Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 1156 Ma Hồ Đảo
M
a hồ đảo là một toà vô danh tiểu đảo nằm yên lặng gần nội Tinh hải. Biết được vị trí đảo này cũng chỉ có một số ít Tán Tu đang sống trong các tiểu đảo phụ cận mà thôi.
Đảo này sở dĩ có một cái tên quái dị như vậy khiến người khó quên là bời vì trong đảo có một hồ nước mà trong đó sản sinh một loại tài liệu gọi là Thúy Đồng. Tài liệu này cũng chẳng phải là loại gì quý hiếm, nhưng cũng được dùng để chế luyện vài món độc môn pháp khí, cho nên đôi khi cũng có vài thấp giai tu sĩ ngẫu nhiên đến vớt.
Mà hồ nước này không biết là do quá nhiều Thúy Đồng hay không, cả hồ đều xanh biếc như Phỉ Thúy, mức độ xanh biếc hơn nhiều so với các hồ khác. Hơn nữa nếu phàm nhân rơi vào trong hồ, lại có thể tự nhiên trôi nổi, vĩnh viễn không bao giờ chìm.
Kể từ đó thanh danh Ma Hồ liền dần dần được lan truyền.
Trên đảo chỉ có ít cây cối, linh mạch cũng chẳng có, cho nên bình thường hiếm thấy bóng ai lai vãng.
Nhưng có một ngày, đã có năm sáu chục thấp giai tu sĩ tụ tập quanh hồ nước trong đảo, đang vội vàng lâm thời bố trí một toà pháp trận phức tạp dị thường. Phần lớn trong đó là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, mà Trúc Cơ Kỳ tu sĩ chỉ có khoảng sáu bảy tên mà thôi.
Mà ở tầng trời phía thấp tại trung tâm hồ nước, có ba gã tu sĩ Kết Đan kỳ tụ lại, đang khe khẽ nói chuyện với nhau.
“Lôi sư đệ, lần này hy vọng sẽ không thất bại nữa. Bởi vì bài trừ cấm chế, sư huynh ta cơ hồ đã đem gia sản toàn bộ thân gia, trước sau tiêu phí hai mươi mấy vạn Linh thạch. Nếu thất bại ta cũng chẳng còn biết đào đâu ra Linh Thạch.” Một lão già áo xám, thần tình nhăn nhó, sầu mi khổ kiểm, hướng hai người còn lại nói.
“Hừ! Ngô sư huynh lại nói quá lời. Trong ba người chúng ta, chỉ sợ cũng chỉ có sư huynh thân gia nhiều nhất. Sư huynh mở Kim Minh Lâu, đại danh đỉnh đỉnh trong phụ cận hải vực, lại như thế nào thiếu linh thạch.” Một gã vận Lam bào khuôn mặt anh tuấn, lầm bầm trả lời.
“Lôi sư đệ có điều không biết. Đừng có thấy các cửa hàng Kim Minh Lâu lớn như vậy, nhưng thực tế đã sớm bị các cửa hàng Hoả Vân và các Đại Thương cạnh tranh chèn ép chống đỡ hết nổi rồi, hiện tại chỉ miễn cưỡng duy trì mà thôi.” Lão già áo xám thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ.
“Ngô sư huynh cứ kêu khổ mãi. Kim Minh lâu đâu phải chỉ mới mở một hai năm, nếu không có lợi nhuận, sao còn duy trì đến bây giờ.” Người cuối cùng là một cô gái xinh đẹp áo đỏ, ngực tấn công mông phòng thủ, trời sinh một đôi mắt hoa đào đẫm nước, lúc này thu ba lưu động thật là câu hồn người.
“Kim Minh lâu thật là có thu vào một ít linh thạch nhưng là ở thời điểm của sư tôn ta. Từ hơn trăm năm trước, man sư đột nhiên mất tích. Khi không còn chổ dựa Nguyên anh kỳ tu sĩ, Kim Minh lâu lập tức bị cửa hàng Đại Thương đè ép. Những năm trước đây, uy danh man sư vẫn còn, bọn chúng không dám làm gì nhiều. Nhưng là từ hai mươi năm về trước, tin tức sư phó bị Lục Đạo Cực Thánh đánh trọng thương, sau đó không thể chữa trị mà chết truyền ra, từ đó sinh ý xem như đi xuống. Sư huynh ta thân chỉ là một gã tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ nội điểm này gia sản cũng sẽ sớm bị người nuốt mất thôi. Nào có được như sư đệ cùng sư muội, tiêu diêu tự tại.” lão già áo xám cười khổ.
“Ngô sư huynh nói này nọ, sư đệ ta không có hứng thú biết, cũng không muốn biết. Ta chỉ biết ta xuất ra linh thạch so với sư huynh chẳng kém một khối. Lại nói sau khi sư phó mất tích, ngày không tốt trôi qua đâu chỉ mình ngươi. Ngươi không phải không biết sư phó vốn tính tình nóng nảy, đắc tội với vô số tu sĩ. Hiện tại người biến mất. Nhưng ta lại bị đám kia qui thành đối tượng để trả thù, bị truy sát mấy chục năm trời, cuối cùng mới thoát được. Đâu như Ngô sư huynh tự thành lập môt phương thế lực, hơn nữa lại cùng Huyết Quang Môn có quan hệ sâu xa, mới là chân chính vô tư.” Gã áo lam trên người sát khí chợt phát ra, lộ ra một cỗ huyết tinh chi khí nồng đậm.
“Sư đệ lại nói như thế! Ta không giống như phần đông các môn nhân đệ tử, học cái gì là mai danh ẩn tích, hà tất phải đau khổ chống đỡ như vậy. Hiện giờ ngoài chi tiêu tốn kém hàng năm ta chưa nói tới, để lấy được chỗ dựa dẫm Huyết Quang Môn, hàng năm ta phải cống nạp một lượng lớn Linh Thạch. Mỗi ngày trôi qua đối với ta thật sự khó khăn. Còn sư đệ. Nghe nói mấy năm nay danh đầu sư đệ không nhỏ. Huyết Thủ Ma trong hàng ngũ Kết Đan Kỳ tu sĩ, đại danh đỉnh đỉnh. Công pháp sư đệ căn bản là phải trong giết chóc mới nhanh tiến giai, sư đệ vừa mới ở sơ kỳ hiện đã tiến vào trung kỳ đó sao.” Lão già áo xám bộ dáng lúc nào cũng than thở nói.
Lam bào thanh niên hai hàng lông mày nhảy dựng, mặt lộ vẻ bất mãn, muốn phản bác lại, nhưng tiếng cười khanh khách của cô gái xinh đẹp vang lên cắt ngang tranh luận của hai người.
“Ngô sư huynh, Lôi sư đệ, các người hà tất phải tranh cãi. Dù sao từ ngày không có Man sư, sự thật là tất cả chúng ta đều thấy bất hảo. Nhưng lấy thân phận Nguyên anh trung kỳ tu sĩ của sư phó, tin tưởng bảo vật sư phó cất trong động phủ cũng đủ chia đều cho tất cả chúng ta. Đến lúc đó, ai muốn mai danh ẩn tích khổ luyện hoặc dùng bảo vật bảo vệ mình trước các thế lực khác, tin tưởng tuyệt đối không có vấn đề”
Vừa nghe lời này của cô gái xinh đẹp, lão già và thanh niên liếc nhau, lập tức dừng tranh cãi, bộ dáng có phận kiêng kỵ nữ nhân này.
Ba người yên lặng nhìn các thấp giai tu sĩ bố trí trận pháp một lúc, gã áo lam lại mở miệng hỏi cô gái xinh đẹp:
“Thái sư tỉ, bên dưới cấm chế thật sự là tàng bảo động phủ của sư phó thật chứ? Tuy cấm chế này thật là do sư phó bố trí, nhưng Man sư luôn thích ở trên tiểu đảo, ít khi nào thích ở trong động phủ. Như vậy, mấy ngày nay công sức chúng ta tổn hao như vậy có khả năng vô ích”
“Sao? Lôi sư đệ không tin sư tỉ?” Cô gái xinh đẹp vừa nghe được lời này, sắc mặt lộ vẻ mất hứng.
Lam bào thanh niên liếm liếm môi, mặt không đổi sắc, nói tiếp:
“Sư tỉ tìm được hai người chúng ta, nói là trong tay có địa điểm bảo tàng của sư phó, mang chúng ta theo mấy tháng liền ra đảo này lấy bảo khố. Nhưng chưa bao giờ đề cập cho chúng ta biết làm thế nào sư tỉ lại biết nơi bảo tàng động phủ. Tuy sư phó sủng ái ngươi, nhưng theo tính nết của lão nhân gia, căn bản không có khả năng nói cho ngươi biết chuyện này. Hiện tại cấm chế sắp được mở ra, cũng là lúc sư tỉ nên giải thích rõ ràng cho hai chúng ta được rồi đó. Cũng khiến cho ta cùng Ngô sư huynh an tâm một chút.”
“Đúng vậy. Sư đệ nói như vậy rất có đạo lý. Mấy năm nay sư muội tuyệt vô âm tích, đột nhiên lại xuất hiện, mang hai chúng ta đi đào bảo khố, làm cho người ta có chút nghi hoặc.” Lão già áo xám bất động thanh sắc đồng tình.
“Sao nào? Ta không nói rõ ràng, hẳn hai vị tính động thủ? Muốn khi dễ một tiểu nữ tử Kết Đan sơ kỳ như ta phải không?” Cô gái xinh đẹp sắc mặt trầm xuống, một tay nhấc lên, tóc đen tung bay, mặt trở nên lạnh lùng. Tại cổ tay trắng như tuyết xuất hiện một cái thủ trạc màu tím, chớp động các ký hiệu thần bí.
Lão già và thanh niên vừa thấy thủ trạc, sắc mặt đồng đại biến.
“Thật không nghĩ ra, cả Tử Băng Trạc mà sư phó cũng đem tặng sư tỉ. Chỉ bằng cổ bảo này, cho dù ta cùng sư huynh liên thủ cũng không phải là đối thủ của sư tỉ.” Lam bào thanh niên thở dài một hơi, mắt ẩn hiện vẻ tức giận cùng ganh ghét. Không biết nỗi tức giận này hướng nữ tử hay là vị Man sư của hắn nữa?
Lão già áo xám đứng kế bên cũng biến sắc mấy lần, tâm niệm chuyển nhanh, vội phát ra tiếng cười ha ha:“Sư muội thật sự nói đùa. Ta sao lại có tâm tư này. Vì để bài trừ cấm chế, ta cơ hồ đã đào hết của cải trong nhà, thận trọng một chút cũng là chuyện nên làm mà. Trong khi đó sư muội, một khối linh thạch cũng không có xuất ra”.
“Ta đã cấp cho bọn ngươi địa điểm bảo tàng, lại chấp nhận chia ba, sao phải còn xuất linh thạch. Chẳng qua nếu Ngô sư huynh cùng Lôi sư đệ có nghi vấn, ta đành phải nói thật.” Cô gái xinh đẹp đắn đo chốc lát, rốt cục thần sắc hơi hoà hoãn lại.
“Chúng ta sẵn lòng lắng nghe đây.” Lão già trong lòng vui vẻ, mặt lộ nét tươi cười trong khi đó thanh niên đứng bên cạnh thần sắc vẫn âm trầm không nói.
“Ta tuy là đệ tử của Man sư, nhưng trên thực tế là thị thiếp, chắc hai người đều rõ cả. Trong một lần bồi tiếp hắn, trong lúc vô ý nghe được hắn nói mê vị trí địa điểm bảo tàng. Hắn biết mình thọ nguyên cũng không còn lâu nữa, có kế hoạch toạ hoá tại động phủ này.” Cô gái xinh đẹp mặt không đổi sắc nói.
“Á, đơn giản như vậy sao?” Lão già và thanh niên lại liếc nhau. Lam bào thanh niên nhịn không được truy vấn.
“Các ngươi cho là phức tạp hơn? Ta đã nói rồi, tin hay không tùy các ngươi. Huống hồ, địa điểm này nếu không phải là nơi tàng bảo há Man sư lại bố trí một cái trận pháp cấm chế phức tạp như vậy bên ngoài hay sao? Với thực lực ba chúng ta mất đến mấy tháng mà còn chưa phá giải hết. Ngoài bảo tàng động phủ còn có cách giải thích khác?” Cô gái xinh đẹp châm chọc một câu.
Lão già áo xám ánh mắt chớp động, suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức ôm quyền hướng hai người, ho khan một tiếng nói:“Lời sư muội nói xem ra có chút đạo lý, xem ra ta cùng sư đệ đã đa tâm rồi. Cũng may cấm chế bây giờ chỉ còn lại một tầng cuối cùng, chỉ cần phá bỏ, công sức vất vả mấy tháng nay của chúng ta sẽ không uổng phí. Ta đi trước nhìn xem bọn họ bố trí phá cấm pháp trận một chút”
Tiếp theo lão hoá thành một đạo hoàng quang, đi thẳng đến bờ hồ.
“Ta cũng đi kiểm tra một chút.” Lam bào thanh niên đuôi lông mày nhướng lên, liếc nhìn nữ tử một cái, nhàn nhạt nói.
Lập tức huyết quang loé lên, một tầng huyết sắc quang trảo xuất hiện, thân hình thanh niên trực tiếp chui thẳng xuống đáy hồ không thấy bóng dáng.
Cô gái xinh đẹp đứng nhìn hai người trước sau rời đi, khoé miệng khẽ kéo dài, nhưng trong sâu thẳm con ngươi hiện lên một tia hàn quang khó phát hiện.
Sau thời gian một bữa cơm, lão già hướng các tu sĩ tại bờ hồ phân phó vài câu, rồi quay về nơi nữ tử, mà cùng lúc này nước trong hồ cũng một trận quay cuồng, lam bào thanh niên từ dưới phóng ra.
Trong nháy mắt, ba người lại tụ tập cùng nhau.
“Lôi sư đệ, Thái sư muội, pháp trận đã bố trí xong… Hả, chuyện gì?” Lão già mới vừa hướng hai người cười, bỗng biến sắc, ngửa đầu nhìn lên trời cao.
Cô gái xinh đẹp và thanh niên cả kinh, vội vàng nhìn theo, chỉ thấy thanh quang chớp động phía xa, một đạo thanh hồng chói mắt phá không đi đến, mục tiêu tựa hồ là chính nơi hồ nước này.