vòng tay) màu huyết hồng, một bình sứ cùng một cái hộp gỗ màu lục nhạt.
Hàn Lập không nói gì, một tay hướng hư không vẫy tới. Ba món đồ run lên rồi bay vụt vào tay Hàn Lập.
Thanh âm Yến Yên bỗng xuất hiện bên tai của Hàn Lập.
“Trong bình sứ chính là tiên đan của bổn môn, Huyết Chi đan. Đan dược này công hiệu chỉ có đối với tổn thương thân thể hiệu quả kỳ diệu. Cho dù tứ chi đứt đoạn hoàn toàn, chỉ cần uống đan dược này vào liền có thể mọc lại. Bởi vì luyện chế loại đan dược cần vài loại dược liệu hy hữu, bổn môn hiện tại chỉ có khoảng mười viên mà thôi, trong bình có ba viên. Về phần Huyết hoàn (vòng máu) này thì rất ít tu sĩ biết đến nó, đó chính là một món ma khí. Vốn là vật mà người đứng đầu Quỉ Linh môn mang theo người, khi Vương môn chủ vẫn lạc tại Truỵ Ma Cốc, đồ vật này đã được Chung trưởng lão thu hồi. Mà ma khí này cùng ma khí bình thường khác nhau, nó không thể trực tiếp dùng để khắc địch, nhưng trong vòng tay có âm hồn Huyết quỷ tồn tại, có khả năng dùng vòng tay này hấp thu huyết khí làm cho chúng nó (huyết quỷ) tăng thực lực lên, khi đối địch phóng xuất chúng ra làm cho đối thủ khó lòng phòng bị. Về phần vật còn lại là hộp gỗ, cũng là vật giá trị nhất. Nói tới đây thanh âm Yến Yên thoáng dừng lại một chút, đôi mắt phát sáng nhìn Hàn Lập một cái.
Nhưng bộ dáng Hàn Lập lúc này không chút biến hoá, tựa hồ hai món vật phẩm trước không thể đả động chút nào.
Yến Yên trong lòng than nhẹ một cái nhưng vẫn thong dong nói: “Nghe nói Hàn huynh tu luyện chính là công pháp mộc thuộc tính, mà trong hộp này nghe đồn chính là một trong ngũ hành tụ linh châu, Mộc linh châu!”
“Tụ linh châu?” Chính là linh châu trong truyền thuyết chuyên môn hấp thụ ngũ hành thuộc tính linh khí, đồng thời bài xích các linh khí khác. Thần sắc Hàn Lập nguyên bản vốn lạnh nhạt bỗng nhiên đại biến, tựa hồ có chút không tin đứng lên.
“Không tồi! Chính là bảo vật này. Tuy rằng Tu Linh Châu cùng Tụ Linh pháp trận có tên gần giống nhau, tác dụng cũng tương tự, nhưng công hiệu của hai loại này khác nhau. Nói vậy thiếp thân cũng không cần nói thêm cái gì, Hàn huynh cũng đã có thể rõ ràng rồi. Về phần so sánh nó cùng Linh nhãn vật, chỉ cần công pháp tu luyện cùng thuộc tính với Tụ Linh Châu thì Linh nhãn vật bình thường cũng không thể bằng.” Yến Yên chậm rãi nói.
Hàn Lập ánh mắt ngưng trọng nhìn hộp gỗ trên tay, chỉ thấy hộp gỗ màu xanh nhạt mặt trên có cấm chế phù triện màu vàng, căn bản là không thể thấy được bên trong có gì.
Hắn đột nhiên hé miệng nhắm ngay hộp gỗ thổi nhẹ
Nhất thời một cỗ thanh hà trong hộp trào ra, cấm chế trên hộp liền tự động bay xuống, tay kia nhanh như chớp che bớt hộp gỗ đi một tí.
“Lạch cạch” sau một tiếng động nhỏ, hộp gỗ liền tự động mở ra.