Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 1122: Cậu Ấm Kiêu Sa
H
ầu Toản mời Trương Thanh Vân ra ngoài dùng cơm buông lỏng, nếu nói thật lòng thì thời điểm bây giờ khá mẫn cảm, Trương Thanh Vân mới từ trường đảng đi ra, không biết có bao nhiêu sự vụ cần xử lý, hắn nào có tâm tư buông lỏng?
Nhưng Mao Khiêm lần này về thủ đô cũng sẽ không tiếp tục theo Trương Thanh Vân về Giang Nam, bội đội sắp xếp chuyển nghành, Trương Thanh Vân cũng phải chào hỏi người khác. Hắn vận dụng quan hệ để kéo Mao Khiêm chuyển về cục công an thủ đô, tất nhiên còn cần sự hỗ trợ từ Hầu Toản.
Vì phải nhờ Hầu Toản, hơn nữa còn phải kéo Mao Khiêm ra ngoài một lần xem như tâm ý cáo biệt, vì vậy Trương Thanh Vân mới tiếp nhận lời mời của Hầu Toản.
Trước nay Hầu Toản luôn nhận chức ở bộ và ủy ban trung ương, bây giờ đã có cấp bậc phó cục, hắn cẩn thận hơn trước kia rất nhiều. Nhưng nếu xét về phương diện sinh hoạt thì thói quen công tử vẫn không đổi, hắn chạy một chiếc Hummer đến đón Trương Thanh Vân.
Vì ra ngoài nghỉ ngơi nên Trương Thanh Vân cũng mặc trang phục thoải mái hơn, đội mũ lưỡi trai, khí chất biến đổi lớn. Hơn nữa hắn còn đeo một cặp kính đen, có thêm vài phần phong thái của thiếu gia thủ đô. Mao Khiêm cũng mặc thường phục nhưng lại luôn theo sát bên cạnh Trương Thanh Vân, bộ dạng có chút cứng nhắc, không được tự nhiên.
- Thủ trưởng, anh có thể tiếp nhận lời mời của tôi, điều này làm tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Tôi chỉ tùy tiện mà thôi, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn uống với anh vài ly.
Hầu Toản nói, hắn duỗi ngón tay cái với Trương Thanh Vân mà nở nụ cười hàm hồ.
Hầu Toản cũng đi ra từ danh gia vọng tộc nhưng nếu so sánh với Triệu UÔng Quách Cao thì vẫn khó thể bằng, Hầu gia dù xét ở phương diện nào cũng rất yếu, người thường không xem Hầu Toản là phe phái con nhà quan, mà hắn cũng bị đám con nhà quan ở thủ đô đè lên đầu.
Hầu Toản cũng là một người có tính kiêu ngạo trời sinh, hắn nào có thể đơn giản chịu thua người ta? Trong lòng hắn luôn cười nhạt với đám con cháu Triệu Uông Quách Cao, bây giờ Trương Thanh Vân lại khiêu chiến với đám người kia, hơn nữa còn đánh cho bọn họ đầu tóc đầy bụi ở Giang Nam. Hầu Toản thật sự rất hả hê, hắn là người khó che giấu suy nghĩ, vì vậy mà vui sướng mời Trương Thanh Vân đi giải trí.
Trương Thanh Vân chỉ vào Mao Khiêm rồi nói:
- Để cậu ấy lái xe.
Hầu Toản nhìn Mao Khiêm, vẻ mặt Mao Khiêm vẫn không chút biểu cảm, vì vậy Hầu Toản nhíu mày:
- Chà, xem ra có vẻ là người luyện võ, có thể theo sát bên cạnh thủ trưởng thì chẳng phải tay mơ.
Hầu Toản vừa nói vừa ném chìa khóa cho Mao Khiêm, lúc này Mao Khiêm mới cười cười.
Sau khi lên xe thì Mao Khiêm cũng không chạy loạn, hắn chạy rất vững, Hầu Toản ở phía sau nhìn Mao Khiêm mà thầm gật đầu. Hầu Toản cũng có xuất thân bộ đội, cũng là kẻ mưa dầm thấm đất và kiến thức rộng rãi, chỉ cần nhìn khí chất thì biết Mao Khiêm chẳng phải là vệ sĩ, bây giờ nhìn thái độ của Mao Khiêm, tất nhiên trong lòng Hầu Toản cũng có cơ bản nắm chắc.
Tất nhiên Hầu Toản không biết Mao Khiêm là người được Triệu gia gửi đến cho Trương Thanh Vân làm cảnh vệ, hắn còn tưởng rằng đây là cảnh vệ mà trung ương sắp xếp. Lần này Giang Nam sinh chuyện lớn, trên phố có rất nhiều lời đồn, ý đồ của trung ương đã rất rõ ràng, mọi người coi đây là cơ sở truyền tin. Thậm chí ở thủ đô còn có tin đồn, nói rằng với biểu hiện của Trương Thanh Vân thì rõ ràng đã là cán bộ thê đội, sẽ nhanh chóng tiến lên trung ương.
Bây giờ Hầu Toản thấy Mao Khiêm, tất nhiên hắn sẽ nghĩ về phương diện này, vì vậy trong lòng càng bội phục Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Thủ trưởng, nói thật nhé, cùng anh ra ngoài một lần là không dễ dàng, sau này sợ rằng sẽ càng lúc càng khó. Có người phát triển tốt thì lo vui chơi giải trí, nhưng anh thì lúc nào cũng bận rộn, đợi đến khi anh vào trung ương ngày đi ngàn dặm, sợ rằng chờ đến khi về hưu thì chúng ta mới có cơ hội chuyện trò.
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Cái gì mà vào trung ương? Đúng là nói mò.
Trương Thanh Vân nói.
- Mò sao? Tôi nào nó mò, chuyện anh tiến vào trung ương chỉ là sớm muộn. Sau này phó chủ tịch Lương sẽ về hưu, cha tôi nói phó chủ tịch thích dùng cán bộ thê đội có sức mạnh và có gan, tất nhiên anh sẽ là người được chủ tịch thưởng thức...
Trương Thanh Vân ho khan mà không lên tiếng. Hắn biết rõ tính cách của Hầu Toản, người này thường không cố kỵ khi nói chuyện với người quen, cũng không đề phòng Trương Thanh Vân. Nếu cứ để hắn tiếp tục mơ mộng thì sợ rằng Trương Thanh Vân còn có thể làm tổng bí thư chứ chẳng chơi.
Hầu Toản mang Trương Thanh Vân đến một quán bar cực kỳ xa hoa ở thủ đô, đây là nơi tập trung các nhân sĩ nổi tiếng ở thủ đô, nhân sĩ tầm thường khó thể vào, ông chủ quán bar là cậu ấm thủ đô.
Nghe nói gần đây có một ông chủ nổi tiếng về nghiệp vụ than đá và bất động sản ở thủ đô muốn vào quán bar, người này đưa ra vài triệu nhưng vẫn không được quan tâm, bảo vệ cổng đẩy hắn ra không chút do dự. Sau khi trải qua sự kiện này thì cấp bậc của quán bar càng thêm cao, đám người có tiền có quyền ở thủ đô lại càng muốn vào xem thế nào. Nghe nói người vào đây xài tiền đều được cho là quý nhân, thậm chí có một vài người cho rằng vào đây uống một chén rượu cũng là một loại vinh hạnh.
Bãi đậu xe lập thể của quán bar, Mao Khiêm đi đậu xe, Hầu Toản và Trương Thanh Vân nghênh ngang tiến vào mà không có người nào nghênh đón, nhưng ngay sau đó đã có một người phụ nữ khí chất trang nhã đến nói:
- Hầu Toản, đến đây uống rượu à? Có khách sao?
Hầu Toản cười hì hì, hắn gật đầu nói:
- Chị Hồng, sắp xếp cho một phòng vip.
Người phụ nữ được gọ là chị Hồng cười cười không nói mà tiến lên dẫn đường, hơn nữa còn lơ đãng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân. Hầu Toản không giới thiệu Trương Thanh Vân làm nàng cảm thấy kỳ quái, hơn nũa lại cần phòng vip, đây tất nhiên là vị trí tốt nhất dành cho khách quý của quán bar, số lượng cực kỳ có hạn, nếu chẳng phải thân phận là đặc thù thì chẳng thể có được một phần, bình thường Hầu Toản đến uống rượu cũng không đưa ra yêu cầu như vậy.
Có thể thấy chị Hồng này có quan hệ rất tốt với Hầu Toản, hai người đi đường liên tục buôn chuyện, mà nàng cũng gọi thẳng tên của Hầu Toản. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây không phải là nhân viên quản lý bình thường của quán bar, chỗ này không giống như quán bar bình thường.
Trong quán bar rất đông người, rất ồn ào, Trương Thanh Vân theo sau Hầu Toản, dư quang khóe mắt nhìn qua hai bên. Đột nhiên hắn nhìn thấy Triệu Hồng Thần đang mang theo bạn gái cùng vui đùa ha ha với đám người ở quần bar, mặc khác còn có Triệu Hồng Yến, còn có vài con cháu hai nhà Triệu Uông.
Trương Thanh Vân ăn mặc không để người ta nhận ra, hơn nữa bầu không khí nơi đây rất đặc biệt, mọi người cũng không chú ý đến hắn. Ngược lại Hầu Toản có vẻ quen biết rộng, có nhiều người đứng ra chào hỏi, có người gọi thẳng tên, có người gọi là Hầu công tử, có người gọi là Hầu ca, Triệu Hồng Thần lại phải goi hắn là chú Hầu.
Vất vả lắm mới lên lầu, phòng vip cũng chẳng phải phòng, thật ra chỉ là một vị trí ở bên trên, chỗ này có thể nhìn xuống và thu gọn tất cả đại sản bên dưới vào mắt, đồng thời nơi này còn có không gian tư nhân tương đối, có một vòng thủy tinh bảo hộ, vòng thủy tinh cách âm với bên dưới, sắp xếp rất khéo.
Mao Khiêm đi phía sau, hắn không chịu ngồi, Trương Thanh Vân tức giận hắn mới ngồi xuống ở một chiếc ghế góc nghiêng. Trương Thanh Vân biết rõ đây là thói quen nhiều năm của Mao Khiêm, vì vậy cũng không nói gì mà chỉ lo nói chuyện với Hầu Toản.
- Thủ trưởng, đi ra ngoài giải trí là rất tốt, tôi biết rõ anh có áp lực lớn nhưng đao sắc chẳng đốn củi không công, cần phải kết hợp mới tốt, ngay cả Tằng Quốc Phiên năm xưa còn có đủ các thể loại nghỉ ngơi giải trí kết hợp ăn uống điều độ, đây là đạo lý, anh dạy tôi, chính anh cũng có thể kết hợp.
Hầu Toản nói.
Trương Thanh Vân cụng ly với Hầu Toản, hắn cười cười nói:
- Cậu nhớ rõ điều này là tốt, bình thường nên ít đến đây chơi bời, nên ở nhà xem sách, đây là tu tĩnh tâm trí.
Hầu Toản cười ha hả, hắn gật đầu nói:
- Được, được, cùng anh uống rượu mà tìm ra điểm thú vị mới là lạ, khoảng cách giữa chúng ta là quá xa, anh mở miệng cũng như ông cụ ở nhà, câu nào cũng là chân lý, thật ra đều là nói nhảm.
Hầu Toản dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Thật ra anh cũng không giống với ông cụ nhà tôi, anh nói dễ nghe hơn, tôi nghe những lời của ông cụ mà cảm thấy phản tác dụng, không những chẳng có ích mà còn có hại.
Hầu Toản nói xong thì uống một ngụm rượu, mức độ thưởng thức rượu đỏ của hắn mạnh hơn Trương Thanh Vân, có thể thấy là một người hiểu rượu.
- Thủ trưởng, anh xem quán bar này đi, đây là nơi tập trung đám người giới thượng lưu ở thủ đô, anh xem bên kia, anh biết Liên công tử chứ? Bây giờ anh ta là cậu ấm thủ đô, chẳng phải ỷ vào ưu thế buôn bán của gia đình ở phương bắc sao?
- Nếu anh ta mà ở Giang Nam thì nhất định sẽ là đối tượng đả kích của anh. Còn bên kia, tiểu tử Cung Minh cũng là thần tài nổi tiếng phương bắc, đều là những người ỷ vào thế lực trong nhà để kinh doanh.
Hầu Toản chỉ vào đám người dưới quán bar nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút biểu cảm, vấn đề quan thương cấu kết nơi nào cũng có, Trương Thanh Vân khó thể chặn hết được. Nhưng Giang Nam thì khác, tình huống Giang Nam mất đi khống chế và phải đi đúng mực, vì vậy Trương Thanh Vân không thể không ra tay.
Nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi người, ngay cả Hầu Toản cũng không nghĩ là như vậy, ai cũng coi Trương Thanh Vân là Bao Công mặt đen. Trương Thanh Vân cũng chẳng thể làm gì với cách nghĩ của họ, cũng không lên tiếng phụ họa.
Hai người uống rượu, Trương Thanh Vân khá trầm tĩnh nhưng Hầu Toản thì nói rất nhiều, hầu như từng chủ đề đều được hắn nói ra, vì vậy mà bầu không khí rất sinh động. Đột nhiên Hầu Toản vỗ tay nói:
- Đúng rồi, thủ trưởng, tôi muốn cùng đánh cuộc với anh, nếu tôi đột nhiên công bố thân phận của anh ra ngoài, như vậy quán bar này sẽ là thế nào? Tôi có thể đảm bảo tất cả đám người ở quán bar sẽ chấn động, đám đàn ông đang ôm gái cũng buông tay, đám công tử thế gia phải kẹp đuôi lại. Liên Hồng Thao là người thế nào? Chẳng phải chỉ ỷ vào một người cha làm phó thủ tướng sao?
- Anh ta có cái gì? Trước mặt anh thì anh ta chẳng có gì?
Vẻ mặt Hầu Toản có chút kích động, có thể thấy hắn có mâu thuẫn với Liên Hồng Thao. Xem ra tình huống cũng không đúng, hắn có thể nghĩ ra trò kia, Trương Thanh Vân là người thế nào? Hắn có thể khoe khoang giống như đám cậu ấm này sao?