Số lần đọc/download: 10922 / 419
Cập nhật: 2015-08-12 01:40:30 +0700
Chương 436: Nổi Giận!
T
rước đó, Quân Mạc Tà đã nghĩ đến khả năng xấu nhất khi đối mặt với thực lực của tộc nhân dị tộc! Nhưng hắn lại không nghĩ đến trận chiến lại thảm khốc tới tình trạng này.
Một lần khai chiến, Thiên Phạt tổn thất tám vị Thánh Tôn, một Ưng vương cùng ba nghìn chiến sĩ ưng tộc, hai ngàn chiến sĩ hùng tộc!
Từ đầu đến cuối chỉ có hơn hai canh giờ mà lại trả một cái giá đắt như vậy.
Dựa vào thực lực mà nói, toàn bộ chiến sĩ tham chiến mỗi người đều có một viên Hồi Thiên Đan khôi phục thương thế. Đan dược đó có thể coi là một bảo vật để giữ tính mạng lúc nguy cấp nhưng cuối cùng lại còn không đến một phần sáu chiến sĩ còn sống sót.
Như vậy, coi như bây giờ cả Thiên Phạt sâm lâm phái ra đội ngũ tinh nhuệ nhất liệu có thể ngăn cản được bao lâu?
Tộc nhân dị tộc có thực lực mạnh mẽ như thế thì tại sao Đoạt Thiên Chi Chiến trước đó, Tam Đại Thánh Địa, Nhất hung như thế nào có thể đánh thắng?
Phải biết rằng Quân Mạc Tà đã lấy những kì Đoạt Thiên Chi Chiến trước đó tham khảo. Hắn nghĩ, chỉ cần tu vi tới Thánh giả là có thể tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến, Thánh hoàng chính là chủ lực. Thánh Tôn chính là chiến đấu tối cao.
Cho tới hiện giờ, Quân Mạc Tà chính là dựa vào nó mà lý giải.
Dựa vào tình hình trước mắt, lý giải của hắn đã sai rồi!
Từ ý từ trong miệng của bọn Cố Hàn tựa hồ chính là ý này a. Hơn nữa, quyết chiến đỉnh cao giữa các vị Thánh Tôn cũng không vượt qua vài người.
- Tuyết Yên, chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến cũ ở nơi nào?
Quân Mạc Tà hỏi.
- Cách nơi này chừng một nghìn dặm, phía tây nam.
-
Mai Tuyết Yên vì Ưng vương đã khâu lại hoàn chỉnh thân thể hắn. Lông vũ cả người hắn đã trở lại như cũ, mặc giáp trụ chỉnh tề, so với khi sống uy mãnh không kém bao nhiêu.
Mai Tuyết Yên theo bản năng vô thức đáp lại lời hắn.
- Thánh địa có người trấn thủ?
Quân Mạc Tà nhướng mày.
- Như thế nào lại không có người trấn thủ?
Mai Tuyết Yên nói:
- Từ các triều đại cho tới nay. Tam đại thánh địa, Thiên thánh cung đều có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ trấn thủ ở nơi này! Từ đó tới giờ đã vạn năm, tại Đoạt Thiên Chi Chiến chưa bao giờ thất thủ.
- Ân. Nơi đó có người trấn thủ?
Nhất thời trong mắt Quân Mạc Tà lộ ra phong mang:
- Nếu bên đó có cao thủ trấn thủ. Một khi thấy bên này đánh nhay long trời lở đất tại sao bọn hắn còn không qua đây? Biến cố bên này quả thực không còn là bình thường mà có thể cho trụ trời ngăn cách hai phiến đại lục sụp đổ.
- Bọn hắn hiện giờ rút cục ở nơi nào?
Quân Mạc Tà chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phương xa, dung thanh âm vô cùng lạnh nhạt nói:
- Thiên Trụ Sơn sụp đổ, dưới uy thế như vậy, đừng nói là người thường. Cho dù là cao thủ Thần huyền, Chí Tôn, thậm chí là Tôn giả cũng rất có thể phải tang thân tại đó. Cho dù là Thánh Giả đi nữa thì dưới thiên uy chỉ sợ cũng sẽ bị thương. Nhưng nhất định không có cách nào làm tổn thương tốn Thánh Hoàng, Thánh Tôn. Nếu là như thế, tin tưởng các cao thủ tại đó ít nhất cũng phải đạt tới trình độ Thánh Giả đi? Nhưng nếu bọn hắn không chiến càng không có khả năng không biết biến cố lần này. Tộc nhân dị tộc lần này ùn ùn kéo đến, bọn hắn chẳng lẽ lại không nhìn thấy? Vì cái gì? Bọn họ thủy chung cho tới hiện giờ cũng chưa có đến?
Quân Mạc Tà vào thời điểm nói ra những lời này vô cùng lạnh nhạt. Nhưng đừng nói là người quen thuộc Quân Mạc Tà như Mai Tuyết Yên, cho dù là người chậm hiểu như Hùng vương Hùng Khai Sơn hiện tại cũng rõ rang cảm ứng được bên trong khẩu khí của hắn là hàn khí lạnh thấu xương.
Là người của hai thế giới, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chứng kiến qua sự tổn thất nặng nề như vậy. Tổn thất như vậy ước chừng đã vượt qua tám phần binh lực của bọn họ. Trong đó có một vị Thú vương Thiên Phạt, tám vị tiền bối Thánh Tôn Thiên Phạt, toàn bộ cao thủ tinh nhuệ của Ưng tộc.
Những tên may mắn sống sót thì không đến một ngàn người. Chiến sĩ Hùng tộc mỗi người đều mang thương thế, sức chiến đấu giảm sút, tổn thất nặng nề như vậy. Mất đi nhiều huynh đệ như thế, Quân Mạc Tà có thể nào không đau xót.
Nếu nói là trái tim thiếu nữa của Mai Tuyết Yên đã vỡ vụn thì Quân Mạc Tà cũng đồng dạng như thế nhưng hắn không có thời gian để xoa dịu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Ít nhất thì Mai Tuyết Yên cũng có thời gian một mình khóc trộm, còn có Quân đại thiếu gia an ủi.
Quân Mạc Tà thì chỉ có thể đem hết thảy bi thương chon trong lòng. Thậm chí không thể nói với bất kỳ ai. Bởi vì hắn là một nam nhân, là một người đứng đầu.
Kỳ thực, nói một cách công bằng, trận chiến này, Thiên Phạt hi sinh quả thực rất nhiều, nhưng thành quả chiến đấu cũng vô cùng huy hoàng. Lấy tổn thất hơn năm nghìn người đổi lại đã hủy diệt số lượng binh lực đối phương gấp hai mươi lần. Trong đó, cao thủ thượng tầng của ngoại tộc là ba mươi tên Chí Tôn thiên nhẫn. Hơn một trăm tên Cuồng Đao nhẫn cùng hơn mười vạn đại quân ngoại tộc. Thành quả chiến đấu bực này, từ trước tới nay tại Huyền Huyền đại lục cũng chưa có chiến tích huy hoàng như vậy. Chẳng những là hiện tại chưa từng có mà sau này cũng vậy.
Nhưng mà cho dù chiến tích huy hoàng như thế nào nhưng trong lòng Quân Mạc Tà dù cho chiến tích lớn như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đổi lại tính mạnh của vô vàn huynh đệ Thiên Phạt.
Quân Mạc Tà là một người vô cùng bao che khuyến điểm cho người của mình. Ở trong lòng hắn đừng nói là mười vạn, hai mươi vạn tộc nhân dị tộc thì cũng không quan trọng bằng một vị huynh đệ Thiên Phạt của hắn.
Quân Mạc Tà cũng biết, chiến tranh là phải hi sinh, chỉ cần có chiến tranh thì nhất định sẽ có hi sinh! Nhưng hắn lại không hi vọng sự hi sinh này ứng vào người nhà, huynh đệ của hắn. Cho nên hắn mới không tiếc hết thảy tăng lên thực lực của đám Huyền Thú trong Thiên Phạt. Lại đem Hồi Thiên Đan, loại đan dược nghịch thiên trang bị cho mỗi người một viên như vậy. Hắn làm thế để bảo đảm rằng bọn họ còn sống, nhưng hiện giờ lại không tránh được sự hy sinh.
Quân Mạc Tà trong lòng bi thương nghĩ đến, hết lần này đến lần khác hắn lại không thể thổ lộ phát tiết với một người nào. Toàn bộ tộc nhân ngoại tộc cũng đã không còn tung tích mà cũng không thấy một bóng người của Thiên Thánh Cung cùng Tam Đại Thánh Địa …
Vào lúc này Quân Mạc Tà mới biết được, nguyên lai còn có người khác trấn thủ. Hơn nữa nhân số khả quan cùng thực lực phi thường cao. Hiện tại Quân Mạc Tà đột nhiên nổi giận.
Nổi giận tới cực điểm!
Vừa rồi đại chiến với Chiến Luân Hồi, hắn cũng có chút hiểu biết đối với thực lực của Thiên Thánh Cung cùng Tam Đại thánh địa. Hắn vốn còn đang tính toán thực lực của song phương, nhưng vào khắc này hắn cũng không còn lo lắng nữa. Không cần suy nghĩ nhiều về thực lực địch nhân nữa, cứ giết một loạt, sớm muộn gì cũng sẽ biết. Vô luận là thực lực đối phương mạnh cũng tốt, yếu cũng tốt, dù sao thì cũng bị chết sạch.
Song phương nhất định cuối cùng cũng chỉ một bên có thể sống sót. Thực lực bên còn lại như thế nào, dù mạnh hay yếu đều không quan trọng.
Nhưng mà, khi hắn biết được tại Thiên Trụ Sơn rõ ràng có cao thủ trấn thủ. Mặc dù biết đang xảy ra đại chiến nhưng thủy chung lại không thấy lấy bóng một người. Chính vì như thế khiến cho Quân Mạc Tà trực tiếp phẫn nộ, nộ hỏa trong nháy mắt dâng lên đến cực điểm.
Liên quân Thiên Phạt lần này xem như toàn quân bị diệt. Dưới tình huống vô cùng thê thảm như vậy những người đó lại cư nhiên không có ra tay trợ giúp.
Nếu bọn hắn ra tay giúp đỡ, bát đại Thánh Tôn Thiên Phạt toàn bộ sẽ ngã xuống sao? Ưng vương cùng toàn bộ chiến sĩ tinh nhuệ Ưng tộc sẽ hy sinh sao?
Lời ấy vẫn còn quanh quẩn nơi tai Quân Mạc Tà. Mai Tuyết Yên bỗng nhiên đình chỉ hô hấp, đôi mắt đẹp nhìn lên trên không trung, bắn ra muôn vàn cừu hận khó có thể che dấu. Vừa rồi đau thương quá độ, trong lúc nhất thời ngoài Ưng vương ra nàng căn bản không có nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại nghe được câu hỏi của Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên chỉ cảm thấy như thiên kiếp giáng xuống, ngũ lôi oanh đỉnh. Trong lòng đột nhiên nổ tung.
Vì cái gì? Vì cái gì? Thiên Phạt chúng ta vì trợ giúp các ngươi chống lại dị tộc, có thể nói là xuất toàn lực chống đỡ. Từ sau khi sự cố Thiên Trụ Sơn bắt đầu chúng ta liền phái ra lực lượng, đi xa ngàn dặm, một đi không hối hận.
Những việc này, toàn bộ đều là vì các ngươi, là vì đại lục.
Nhưng mà … Vì cái gì, liên quân chúng ta lại là nhóm đầu tiên, một ngày một đêm gấp gáp đi tới, đại chiến cùng tộc nhân dị tộc, đến cuối cùng gần như là toàn quân bị diệt.
Mà các ngươi gần trong gang tấc lại có thể thờ ơ không ra tay trợ giúp, thậm chí cho tới bây giờ các ngươi còn không xuất hiện lấy một người! Vì cái gì?
Chẳng lẽ tại thời khắc quan trọng bực này các ngươi cư nhiên lại còn có thể bang quang quan sát. Tọa sơn xem hổ đấu, ngư ông đắc lợi?
Các ngươi coi rằng chúng ta là đồ ngốc sao?
- Đáng chết!
Mai Tuyết Yên cắn răng, hai chữ này từ trong miệng phát ra, rút cục cũng không nhịn được mà phát ra sát khí, trong nháy mắt bay lên.
Các ngươi mặc dù không có trực tiếp giết chết huynh đệ ta, nhưng huynh đệ của ta lại chẳng khác gì gián tiếp chết ở trên tay các ngươi!
Một đám hỗn đản như vậy, thậm chí so với đám ngoại tộc xâm lược càng đáng chết hơn.
Thù này không đội trời chung!
Quân Mạc Tà cũng đồng dạng tràn ngập sát khí, hừ lạnh mọt tiếng cũng không có nói gì. Lấy ra thuốc tốt nhất đưa cho những chiến sĩ Hùng tộc còn sống sót chữa thương.
Trên bầu trời truyền đến tiếng hạc kêu, từ xa xa truyền đến. Phóng mắt ra xa, một đám mây trắng mênh mông trên không trung đang cuồn cuồn đi tới.
Đạo nhân mã thứ hai do Ưng Bác Không cùng Phong hai người suất lĩnh “Tan Thiên – Phệ Hồn” cùng ba trăm huyền thú hạc tộc rốt cuộc đã đến! So với thời gian ban đầu ước chừng sớm hơn nửa canh giờ.
Sắc mặt Quân Mạc Tà cứng lại.
Ban đêm, tại chiến trường cách Thiên Phạt, Tà Quân phủ khoảng ba mươi dặm, chỗ đóng quân thủy chung không có lấy một người ngủ.
Cũng không có lấy một người khóc, cả nơi đóng quân im lặng đến đáng sợ, áp lực trong không khí cơ hồ làm cho người ta khó thở.
Rạng sáng, Hạc vương Hạc Trùng Tiếu cùng Hổ vương dẫn đội thứ ba gồm sáu nghìn chiến sĩ đi vào.
Trong đêm khuya yên tĩnh từ trong doanh trại đột nhiên truyền ra tiếng kêu bi ai kinh thiên động địa của Hạc Vương.
Mai Tuyết Yên một đêm không ngủ, thậm chí tư thế còn không thay đổi, cứ như vậy ngồi trước thi thể Ưng vương. Suốt một đêm, lẳng lặng ngồi đó.
Chiếu theo tục lệ Thiên Phạt, sau khi huynh đệ chết đi thì đêm đầu tiên chỉ có thân nhân bậc trưởng bối mới có thể túc trực bên linh cữu, ngụ ý là tiếp hắn một đoạn đường cuối cùng. Mai Tuyết Yên chính là đại tỷ mà Ưng vương tôn kính nhất, vốn là người được lựa chọn. Đồng thời nàng cũng là hoàng giả Thiên Phạt. Theo quy củ Thiên Phạt, hoàng giả không thể túc trực bên linh cữu con dân. Cho dù là huynh đệ của mình là Thú Vương Thiên Phạt cũng không được phép.
Huyền thú trong Thiên Phạt, kẻ mạnh là vua, tự cổ chí kim luôn là như thế. Thân có được huyết mạch hoàng giả cực mạnh bất kể vì cái gì không được túc trực bên linh cữu con dân Thiên Phạt.
Nhưng Mai Tuyết Yên lại không để ý tới quy củ từ ngàn xưa này. Yên lặng bồi tiếp huynh đệ hắn một ngày một đêm, bồi tiếp hắn đi đoạn đường cuối cùng.
Linh vị Tám vị Thánh Tôn cùng với ba nghìn chiến sĩ Ưng tộc hết thảy đều xếp tại đó, chi chit giống như là lúc nhóm Huyền ưng dàn trận xung phong …
Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên, Hạc vương Hạc Trùng Tiêu, Hùng vương Hùng Khai Sơn, Hổ vương Hồ Liệt Địa, năm người lẳng lặng ngồi đó, giống như năm pho tượng, không hề nhúc nhích.
Hạc vương, Hùng vương khóe miệng không ngừng run rẩy. Nhưng lại cố nhịn không nói được câu nào. Bởi vì một khi bọn hắn chỉ cần mở miệng ra liền không nhịn được khóc thành tiếng.