The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1010: Đau Thương Tan Nát Cõi Lòng
ung Thanh Thu lại càng biến sắc, nhanh tay kéo Dung Thiếu nãi nãi lên, nhưng mà đập vào mắt là một màn làm cho con ngươi Dung Thanh Thu phóng to trợn tròn.
Ở giữa ngực của Dung Thiếu nãi nãi không biết từ khi nào đã có một thanh chủy thủ găm vào đó! Thanh chủy thủ đâm vào hơn nửa, đến thẳng vào tim, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ quần áo trắng như tuyết của nàng.
Vừa rồi mượn động tác khom lưng dập đầu, Dung Thiếu nãi nãi đã dùng chủy thủ tự sát một cách thần không biết quỷ không hay, không một ai ở đây phát giác ra cả.
- Tuyết nhi!
Dung Thanh Thu kêu lên một tiếng bi thiết, bị trọng thương như vậy lại còn ở bộ vị kia, căn bản không thể cứu sống được, hiển nhiên Dung Thiếu nãi nãi đã chuẩn bị tâm lý chết từ trước cho nên mới giấu chủy thủ sẵn ở trong người, cho nên thời gian mọi người nghị luận nàng cũng không hề phản ứng gì.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân, đó là trong lòng nàng đã đặt dấu chấm hết.
Không thể giữ được thân thể băng thanh ngọc khiết của mình lại không thể báo được ân tình của gia chủ đối với Tiêu gia, đến giờ lại còn bị người khác định lợi dụng để gả vào Đường gia, Dung Thiếu nãi nãi chỉ còn cách dùng đến phương pháp này để giữ lại một điểm danh dự cho mình.
Lời nói của Dung Thanh Thu còn chưa hết, một làn gió thổi tới, ở trước mắt mọi người chợt lóe ra một bóng người, phía trong nội đường lại thêm một người nữa, Dung Thanh Thu cảm thấy tức giận, đang chuẩn bị đuổi cổ tên kia ra ngoài nhưng lửa giận dân lên lại nhịn xuống, bởi vì lão phát hiện người xông vào này dĩ nhiên lại là đầu sỏ gây ra tất cả sự tình, Đường gia bảo Đường Phong.
Thanh chủy thủ cắm trước ngực Dung Thiếu nãi nãi làm cho trong lòng Đường Phong cũng đau đớn như vậy, cuối cũng hắn cũng minh bạch vì sao hôm qua có cảm giác bất an rồi, Ra là như vậy, mỹ nhân hôm qua ở trước mặt đã dự tính đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, hôm qua nàng đã nghĩ đến lối thoát cho chính mình.
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt của Đường Phong, Dung Thiếu nãi nãi mở to đôi mắt một chút, hai tay cố gắng hết khí lực chạm vào gương mặt Đường Phong, miệng nói mơ hồ không rõ:
- Cảm tạ ngươi!
- Đừng nói nữa, đừng có làm bất kỳ động tác gì, ta sẽ không để cho nàng chết đi đâu!
Đường Phong khẩn trương đặt Dung Thiếu nãi nãi ở trên mặt đất, động tác rất nhẹ nhàng, sợ nếu không cẩn thận sẽ xúc động thương thế của nàng, vào lúc đó vận dụng tá thi hoàn hồn, cảnh giới Linh Giai thượng phẩm bắn ra, cương khí ôn hòa quán nhập vào bên trong cơ thể bảo vệ tâm mạch của nàng.
- Vô dụng thôi…
Dung nhan của Dung Thiếu nãi nãi dần trở nên tái nhợt, hô hấp của nàng cũng trở nên yếu nhược vô cùng.
- Tất cả ra ngoài!
Đường Phong không quay đầu trở lại, một bên nỗ lực dùng cương khí cứu lấy một đường sinh cơ của Dung Thiếu nãi nãi, một bên mở miệng nói về tất cả mọi người ở trong đại sảnh.
Không có bất kỳ động tác gì, tất cả mọi người còn chưa thoát khỏi một màn kinh hãi vừa phát sinh.
- Đều cút ra ngoài!
Đường Phong quay đầu lại nổi giận gầm lên một tiếng, khí thể của Linh Giai thượng phẩm xuất ra ngoài làm cho tất cả mọi người kinh hãi tỉnh lại.
Các hộ pháp trưởng lão Dung gia chạy vội ra ngoài, dưới uy áp khổng lồ của cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, không một ai có thể nán lại.
- Thỉnh thiếu hiệp cứu nàng!
Dung Thanh Thu là người cuối cùng ra ngoài, cũng thuận lợi đóng cửa phòng lại.
- Yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không để cho ngươi chết một cách vô ích!
Đường Phong cắn chặt răng, xuất ra một viên linh đan từ trong không gian Mị Ảnh.
Linh đan tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sinh cơ vô tận toát ra ngoài, vừa mới lấy ra thì khí sắc của Dung Thiếu nãi nãi đã có một tí chuyển biến tốt đẹp.
Bất tử kim đan! May mà lúc đầu Mạc sư tỷ luyện chế đã thành công, trong đó một viên đưa cho lão nương Diệp Dĩ Khô, còn Đường Phong mang theo mình một viên tùy thân.
Loại linh đan này đủ để người nửa sống nửa chết tâm mạch bị hủy như Âu Dương Vũ có thể kéo lại được một mạng, không biết hôm nay có thể cứu được Dung Thiếu nãi nãi không.
Âu Dương Vũ có thể cứu được, lý do đầu tiên là thực lực của hắn cao thâm, thứ hai là tâm mạch hắn bị hao tổn nhưng mà vị trí bị thương không giống với Dung Thiếu nãi nãi.
Nói thì vậy, cho dù bất tử kim đan dược hiệu thần kỳ nhưng mà cũng không có khả năng cứu sống được người chết! Sinh cơ của một người một khi bị chặt đứt thì cho dù linh đan diệu dụng gì ăn vào cũng vô dụng.
Đường Phong run run cầm lấy, nhét viên bất tử kim đan vào trong miệng Dung Thiếu nãi nãi, lại lấy lực đạo ôn hòa để nó tiến nhập vào bên trong, sau đó lập tức vạch áo của Dung Thiếu nãi nãi ra, lộ ra vị trí vết thương của nàng.
Một màn đập vào mắt này làm trong lòng Đường Phong máy động, hiện giờ ở trên bộ ngực no tròn của Dung Thiếu nãi nãi có cắm một thanh chủy thủ. Chủy thủ cắm ngập vào sâu bên trong không lộ ra chuôi, máu tươi chảy xuống tí tách từ vết thương xuống thành dòng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Chắc chắn nàng phải dùng khí lực rất lớn, bằng không không có khả năng chủy thủ cắm sâu được vào như vậy, chẳng qua cũng may là chủy thủy chặn ở đầu vết thương, nếu không máu tươi chảy ra sợ rằng còn nhanh hơn không ít.
Bất tử kim đan đã ăn vào, Đường Phong cũng vận dùng Tá Thi Hoàn Hồn, dùng thực lực Linh Giai thượng phẩm để bảo vệ tâm mạch Dung Thiếu nãi nãi, che đi chỗ máu trào ra ngoài, rồi cố gắng làm cho dược hiệu khuếch tán ra. Nhưng nếu như vẫn không rút thanh chủy thủ này ra thì Dung Thiếu nãi nãi hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Hiện giờ nàng chỉ còn có một đường sống rất mỏng manh, bất kỳ một động tác nhỏ nào đều có khả năng làm thương thế nàng xấu đi, Đường Phong thực sự không dám động vào chuôi hung khí này.
- Tuyết nhi…Chưa bao giờ gặp mặt phu quân của mình….
Dung Thiếu nãi nãi run run vươn một tay lên, xoa trên gương mặt Đường Phong, hai tròng mắt ánh lên vẻ buồn bã vô hạn mang theo một tia giải thoát nhưng cũng có chút mùi vị lưu luyến, nhẹ giọng nói chuyện.
- Lại càng không biết tôn trọng lẫn nhau, tư vị cùng nhau đến đầu bạc răng long… cả đời này… sợ là….sợ là… không còn cơ hội nữa. Ngươi không cần tự trách, đây vốn không phải lỗi của ngươi. Tuyết nhi đã hết những ngày sống cho qua rồi, kết cục này có lẽ là tốt nhất cho Tuyết nhi…
- Đừng nói nữa!
Hai mắt Đường Phong đỏ bừng, cố nén xúc động trong lòng, cương khí ôn hòa mạnh mẽ quán nhập vào trong thân thể Dung Thiếu nãi nãi, cố gắng giữ lại một đường sinh cơ của nàng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường