Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1188: Chuẩn Bị Cả Hai Phương Pháp, Ai Nấy Có Vị Trí Riêng
H
oa Nhài Bạc xuất hiện ở Câu Tửu Lầu của nhà họ Trần, không phải là cô không chịu nổi sự cô độc tĩnh mịch nên phải xuất đầu lộ diện, mà là Nga Ni Trần cố ý muốn cô tiếp xúc một chút việc quản lý khách sạn, chuẩn bị đưa cô đến Thụy Sĩ học tập quản lý khách sạn.
Nga Ni Trần nghĩ thông suốt một chút, ông ta dù có lắm của cải đến thế nào thì cũng không thể bảo vệ con gái mình cả đời được. Chỉ có giỏi một nghề, thì mới có thể có chỗ đứng trên xã hội. Ông ta cũng quyết định về sau sẽ tiến quân ngành khách sạn, định đưa hai cô con gái sang Thụy Sĩ học quản lý khách sạn.
Lần trước Hạ Tưởng nhìn Hoa Nhài Bạc ở Câu Tửu Lầu của nhà họ Trần, thì đã muốn nhắc nhở Nga Ni Trần một tiếng, tốt nhất đừng cho Hoa Nhài Bạc lộ diện ở những nơi công khai ở Tần Đường. Không ngờ hắn nhiều vấn đề quá nên thoắt cái là quên luôn.
Và cứ thế Câu Tửu Lầu của nhà họ Trần trở nên nổi tiếng, ngay cả Chương Quốc Vĩ cũng mộ danh mà đến. Kết quả là bị Ngưu Lâm Quảng nhìn ra.
Ngưu Lâm Quảng vốn có chút ý với Tiểu Quỳ. Về sau được Hách Tư Vị cố ý dẫn đường, nói là Nghiêm Tiểu Thì không tồi, nên gã cũng ghi tạc trong lòng. Về sau cũng thực sự là có ảnh của Nghiêm Tiểu Thì, trong lòng gã mới mừng như mở cờ, tâm trạng kích động khó kìm chế được. Nhưng sau khi nghe ngóng được Phạm Duệ Hằng là dượng của Nghiêm Tiểu Thì, thì gã liền bỏ ý nghĩ trước kia ở trong đầu.
Tạm thời vẫn là không nên vì một người phụ nữ chọc giận Bí thư Tỉnh ủy. Như thế rất không đáng.
Nhưng Nghiêm Tiểu Thì diện mạo đẹp như hoa, càng không chiếm được thì càng gợi lên dục hỏa của Ngưu Lâm Quảng. Tuy bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ nhưng thực sự là những người có phẩm vị cao thì không nhiều. Gã quyết định bất luận thế nào cũng phải tìm được một người không thua kém Nghiêm Tiểu Thì.
May mắn thế nào Hoa Nhài Bạc lại lọt vào mắt gã.
Nhưng hiện tại dù sao đang nói chuyện chính, nên Ngưu Lâm Quảng liền nuốt nước miếng, đánh mắt với thuộc hạ, thuộc hạ lập tức hiểu ý quay người đi xuống lầu nghe ngóng Hoa Nhài Bạc là người thế nào.
Sau khi Hạ Tưởng tan ca thì nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong.
- Đánh được một trận rất vẻ vang. Hạ Tưởng, tôi phải cảm ơn anh.
Phó Tiên Phong rất vui. Tiêu Dật Lăng từ một Phó cục trưởng, một bước liền trở thành Chủ tịch quận lớn nhất của thành phố Tần Đường, tương đương với bước vào con đường làm quan thênh thang rộng mở, từ đó tiền đồ càng rộng lớn.
- Phó chủ nhiệm Phó khách khí rồi. Tiêu Dật Lăng bản thân cũng là người có tài, có thể đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận cho nên mới có được sự ủng hộ của hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng bật cười ha hả, nói một câu khách sáo.
- Ha ha, không cần nói lời khách sáo nữa đâu.
Phó Tiên Phong lại cười to.
- Tiêu Dật Lăng đối nhân xử thế không tồi. Làm việc rất có chừng mực. Anh ta nói sau này sẽ theo sát nhịp bước của Bí thư Hạ, bước nhanh về phía trước theo sự lãnh đạo của Bí thư Hạ.
Sau khi Tiêu Dật Lăng đến nhận chức, quả thực là có sự biểu hiện đến gần hắn. Hạ Tưởng cũng thể hiện sự tiếp nhận. Tiêu Dật Lăng tuy rằng không có khả năng trở thành dòng chính thân thiết của hắn, nhưng ít ra thì cũng giữ đủ khoảng cách với Chương Quốc Vĩ. Cách dùng người, không phải tất cả đều là thân tín của mình, mà là ở việc đoàn kết một bộ phận sức mạnh trung gian.
- Tiêu Dật Lăng không tồi.
Hạ Tưởng chỉ đơn giản đưa ra một kết luận và không nói thêm nữa. Hắn đã hoàn thành xong lời hứa, sẽ chờ Phó Tiên Phong hành động.
- Bắt đầu bắt tay vào giai đoạn tiền kỳ rồi.
Phó Tiên Phong nhắc đến vấn đề.
- Những việc nên làm tôi chắc chắn sẽ làm. Hạ Tưởng, tôi với anh quen nhau cũng không phải là một hai năm nữa rồi. Cách đối nhân xử thế của tôi thì anh cũng biết, những chuyện đã đáp ứng rồi thì chắc chắn sẽ không làm qua loa.
Phó Tiên Phong chỉ nói một cách qua loa, chứ không quá tỉ mỉ và đi sâu vào. Hạ Tưởng cũng biết, có một số lời cũng không tiện nói ra trong điện thoại.
Đối với Phó Tiên Phong, hắn vẫn là khá yên tâm. Tuy nói giữa hắn và Phó Tiên Phong, còn có một ranh giới rộng, nhưng xem ra, Phó Tiên Phong kỳ thật có khi còn đáng yêu hơn Chương Quốc Vĩ. Ít nhất anh ta muốn cái gì, thì lợi ích luôn đặt phía trước. Chứ không như Chương Quốc Vĩ đâu đâu cũng diễn trò, trước mặt một bộ dạng, sau lưng là một bộ dạng khác thì mới khó đối phó.
- Tiên Tiên gần đây sức khỏe không tốt lắm...
Dường như cảm thấy giữa Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng là không rõ ràng. Phó Tiên Phong rõ ràng muốn cho Hạ Tưởng chủ động đến thăm Phó Tiên Tiên nhưng thực sự lại không nói ra được nên lại đành xấu hổ ho một tiếng:
- Thái độ của Chủ tịch Quốc hội rất kiên quyết, khó khăn không nhỏ. Anh phải chuẩn bị cả hai biện pháp.
Buối tối ở Tần Đường, tuy sắp đến tháng ba nhưng đêm vẫn lạnh. Hạ Tưởng hai tay chắp sau lưng, một mình lững thững bước đi trên đường lớn xe cộ nườm nượp. Hắn đi bộ khoảng mười mấy phút rồi mới quay người lại đi vào một cái ngõ nhỏ.
Ánh đèn trong ngõ hơi mờ nhạt, lờ mờ chẳng phân biệt được rõ ràng. Nhưng sự im lặng đặc biệt đó dường như không hợp chút nào với sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài kia.
Cuối ngõ là một căn nhà cũ kỹ. Nhưng kỳ thực cũng rất sạch sẽ, rất có hơi thở cuộc sống.
Vệ Tân đang sống ở đây.
Vệ Tân đến Tần Đường đã ba ngày.
Sau tết, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê đã sớm đến Thiên Trạch đi làm. Lý Thấm cũng đã đi – may sao Lý Thấm và Tề Á Nam cuối cùng cũng định được ngày, sẽ kết hôn vào ngày mồng một tháng năm. Tề Á Nam cũng yên tâm, coi như có được mỹ nhân – Liên Nhược Hạm mời Vệ Tân cùng đi. Vệ Tân lại nói cái gì cũng không chịu.
Nhưng thịnh tình của Liên Nhược Hạm thì không thể chối từ. Vệ Tân cuối cùng đành phải nói việc không muốn quan tâm quá nhiều để tránh sinh bệnh làm lý do, nên mới khiến Liên Nhược Hạm bỏ đi suy nghĩ đó trong đầu. Thực sự là Liên Nhược Hạm muốn tốt cho Vệ Tân. Từ nhỏ, cô từ nhỏ đã không có anh chị em, nên tuy nói là tình như tỷ muội với Tào Thù Lê, nhưng cô bé Lê thì quá thông minh, thân thế lại tốt khiến cho cô không tìm được lý do để yêu thuơng.
Vệ Tân vừa khéo bù lại cái tâm nguyện có một người em để yêu thương đó.
Sự săn sóc dịu dàng của Vệ Tân cùng với sự tự giác, tự yêu cà còn có cả bệnh tình của cô, đều khiến Liên Nhược Hạm vô cùng thương tiếc và yêu quý, chỉ muốn dùng thời gian cả cuộc đời để quan tâm đến Vệ Tân, muốn coi Vệ Tân như là cô em gái thân thiết để quan tâm yêu thương.
Nhưng dưới sự biểu hiện yếu đuối của Vệ Tân, lại có một trái tim kiên cường và cố chấp. Liên Nhược Hạm không khuyên được cô. Cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực, cũng may giữa cô và Vệ Tân cũng có sự qua lại về kinh doanh, Vệ Tân cũng có một chút cổ phần của công ty. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô dùng cả đời.
Vệ Tân bỏ qua rất nhiều cơ hội, đơn giản là muốn ở cùng với Hạ Tưởng. Bởi vì với cô mà nói, có lẽ có một ngày sinh mệnh của cô sẽ kết thúc. Nếu thực sự như thế thì cô muốn được chết trong lòng Hạ Tưởng.
Một người phụ nữ thực sự muốn yêu thương sâu sắc một người đàn ông, là thực sự nguyện ý buông hết thảy vì anh ta. Vệ Tân chính là như thế. Kiếp trước, cô đau khổ chờ đợi Hạ Tưởng mấy năm. Kiếp này cô lại vì Hạ Tưởng trả giá tất cả.
Tình yêu của Vệ Tân, là trọng lượng của cuộc sống mà tất cả đàn ông đều không thể chịu đựng được.
Hạ Tưởng cũng đã nghĩ thông suốt rồi, quyết tâm trân trọng yêu quý Vệ Tân, không để cho cô chịu đau khổ, chỉ để cô ở nhà như một cô vợ bé nhỏ an tâm chờ đợi chồng đi làm về.
Vệ Tân mặc một bộ quần áo mặc ở nhà, là chất liệu nhung mà Hạ Tưởng yêu thích nhất. Hơn nữa cổ tay áo và túi áo còn rất hoạt hình, có hình con thỏ ở trên.
Là một căn phòng hai gian diện tích không lớn. Phòng khách không lớn, phòng ngủ không lớn, ban công cũng không lớn. Là kiểu nhà ngày xưa.
Vệ Tân không thích kiểu nhà mới hiện nay. Phòng khách và phòng ăn quá lớn, tạo thành việc lãng phí tài nguyên. Trên thực tế ở sâu thẳm trái tim cô thì không thích phòng lớn. Bởi vì khi cô ở một mình mà nhìn căn phòng trống rỗng thì trong lòng liền có cảm giác thiếu vắng mất mát.
Vừa thấy Hạ Tưởng trở về, Vệ Tân ríu rít bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng, dùng sức ôm chặt lấy eo hắn, tựa đầu vào ngực hắn, thì thào nói:
- Hôm nay lại chậm mười phút.
Hạ Tưởng đến chỗ Vệ Tân ở, trước đến giờ đều là đi bộ, bởi vì đi bộ là an toàn nhất mà cũng thoải mái nhất, cũng là cơ hội tốt để hắn suy nghĩ những chuyện trong ngày, đồng thời sắp xếp cả công việc ngày hôm sau. Hôm nay sở dĩ muộn hơn một chút, là vì vừa ra cửa thì dường như phát hiện có người theo dõi phía sau.
Hiện tại là hắn đang trong giai đoạn mấu chốt có khả năng lên Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nên phải cẩn trọng. Không thể khiến cho bất cứ ai nắm được nhược điểm. Tuy nói đối với cấp bậc hiện tại của hắn, thì vấn đề phụ nữ không đủ để lật đổ được hắn. Hơn nữa cũng không có ai lấy vấn đề phụ nữ để nói chuyện cả. Nhưng cẩn thận một chút thì cũng nên. Tốt nhất không thể để cho Chương Quốc Vĩ nắm được nhược điểm nào trong tay.
Bởi vì phía sau Chương Quốc Vĩ còn có Ngưu Lâm Quảng.
Ngưu Lâm Quảng thì không từ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hạ Tưởng không muốn để Ngưu Lâm Quảng biết bất cứ cái riêng tư gì của hắn. Lại càng không muốn cho Ngưu Lâm Quảng gây tổn thương đến bất cứ người thân nào của hắn. Lần trước ở thành phố Lang, còn có người có ý muốn đánh hắn, vô tình gây thương thích đến Tiêu Ngũ và Vệ Tân, khiến hắn vô cùng đau lòng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ lưng Vệ Tân:
- Được rồi, đừng giống trẻ con thế chứ. Em là người lớn rồi cơ mà.
- Này, anh còn muốn lừa gạt một thiếu nữ vị thành niên hay là sao? Hay là chê em già rồi?
Vệ Tân yêu kiều nũng nịu.
- Không được chê em già. Dù là em có già thì tuổi thanh xuân của em cũng đã cho anh rồi.
Hạ Tưởng lại một tay ôm lấy Vệ Tân vào lòng. Không hiểu sao sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống. Vệ Tân đã đem tuổi thanh xuân cho hắn, còn cho hắn tình yêu của hai kiếp và cả sinh mệnh của kiếp này nữa.
Vệ Tân thấy Hạ Tưởng hơi xúc động nên thấy khó hiểu:
- Này, anh giả vờ giống thế. Giống như anh yêu em lắm vậy. Phụ nữ bên anh nhiều như thế. Em chỉ là một trong số đó mà thôi, có thể nhận được một phần mười tình yêu của anh cũng là tốt lắm rồi.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng có lẽ không phải yêu Vệ Tân nhất, nhưng hắn tuyệt đối đắm chìm nhất đối với tình yêu của Vệ Tân.
- Khi ở bên em thì em là tất cả của anh.
Hạ Tưởng nói một câu thật lòng.
Vệ Tân cảm động:
- Em chỉ cần có một phút là tất cả của anh, thì em cũng đã thỏa mãn rồi.
Hạ Tưởng hiện tại chỉ hy vọng Vệ Tân được bình an, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi. Dù cho là một ngày nào đó Vệ Tân giống như Cổ Ngọc ra đi không từ giã hoặc không còn để ý đến hắn nữa thì hắn cũng không oán trách. Chỉ mong họ được sống hạnh phúc khỏe mạnh một đời.
Nguyện vọng của Hạ Tưởng có thực hiện được không?
Hai ngày sau, cuộc điều chỉnh nhân sự tỉnh Yến có động tĩnh lớn. Phó Bí thư Tỉnh ủy Mai Thái Bình điều nhiệm sang Phó bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Sở, được đề danh làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh. Cùng lúc đó Trung ương tuyên bố, Thị trưởng thành phố Sơn Thành Trần Phong đảm nhiệm Bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Sở.
Bí thư tỉnh, Chủ tịch tỉnh Sở toàn bộ thay phiên.
Ngay sau đó, Trung ương lại tuyên bố, Hồ Tăng Chu đảm nhiệm Phó bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Yến, không đề cập đến Bí thư Thành ủy thành phố Yến. Vu Phồn Nhiên đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Yến, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Yến. -
Trải qua vài năm lắng đọng, Vu Phồn Nhiên rốt cục đã đi được một bước mấu chốt ở thành phố Yến, tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Sau đó, nguyên Phó thị trưởng thường trực Lục Nho của thành phố Yến chính thức phù chính, đề danh làm ứng cử viên Thị trưởng. Nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bình Hòa chuyển sang đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực. Nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Lang Lưu Nhất Lâm tiếp nhận chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến.
Lưu Nhất Lâm một bước từ Phó giám đốc sở bước lên Giám đốc sở. Xem như con đường làm quan càng rộng lớn.
Nhưng sau một loạt sự điều chỉnh nhân sự hỗn loạn đến hoa mắt, Tỉnh ủy tỉnh Yến dường như đại cục đã xác định. Tất cả các Ủy viên thường vụ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Căn bản không có ghế trống. Chẳng lẽ nói, chuyện Hạ Tưởng tiến vào chức vụ Ủy viên thường vụ, thì xem như không có câu kết rồi sao?