Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Có nên liều sau một lần thất bại
S
au hơn 2 tháng cố gắng cày ải, sắp tới em có một khoản tiền hoa hồng vừa đủ để làm lại ở lĩnh vực của mình. Em có nên tiếp tục "liều", làm lại cuộc đời bằng chính số tiền đó?
Em 25 tuổi nhưng đã để lại cho bố mẹ một khoản nợ dù chưa giúp được gì cho bố mẹ. Em sinh ra ở quê nghèo nên chuyện cố gắng để đổi đời luôn nằm trong tâm trí. Khi học năm thứ 3 đại học, em bỏ ngang để về làm cho một công ty tư nhân vì lời chào mời với mức lương quá cao. Từ lúc đi học mặc dù gia đình khó khăn nhưng bố mẹ cũng đủ điều kiện nuôi em ăn học, em từ chối điều đó và khẳng định tự lo cho bản thân, có thể đi học và thực tế trong 3 năm đại học em đã làm rất tốt.
Sau khi về làm cho một công ty tư nhân với bản tính con nhà quê nên em làm việc ngoài sự kỳ vọng của các sếp ở đó. Cũng chính vì tham vọng và sự cầu tiến của mình nên em thăng chức và kiếm ra đồng tiền một cách chóng mặt. Năm 22 tuổi em đã là một giám đốc chi nhánh của tổng công ty ở Đà Nẵng, vì sự tin tưởng đó nên em cũng cố gắng kiếm thêm một cách đàng hoàng với thu nhập cao.
Sau đó khi nắm vững được bí quyết kinh doanh và thấy lợi nhuận khổng lồ mà công ty đang làm ra, thêm sự rủ rê của hai bậc đàn anh nên em quyết định "ra riêng" với số tiền kiếm được trong một năm qua. Từ nhỏ đến lớn em là một người yêu thương gia đình, số tiền làm ra đều gửi về cho bố mẹ, nhờ bố mẹ gửi tiết kiệm và nuôi một người em trai học đại học, sau đó một năm cuộc đời em từ có thành không, từ người thành công thành kẻ thất bại. Toàn bộ số tiền em góp được sau thời gian cày ải đều không cánh mà bay.
Em cùng hai người lớn tuổi hơn mở một công ty cổ phần nhưng vì vốn quá ít và bị chính sách "cá lớn nuốt cá bé" nên phá sản. Trong thời gian làm ăn đó, vì muốn cứu bằng được công ty nên 3 anh em đều phải nhờ gia đình ngoài khoản mình đã đóng cổ phần. Hậu quả em đã phải nhờ bố đứng tên với cái sổ đỏ vay ngân hàng và nhờ thêm sổ của gia đình chú để vay hơn một tỷ đồng. Thời gian em phá sản bị suy sụp quá nhiều, bố sợ em nghĩ quẩn nên không cho đi làm lại mà bắt ở nhà 6 tháng trời chỉ ăn và phụ giúp việc nhà. Bố mẹ vẫn phải dùng tiền lương hưu và làm thêm để đóng tiền lãi ngân hàng cho em.
Quả thực thời gian đó với em như địa ngục trần gian, tồi tệ hơn em còn làm cậu em trai phải nghỉ học đại học để đi làm phụ em trả lãi. Sau một thời gian nguôi ngoai, bố quyết định để em đi làm và đi xa khỏi quê hương. Ngày đi bố bảo em không được gọi điện thoại về, không được về quê khi chưa thành công, lộ phí cho em là 3 triệu đồng để vào Sài Gòn lập nghiệp. Thú thật 2 tháng xa bố mẹ em nhớ nhà kinh khủng, gọi điện về lần nào bố cũng cúp máy không nói chuyện, em cứ thế mà khóc.
Bạn bè bỏ, người yêu đi lấy chồng, có lẽ những gì là cay đắng tủi nhục của cuộc đời em đều nếm hết trong những ngày tháng này. Dạo gần đây em liên lạc được với một số bạn bè, họ bảo ở quê đồn em nghiện ma túy, rồi buôn ma túy nên phá sản, rồi em đi lắp camera cho dân giang hồ ăn cắp ngân hàng. Em buồn lắm, nếu thành công họ sẽ tung hô còn thất bại họ tìm mọi cách để dìm mình xuống bùn. Em cũng đăng những tấm scan bản đăng ký kinh doanh lên Facebook như để minh oan nhưng lòng vẫn buồn.
Thú thật em đã cố gắng hết sức có thể và giờ có công việc ổn định. Sau hơn 2 tháng cố gắng cày ải làm thêm cộng với khả năng khác người nên sắp tới em sẽ có một khoản tiền hoa hồng vừa đủ để làm lại ở lĩnh vực của mình. Em đang phân vân nên gửi số tiền đó về quê trả nợ cho bố mẹ bớt gánh nặng dù nó chẳng thấm vào đâu so với số tiền em đang nợ, hay tiếp tục "liều", làm lại cuộc đời bằng chính số tiền đó?
Em hoang mang lắm. Bố dặn lúc nào thành công mới được về, còn số tiền lãi đó bố chịu cho nhưng em là con trai đầu, bố mẹ lại già cả rồi. Em thấy mình thật bất hiếu, sợ một khi liều với số tiền mình nhọc công kiếm được mà thất bại tiếp thì sẽ chẳng bao giờ đứng lên nổi. Em giờ một mình, chẳng bạn bè bên cạnh, rất cần lời khuyên của anh chị đi trước. Chân thành cảm ơn.
Đức