A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1163: Trọng Lâm Cố Địa (Quay Lại Chốn Xưa)
ậy trong tay ta, ngọc thư này thuộc vào một trong 36 trang ‘nội thư’ hay là thuộc 72 trang ‘ngoại thư’.” Hàn Lập dùng ngón tay khác khẽ vuốt ve xuống ngọc bài, thấy trên mặt ngọc bài các ngân sắc phù văn tựa như thông linh, lúc sáng lúc tối, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Ngoại thư dùng Ngân Khoa Văn viết, nội thư thì dùng Kim Mô Văn viết, đây là một loại linh văn rất ít người biết.” Nam đồng không trực tiếp trả lời câu hỏi, ngược lại tựa cười mà như không cười nói.
“Ngân Khoa Văn, vậy ngọc thư trong tay ta chính là thuộc ngoại thư rồi, nhưng mà cũng chỉ là một cái tàn thư mà thôi?”
Hàn Lập nghe thấy vậy cũng không có ra vẻ mặt chán nản, tựa hồ việc này cũng không quan trọng. Cho dù ‘Kim Khuyết Ngọc Thư’ này huyền diệu giống như lời đối phương nói, nhưng đối với hắn thì cũng không có tác dụng. Đối với hắn mà nói ngay cả việc tiến giai lên Hoá Thần cũng không biết có tiến giai được không, đối với Nhân giới tu sĩ mà nói, thật sự là có chút xa xôi. Với hắn mà nói thì nội thư hay ngoại thư căn bản cũng không có gì khác nhau. Hiện giờ đối với hắn cũng sẽ không lo lắng tới việc tu luyện ở Linh giới làm gì
Đồng tử đưa mắt đảo qua trên mặt Hàn Lập, tựa hồ như nhìn thấu tâm tư suy nghĩ của hắn, khoé miệng liền khẽ nhếch lên cười khẽ nói:
“Kỳ thật lấy cảnh giới hiện tại của ngươi, lấy được ngoại thư cũng không sai, nếu thật sự là nội thư đi chăng nữa, không có tu vi Luyện hư kỳ, thì cũng đừng có nghĩ tới chuyện tu luyện. Dù sao bí thuật của Tiên gia chủ yếu là điều động thiên địa nguyên khí, chân chính đại đạo chi thuật. Chỉ có đạt tới một trong tam đại cảnh giới, mới có thể chân chính thao túng đựơc thiện địa nguyên khí. Cho dù là tu sĩ Hoá Thần Kỳ tại phương diện này, chẳng qua mới chỉ là con đường ban đầu mà thôi, ngược lại nếu mà tu luyện thì chỉ có hại chứ không có lợi. mà Ngoại thư thì lại khác, bởi vì nội dung bên trong không có đề cập tới vấn đề về công pháp, nên có thể lĩnh ngộ một phần trong đó, cũng có thể đem điều đó áp dụng cho mình, vẫn có thể thu được lợi ích không nhỏ. Nhân tiện, ngươi có thể xem trong đó ghi chép rốt cuộc là nội dung của nó nói về cái gì? chỉ còn có nửa trang tàn thư không biết còn có thể tìm hiều được không.”
“ Sợ rằng hơn phân nửa là phương pháp chế phù mà thôi.” Hàn Lập nhìn nhìn trong tay tấm kim phù, rồi suy đoán nói.
“Đây cũng không nhất định, Ngân Khoa Văn này, Nhân giới tu sĩ cũng không có người nào có khả năng nhận biết. Mà vị Kim Hoa lão tổ kia hơn phân nửa là trong lúc vô ý lấy được ngọc thư, lại phát hiện linh văn vô cùng huyền bí, rồi tìm hiểu sử dụng tuỳ tiện mà thôi. Dù sao vật của tiên gia, cho dù chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, cũng tìm hiểu được một chút thần thông trong đó.” Nam đồng lại lắc lắc đầu nói.
“Có sự tình này, nếu Hàn mỗ mà có thời gian, sẽ thật sự nghiên cứu tốt một chút cái này. Hiện tại Thiên Lan đạo hữu không biết có thể đem Ngân Khoa Văn truyền thụ cho tại hạ được không?” Hàn Lập hai mắt mở to, bỗng nhiên nói.
“Không thành vấn đề? chẳng qua lão phu có một điều kiện, ngươi nếu mà tìm hiểu xong ngọc thư, thì ta cũng muốn mượn dùng một chút. Dù sao ngoại thư đối với yêu tộc chúng ta cũng cũng có thể thu được lợi ích.” Nam đồng cũng không khách khí, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình.
“Không thành vấn đề! Chẳng qua, ngươi dù sao cũng là Linh giới tu sĩ, vô luận là về kinh nghiệm hay nhãn giới đều vượt xa ta. Nếu ta từ trong đó không tìm hiểu được cái gì, vậy khi ngươi tìm hiểu ra cái gì tâm đắc, có thể cấp cho ta một phần được không.” Hàn Lập thản nhiên trả lời.
“Việc này tự nhiên là có thể. Chẳng qua Ngân Khoa Văn này cùng Kim Mô Văn là bảo châu linh văn, nghe nói nó từ Chân Tiên Giới lưu truyền tới nay, là phù văn của tiên gia. Mỗi một lời đều có hiệu dụng kỳ diệu, nếu đem khắc vào phía trên ngọc giản bình thường thì nhất định ngọc giản sẽ bị bạo liệt mà huỷ hoại. Cũng vô pháp dụng tâm ghi chép lại phương pháp truyền thụ. Ta chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất đó là từng chữ từng chữ một truyền thụ. Việc này cần tiêu hao không ít thời gian.” Đồng tử một lời đáp ứng, rồi lại giải thích vài câu.
“Mất một chút thời gian, cũng không tính là cái gì. Tiếp theo chúng ta chạy tới Thiên Tinh Đảo tối thiểu cũng phải mất 20 ngày không thì cũng phải một tháng thời gian. Ngươi có thể chậm rãi truyền thụ cho ta.”
Vừa nói xong lời này, Hàn Lập liền lật tay, đem ngọc bài thả lại vào trong mộc hạp, rồi lấy phù lục dán lên trên đó, sau đó thu vào trong trữ vật túi. Tiếp theo nhìn Nam đồng đang đứng trên Hư Thiên Đỉnh, mỉm cười không nói.
Nam Đồng thấy tình hình như vậy, khẽ cười khổ một tiếng.
“Nếu là như thế, vậy bắt đầu từ bây giờ đi!!!
Ngân Khoa Văn ban đầu xuất hiện, chủ yếu là được khắc trên các đồ vật được mang theo trên người tiên gia của Chân Tiên Giới, rồi lưu lạc tại Linh Giới chúng ta. Sau đó qua tay vô số Linh giới chi sĩ, tiêu hao vô số tâm huyết, từng chút nghiên cứu, sửa sang, sắp xếp lại rồi giải thích, chú giải mà thành. vì vậy so với giải thích ban đầu với chân chính tiên gia thì có chút bất đồng, nhưng tin tưởng sẽ không kém quá xa. Ta trước hết bắt đầu từ trên chế phù thuật, giải thích cho ngươi hơn một trăm cái phù văn thường dùng nhất.” Nam đồng tỏ vẻ như một thầy đồ dạy học, thanh âm ở trong độn quang từ từ vang lên, bắt đầu thực sự truyền thụ loại linh văn này cho Hàn Lập.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó tìm này được, cũng cũng toàn tâm toàn ý nghe đồng tử giảng giải, gặp được những chỗ không hiểu, hắn cũng không một chút khách khí trực tiếp mở miệng hỏi.
Thiên Lan Thánh Thú biến thành đồng tử, cũng rất là nhẫn nại, nhất nhất giải đáp toàn bộ những thắc mắc của Hàn Lập
--------o0o-------
Cứ như vậy hai tháng thời gian nhanh chóng trôi qua. Thời gian này Hàn Lập hao tổn tâm trí cùng Thiên Lan Thánh Thú học Ngân Khoa Văn cũng được bảy tám phần. Tại thời điểm này rốt cuộc cũng bước vào hải vực của Thiên Tinh Đảo.
Một ngày kia. Sau khi Hàn Lập vừa nghe xong Nam đồng giải thích, đang lẳng lặng ở trong độn quang chậm rãi tìm hiểu thì đột nhiên phía trước mặt liền xuất hiện một điểm đen nhỏ trên mặt biển.
Hàn Lập đứng ở phía xa xem xét, đột nhiên trong lòng khẽ động, nhất thời độn quang tăng nhanh hơn ba phần, trong nháy mắt đã tới trước điểm đen đó.
Đây chính là một hòn đảo nhỏ có diện tích khoảng sáu, bảy chục dặm, so với những hòn đảo nhỏ khác mà Hàn Lập thấy qua, thì thật sự là nhỏ nhất. Nhưng một cái tiểu đảo như vậy lại tản ra linh khí nhàn nhạt, cũng có một cái linh mạch thật nhỏ.
Linh mạch này, phẩm chất tự nhiên là thấp kém vô cùng.
Hàn Lập huyền phù trên không cách đảo nhỏ khoảng mấy trăm trượng, ánh mắt hướng nhìn lên một mảng núi non trên đảo. Trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại không che dấu vài phần cảm khái.
Tiểu đảo này đúng là hắn đã từng cư trú qua, Tiểu Hoàn Đảo.
Năm đó, tại thời điểm hắn rời tới hòn đảo này cư trú, thậm chí ngay cả Kim đan cũng chưa kết thành. Nhưng hiện giờ khi đi ngang qua đảo này, cũng đã là Nguyên anh hậu kỳ đại tu sĩ. Trong đó thế sự biến thiên, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Năm đó khi hắn rời tới đảo này, tuy rằng một lòng kiên định hướng về đại đạo, nhưng tuyệt không thể tưởng tượng được chính mình có một ngày thực sự trở thành Nguyên anh tu sĩ!
Hàn Lập lẳng lặng đứng ở trên không trung chừng mất thời gian ăn một bữa cơm. rốt cuộc trong mắt dị quang dần dần cũng thu liễm lại, quanh thân thanh quang đồng thời nổi lên, rồi hoá thành một đạo thanh hồng nhanh chóng bay đi.
Nếu đã tới Tiểu Hoàn Đảo, vậy khoảng cách hắn với Thiên Tinh Đảo cũng không còn xa nữa
Quả nhiên, gần nửa ngày sau. Hàn Lập liền thấy được xa xa hình dáng to lớn của Thiên Tinh Đảo
Nhưng vào lúc này, Hàn Lập cũng chưa tiến ngay vào bến cảng, mà tuỳ ý tìm một địa phương hoang tàn vắng vẻ, toàn thân linh quang chớp động, liền trực tiếp bắn vào tầng bạch vụ cấm chế của toàn bộ đảo. Kết quả, “Ầm!” sau một tiếng nổ thật lớn vang lên, phụ cận quầng sáng một trận kịch liệt chớp động.
Hàn Lập bằng vào tu vi cường đại, chỉ bằng hộ thể linh quang liền cường ngạnh chui vào bên trong quầng sáng cấm chế. Sau đó không một chút lo lắng điều khiển độn quang rời đi.
Sau khi Hàn Lập bay đi khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm, từ trên đảo tại một địa phương khác có mấy đạo độn quang với những màu sắc đang khác nhau lúng túng hướng tới chỗ vừa mới bị Hàn Lập cường ngạnh mở ra cấm chế. Sau khi linh quang chợt tắt thì hiện ra vài tên Trúc cơ kỳ tu sĩ.
Lúc này khi đám tu sĩ vừa bay tới thì quầng sáng đã khôi phục lại như lúc ban đầu, đám tu sĩ sau khi đến đây thì nhìn xung quanh một chút, tiếp theo lại phân ra tìm kiếm xung quanh phụ cận ở đó, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, bọn họ kinh nghi tập trung cùng nhau một chỗ, rồi lại khe khẽ nói nhỏ vài câu với nhau, sau đó liền cùng nhau bay vụt lên mà quay về.
Còn Hàn Lập, lúc này đã cách đó khoảng một ngàn dặm, độn quang đang hạ xuống đỉnh của một toà núi lớn, tay vung lên, đột nhiên trên tay xuất hiện một cái pháp bàn toả ra bạch sắc quang mang.
Hàn Lập miệng liền há ra, một đoàn thanh sắc linh khí hướng lên phía trên trận bàn phun tới, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Nhất thời trên pháp bàn nổi lên Thanh bạch lưỡng sắc linh quang đan xen vào nhau chớp động không ngừng, trông rất chói mắt.
“Đi”
Một ngón tay đưa ra hướng lên trên trận bàn nhẹ nhàng điểm chỉ một cái. Nhất thời quang mang trên pháp bàn thu liễm, trông pháp bàn lúc này sáng bóng giống như một tấm gương trong suốt như nước, mà ở trên mặt tấm gương lúc này lại có hơn mười điểm hồng sắc quang mang chớp động liên tục.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng, gật gật đầu, sau đó một tay nâng pháp bàn này lên, rồi hướng bầu trời bay lên.
Hắn ở giữa không trung, sau đó nhận định một cái phương hướng, liền hướng phía chân trời nhanh chóng bay đi.
Sau một khắc thời gian, Hàn Lập xuất hiện trên không trung tại một địa phương, mà khi nhìn xuống phía dưới thì thấy một khu trang viên yên tĩnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Nơi này không phải năm đó gọi là Cố Gia Trang sao? Một nhà Văn Tư Nguyệt sao lại ở tại nơi đây?” Hàn Lập thì thào nói, tựa hồ cảm giác khó tin, bộ dạng có chút nghi hoặc
Hàn Lập đứng như vậy lại trực tiếp huyền phù ở phía trên bầu trời của trang viên với thời gian dài như vậy, tự nhiên khiến cho phàm nhân trong trang viên một trận bàn tán xôn xao.
Một lúc sau, trong một gian phòng ốc phía dưới đột nhiên bay vụt ra hai đạo độn quang, trong chớp mắt xuất hiện trước người Hàn Lập. Sau khi hào quang chợt tắt, hiện ra một lão già cùng một tên trung niên, đều có tu vi là Trúc cơ kỳ.
“Là các ngươi?” Hàn Lập quét mắt nhìn hai người một cái, nhíu mày rồi nói.
Mà hai người này sau khi vừa thấy rõ ràng tướng mạo của người trên không trung là Hàn Lập, trên mặt liền lộ ra sắc mặt cả kinh, vội vàng tiến lên khấu kiến.
“Tham kiến Hàn tiền bối, vãn bối không biết là tiền bối lão nhân gia người hàng lâm xuống nơi đây, vạn mong tiền bối thứ tội!”
Hai người này dĩ nhiên là hai trong bốn gã đệ tử Trúc cơ kỳ của vợ chồng Văn Tư Nguyệt. Bọn họ sớm đã biết thân phận đại tu sĩ của Hàn Lập, giờ phút này tự nhiên là căng thẳng sợ hãi, nào dám có chút chậm trễ.
“Các ngươi sao lại ở nơi đây, sư phụ của các ngươi ở đâu?” Hàn Lập mặt không một chút thay đổi, trực tiếp hỏi.
“Nơi này là chỗ ở của một gã ký danh đệ tử của vãn bối, cho nên vãn bối quyết định, trực tiếp đem sự phụ cùng với đám người bọn vãn bối đến nơi đây ở tạm. Bởi vì sư phụ cùng sư nương thấy ở nơi đây có chút ồn ào, liền mang theo tiểu sư muội tới một toà núi nhỏ ở một thôn trang bên cạnh tạm thời làm động phủ ở đó.” Lão già cung kính nói.
“Tên ký danh đệ tử mà ngươi thu? Có phải là con trai trưởng của Cố gia?” Hàn Lập trên mặt lộ ra một tia cổ quái hỏi
“Đúng vậy!!! Tiền bối cũng biết Cố gia.” Lão già trong lòng lộ vẻ thấp thỏm không yên hỏi.
“Năm đó, ta và gia chủ của Cố gia cũng có một chút cơ duyên, nhưng chuyện này cũng đã xảy ra cách đây hơn hai trăm năm trước.” Hàn Lập chậm rãi nói.
“Cái gì? Có sự tình này sao?” Lão già cảm thấy cả kinh, trợn mắt há mồm không nói gì
“Nếu ta đã trở lại đây, xem ra ta cùng Cố gia thật sự là có chút cơ duyên. Trước tiên ta đi gặp sư phụ và sư nương của các ngươi trước, sau khi ta quay lại ngươi mang tên Cố gia ký danh đệ tử của ngươi cùng tới gặp ta.” Hàn Lập không hề nghi ngờ phân phó.
“Vâng, vẫn bối nhất định tuân mệnh!” Lão già vừa mừng vừa sợ, trong miệng liên thanh đáp ứng.
Tuy rằng hắn không biết năm đó Hàn Lập cùng Cố gia có quan hệ như thế nào, nhưng nghe khẩu khí, tựa hồ không có ác ý.
Hàn Lập gật gật đầu, thần niệm liền đảo qua xung quanh, Tìm thấy được khí tức của đám người vợ chồng Văn Tư Nguyệt tại phụ cận trong một toà núi nhỏ. Sau đó hoá thành một đạo thanh quang bắn nhanh tới đó.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên