There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 14 - Chương 18
oắc Vân Đạt cũng báo cáo qua về quy hoạch khu công nghiệp Đông Giang với Triệu Quốc Đống. Trước đó Hoắc Vân Đạt thi thoảng cũng báo cáo về ý tưởng của mình với khu công nghiệp Đông Giang, nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của y, chưa được nghiên cứu trong hội nghị thường vụ Quận ủy Đông Giang, chưa có quyết định chính thức.
Triệu Quốc Đống hiểu cách làm của Đông Giang. Ý đồ của Đông Giang rất đơn giản, đó chính là muốn dựa vào Khu khai phát đang phát triển cực nhanh trong ngành thiết bị điện và năng lượng mới, Tây Giang cũng là nơi phát triển mạnh ngành bảo vệ môi trường và tài liệu chế tạo. Vì thế Đông Giang cũng muốn phát triển thiết bị cho ngành bảo vệ môi trường, ngành điện và tài liệu chế tạo.
Triệu Quốc Đống xem qua bản quy hoạch của Đông Giang mất 20 phút. Sau đó Hoắc Vân Đạt nói liên tục trong gần tiếng, phải nói y giới thiệu rất toàn diện, mặc dù chỉ là vẻ ngoài nhưng có thể làm được như vậy đã là không dễ.
- Tôi xem rồi, giai đoạn một của khu công nghiệp Đông Giang có diện tích không quá lớn nhưng đối với một khu công nghiệp vừa bắt đầu thì đó cũng là bước đi tốt. Chủ yếu nhất chính là mục tiêu của các anh, mục tiêu cần có tính khoa học và thực tế. Bản thân tôi cho rằng dù sao Đông Giang bây giờ không có ngành sản nghiệp trụ cột, việc phát triển và quản lý khu công nghiệp cũng mới bắt đầu học tập mà thôi. Vì thế việc tụ tập vài ngành nghề để mở đầu là tốt nhưng Đông Giang có quy hoạch xa hơn không?
Triệu Quốc Đống đưa ra câu hỏi rất sắc bén.
Hoắc Vân Đạt cũng biết chuyện này là không thể tránh nổi. Y cũng có quy hoạch nhưng do trụ cột của Đông Giang quá mỏng, nói quá xa vời chỉ là không thực tế. Vì thế y quyết định đi từng bước.
- Bí thư Triệu, ngài muốn nói nếu Đông Giang chúng tôi không có tư tưởng tiến bộ, không dám đặt mục tiêu là không phải. Nhưng trụ cột Đông Giang quá thấp. Ha ha, GDP năm trước chỉ tăng có 11%, mới có hơn tỷ, nói ra cũng xấu hổ. Đường đường một quận mà kém đến thế. Thế kỷ 21 rồi, Đông Giang có hơn 400 ngàn dân mà GDP chỉ hơn tỷ, nói thật tôi cũng thấy xấu hổ.
Hoắc Vân Đạt cung kính nói:
- Nhưng sự thật vốn là như vậy, Đông Giang chúng tôi không có một công ty nhà nước nào lớn cả, chỉ có mấy xí nghiệp tập thể quy mô không lớn.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nhấp ngụm trà sao, loại chè này có thể làm người ta tỉnh táo lại.
- Ở điều kiện hiện nay chúng tôi cũng không có nhiều lựa chọn. Quận mạnh về công nghiệp là mục tiêu của chúng tôi. Không có công nghiệp, Đông Giang sẽ không thể thoát khỏi vị trí đáng xấu hổ hiện nay. Cho nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thẳng vào việc phát triển công nghiệp. Hiện nay chúng tôi thành lập khu công nghiệp trên danh nghĩa chính là quanh các sản nghiệp trụ cột của thị xã. Nhưng trên thực tế chúng tôi cũng tính toán rộng hơn một chút, chỉ cần có công ty có quy mô và tương lai, chúng tôi sẽ vui mừng mời vào khu công nghiệp Đông Giang. Nếu nói đói quá ăn gì cũng được thì cũng không hề quá đáng với Đông Giang. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ có lựa chọn của mình. Nếu có thể có hạng mục khổng lồ đầu tư vào Đông Giang, chúng tôi đương nhiên rất chào đón.
Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. Hoắc Vân Đạt nói đúng, Đông Giang bây giờ có thể nói không có lựa chọn nào khác. Anh phải tìm mọi cách đưa các công ty vào khu công nghiệp thì mới được.
- Tôi đề nghị các anh phải có quy hoạch dài hạn, dù là hiện giờ không thể áp dụng cũng có thể để các anh có phương hướng, phải dẫn dắt khu công nghiệp phát triển theo hướng này, nếu không các anh sẽ phát triển nhầm hướng. Khi khu công nghiệp vừa thành lập điều này chưa thấy rõ, nhưng về sau anh muốn thay đổi là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Có lẽ điều này là khó khăn với các anh, nhưng tôi cảm thấy đây là kế lâu dài, cần phải có mục tiêu xác định, không thể để mặc nó muốn phát triển thế nào thì phát triển.
Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng rồi cười khổ nói:
- Bí thư Triệu, có cơ hội ngài giới thiệu vài hạng mục cho khu công nghiệp Đông Giang chúng tôi. Nếu có hạng mục tốt thì cho khu công nghiệp chúng tôi một hai cái. Tôi lúc ở Tây Giang không thấy nhưng khi đến Đông Giang mới hiểu tại sao người ta nói nghèo mới khổ. Tài chính trống trơn, lúc nào cũng phải tìm cách lấy chỗ này đắp chỗ kia. Quy hoạch của khu công nghiệp cũng đã có nhưng còn cần tài chính xây dựng cơ sở vật chất. Nếu muốn giải quyết cũng cần tiền, mà Đông Giang cũng đang nợ nhiều. Nhất là khi xây dựng trụ sở quận, Quận ủy vẫn nợ tiền chủ thầu xây dựng, bọn họ nói nếu không trả tiền người ta sẽ mang theo công nhân đến nhảy từ trụ sở Quận ủy xuống tự tử.
Triệu Quốc Đống cũng biết Hoắc Vân Đạt bây giờ gặp nhiều khó khăn. Anh muốn mở cục diện cũng cần đưa ra động tác gì mới, nhưng cán bộ quận còn cần ăn cơm, tài chính chỉ có từng đó mà. Anh muốn thu hút đầu tư cũng cần xây dựng cơ sở vật chất, như vậy sẽ khiến tài chính của Đông Giang đã nghèo càng nghèo hơn. Nhưng anh nếu không xây dựng cơ sở vật chất thì công ty làm như thế nào tiến vào?
- Anh không nên bi quan như vậy chứ. Năm đó anh theo tôi tới Tây Giang không phải cũng khó khăn sao? Cải cách công ty nhà nước không phải gặp khó xử sao? Chúng ta không phải vẫn vượt qua ư? Điều kiện của Đông Giang dù kém hơn một chút nhưng tôi cảm thấy đây không phải nguyên nhân chính, chủ yếu là do quan niệm tư tưởng của cán bộ, dân chúng Đông Giang. Chứ với vị trí địa lý của Đông Giang thì không đáng là như vậy.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Tôi tin anh có thể làm được.
Hoắc Vân Đạt có chút kích động, Triệu Quốc Đống nói tuy kiên quyết nhưng đó là đặt nhiều kỳ vọng vào mình. Mình nếu không làm tốt thì sẽ làm mất mặt Bí thư Triệu.
- Xin Bí thư Triệu yên tâm, tôi nếu đến Đông Giang nhất định sẽ không xám xịt rời đi. Dù là làm như thế nào tôi cũng quyết không đi, tôi không tin Đông Giang cứ như thế này mãi.
Hoắc Vân Đạt gần như nghiến chặt răng nói.
Sau khi Hoắc Vân Đạt đi, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ một chuyện.
Việc điều chỉnh nhân sự sau khi hắn tới Ninh Lăng giờ đã bắt đầu có hiệu quả. Ít nhất Ngụy Hiểu Lam, Đàm Viễn Ba, Hoắc Vân Đạt đều đang một lòng một dạ vào phát triển kinh tế. Chẳng qua điều kiện trụ cột của các quận, huyện này còn kém một chút, trong lúc nhất thời nếu muốn có hiệu quả rõ ràng là rất khó khăn. Nhất là Đông Giang, Phong Đình, Thương Hóa trước đây phát triển chậm, các ngành liên quan của thị xã cũng nên có cơ chế giúp các quận, huyện này.
Tuổi Du Đức Thọ coi như đã đến tuổi, để Hoắc Vân Đạt làm quen một thời gian là Triệu Quốc Đống có thể điều chỉnh y lên làm Bí thư Quận ủy. Bộ máy Tào Tập cũng là vấn đề cần giải quyết. Thiết Minh đã lên Thị ủy làm bản kiểm điểm, lời nói của hắn cũng đã có hiệu quả một chút. Lục Kiếm Dân không còn gây sự quá nhiều như trước, đã lý trí hơn nhiều. Y ủng hộ Triệu Quốc Đống việc xử lý bộ máy Tào Tập, đương nhiên nó cũng là có liên quan đến vài tin đồn.
Trên tỉnh đã lộ tin, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tiến hành khảo sát bộ máy các thành phố, thị xã, đây chính là bước đầu cho việc điều chỉnh bộ máy. Bây giờ hắn không có quá nhiều quan hệ ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tin này cũng là do Hàn Đông gọi điện nói cho hắn biết. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.
Lục Kiếm Dân thuộc đối tượng khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ. Một phần nguyên nhân là do kinh tế Ninh Lăng phát triển rất nhanh khiến cho thành viên bộ máy Ninh Lăng được lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy chú trọng. Hơn nữa Lục Kiếm Dân cũng có lý lịch tốt, từng làm Bí thư Quận ủy quận phát triển ở Thành phố Kiến Dương, lại làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Phó bí thư Thị ủy, có thể nói đã tiếp xúc không ít công việc, tính cách trầm ổn nên đúng là lựa chọn thích hợp.
Triệu Quốc Đống cũng có chút nuối tiếc, Lục Kiếm Dân muốn đề bạt là không phải nói. Năng lực của y tốt, y làm cán bộ cấp phó giám đốc sở hơn Triệu Quốc Đống ba năm, đề bạt thành Thị trưởng cũng là bình thường.
Nhưng Lục Kiếm Dân được đề bạt cũng có nghĩa cơ hội của Vưu Liên Hương càng nhỏ hơn rất nhiều. Thoáng cái một nơi có hai cán bộ được đề bạt không phải không có nhưng khả năng này là rất nhỏ. Mình lúc trước dùng đủ xu thế vận chuyển hình như không có bao hiệu quả.
Nghe nói Phó trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy An Đô – Mao Đạo Lâm cũng có thể được đến nơi khác làm Thị trưởng. Mao Đạo Lâm được Tôn Liên Bình cực lực đề cử với Tỉnh ủy, Miêu Chấn Trung cũng đồng ý, đây là ưu thế của thành phố cấp phó tỉnh. Chỉ cần anh được lãnh đạo ưu ái thì sẽ được đề cử trực tiếp với Tỉnh ủy.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều