Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Có nên chịu cảnh ăn bám để con có bố
M
ột là để mình chồng về nhà bố mẹ, như thế con sẽ chịu tổn thương không nhỏ, điều mà từ bé tôi đã muốn tránh. Hai là lại bỏ công việc, chấp nhận cuộc sống địa ngục trong tâm hồn, sống bám gia đình chồng để con có một người gọi là bố.
Tôi là người con gái duy nhất trong gia đình đông anh em. Bố mẹ thường hay bất hoà nhưng cuối cùng mẹ đều nhịn vì nghĩ đến con cái. Có lẽ vì sớm chứng kiến sự bất hòa trong gia đình mà anh em chúng tôi đều có chung một suy nghĩ, sau này sẽ cố gắng để con cái mình không phải chứng kiến bố mẹ cãi vã. Và tôi, đứa con “giàu tình cảm nhất” - mẹ nói trong gia đình, chẳng mong cao xa, chỉ mong lấy được người chồng hiền lành, thương vợ thương con, có hiếu với cha mẹ anh nhưng cũng phải tôn trọng bố mẹ tôi.
Từ khi bắt đầu đi học, tên tôi luôn có trong đội tuyển học sinh giỏi của lớp của trường, đồng thời được nhắc tới trong top 5 hoa khôi của trường. Tôi nói vậy không phải để khoe, chỉ muốn nói với các bạn, chính vì lý do đó quanh tôi luôn có sự theo đuổi. Trái với lẽ thường, tôi không tự hào vì điều này mà rất lo sợ. Tôi sợ sẽ không tìm được chân tình, những người tìm đến tôi là vì ngưỡng mộ hay háo thắng nhất thời?
Nói nhiều như vậy chỉ muốn thanh minh rằng tôi đã rất cẩn thận khi chọn lựa, vậy mà phải ngồi viết những dòng này ngày hôm nay. Tôi quen anh khi lên thành phố học đại học, chỉ là tình cờ gặp mặt rồi nói chuyện, anh thấy tôi biết lắng nghe thì ngồi tâm sự về chuyện tình cảm của anh, chuyện học hành. Giữa bao người tán tỉnh, anh lẳng lặng như một người bạn đi bên. Có đôi lúc còn khuyên bảo tôi này nọ, khi tôi vất vả đi tìm nhà trọ anh cũng tìm, nhờ người đi tìm hộ, thấy tôi đêm khuya ngoài đường mà anh không có ở đấy thì nhờ người đến đi cùng tôi. Rồi đến lúc yêu lúc nào chẳng hay.
3 năm quen nhau rồi mới yêu, đến lúc anh dẫn tôi về nhà lại bị mẹ anh phản đối. Khi tôi muốn anh về gặp gia đình tôi, tình cờ nghe mẹ anh nói “Con phải nghe lời mẹ, nó muốn lừa con đấy”, anh nghe lời mẹ không đến gặp gia đình tôi. Tôi cay đắng nhưng cũng lý giải được tại sao mẹ anh nói vậy. Nhà anh giàu, anh lại là đứa con ngoan, đi chơi với tôi cũng đến 21h hơn là đưa tôi về rồi về nhà.
Anh không phải là người năng động, ít bạn bè. Lúc đấy tôi không thấy tính cách đó của anh sẽ là một trở ngại vì quanh mình có quá nhiều những anh chàng mồm mép tép nhảy. Anh phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi nên dù bị mẹ anh phản đối tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay.
Năm tôi ra trường, anh đi tu nghiệp. Tôi cũng nhận được thông báo học thạc sĩ tại nước ngoài, với yêu cầu sau khi học ở lại bên đấy tối thiểu 2 năm. Tôi bàn bạc với anh, anh bảo sẽ không thể chờ lâu vậy đâu. Gia đình tôi cũng không ủng hộ chuyện học tiếp vì lúc ấy gia đình gặp khó khăn, bố mẹ hy vọng tôi sớm kiếm tiền. Vào giai đoạn đấy, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ hay tìm tôi than thở, nếu mẹ biết sự than thở của mẹ đã tác động xấu đến tôi, chắc mẹ rất đau lòng.
Tôi vừa đi học văn bằng 2, vừa dạy thêm, vừa tìm kiếm việc làm. Ban ngày đi học đi dạy, ban đêm suy nghĩ về gia đình. Tôi băn khoăn nên ở lại thành phố này lập nghiệp, hay trở về bên mẹ báo hiếu cho mẹ đỡ khổ, sức khoẻ suy giảm lúc nào không biết. Tôi tham gia thi tuyển vào ngân hàng và hãng hàng không, vượt qua các vòng thi tuyển với sự hài lòng của người phỏng vấn và chấm thi. Ngày người ta thông báo tới gặp người phụ trách trực tiếp là ngày tôi ngã bệnh nằm liệt giường. Không có người thân ở bên, bạn cùng phòng thì hờ hững, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Tôi may mắn vì có người quen của mẹ đến chăm sóc. Trải qua lần ốm này, tôi như người tỉnh ngộ, không cầu cao xa nữa, không đâu bằng gia đình. Trên thế gian này, chỉ có người thân là thật lòng với mình nhất. Tôi trở về quê, nhanh chóng tìm được công việc không nhiều tiền nhưng ổn định. Sau 2 năm tu nghiệp người yêu tôi trở về, suốt nửa năm tìm việc nhưng không có kết quả. Sau đó, hai bên gia đình đều giục vì tuổi tôi không còn nhỏ. Nhà anh thuyết phục tôi cưới xong thì về thành phố xin việc.
Sau khi cưới, nửa năm hai vợ chồng đều không tìm được việc. Đúng lúc ấy nhà chồng lại giục chuyện có con, nói xa xôi hay là tôi “điếc”. Thực ra không có công ăn việc làm, sinh con ra rồi làm sao nuôi? Nhưng dưới áp lực của gia đình chồng, tôi đành “thả”, sinh linh bé bỏng đã đến bên tôi trong sự lo lắng và vui mừng. Còn chồng tôi, có lẽ vì thất vọng, chỉ suốt ngày ngồi ôm máy tính, làm những thứ mà vẫn luôn là nỗi đau của tôi cho đến giờ.
Mang thai đến tháng thứ 6 tôi vẫn bị nghén, may mà tôi đã về nhà mẹ đẻ, nếu không… Lúc ấy tôi đã hối hận vì sự lựa chọn của mình, không công việc, chồng nói rõ bản thân rất lười, chỉ thích ngồi một chỗ. Đã có lúc tôi muốn bỏ đứa con nhưng lại không nỡ. Đến khi thai được 7 tháng, gia đình chồng yêu cầu tôi về lại vì ở đây chăm sóc y tế tốt hơn. Vốn được giáo dục theo truyền thống Việt Nam, không dám cãi lại lời người trên, lại thêm tiền tích góp của tôi đã tiêu hết, cứ ở nhà mẹ để các anh nuôi thật xấu hổ, tôi đành trở về.
Thật ra tôi không phải là kẻ lười biếng, nhưng bé yêu trong bụng làm tôi quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Khi ở với mẹ, tôi chỉ đi lên xuống quét nhà đã thấy bụng đau kinh khủng, bác sĩ bảo doạ sảy phải hết sức cẩn thận. Suốt 9 tháng mang thai, tôi toàn buồn ngủ ban ngày, đêm mắt mở trừng trừng. Có lẽ một phần vì sự thất vọng và cảm giác buồn khổ vì ngửa tay xin tiền mẹ, xin tiền các anh.
Trở lại nhà chồng, tôi cảm thấy rất khổ sở khi đến 3-4h mới chợp mắt thì 6h sáng mẹ chồng đã đập cửa gọi dậy. Chị dâu cả lúc có mặt bố mẹ chồng ra sức tranh việc làm, lúc bố mẹ chồng không có nhà thì mặc kệ, coi tôi như không tồn tại. Tôi không ăn được mấy, đến tối khuya đói, bảo chồng mua đồ ăn thì chồng gắt gỏng sao cô rắc rối thế. Rồi anh chạy đi mua bánh mì hoặc bánh bao, tôi chê khô thì bảo chịu thôi, khuya rồi.
Sinh con được một tháng nhà chồng bảo hết cữ, dậy làm việc đi. Nhà 5 tầng, bảo tôi lau quét nhà, cơm nước. Bé con tôi có lẽ vì mẹ suy nghĩ quá nhiều khi mang thai sinh ra rất nhạy cảm, chỉ cần ai đó nói hơi to là giật mình thức giấc. Tôi nhờ bố chồng đưa võng cho bé ngủ để đi nấu cơm thì bị nói là: Có mỗi ăn và trông con cũng làm không nổi, mày cứ coi như tao không tồn tại xem nào, vô dụng. Câu nói ấy làm tôi đau đớn.
Phải nói thêm nhà chồng tôi giàu, anh giúp gia đình kinh doanh nhưng lâu lâu chỉ được cho ít tiền. Còn lại vẫn là mẹ và anh tôi gửi cho thêm vài triệu để đi khám thai và ăn uống thêm. Con tôi ra đời, muốn mua cho cháu bộ quần áo mới cũng không có tiền. Tôi không thể chịu đựng hơn, trách chồng không cố gắng, tôi bảo anh không cố gắng thì em xin phép bố mẹ về quê. Chồng bảo: "Cô đi đi, nhớ để thằng bé lại là được”. Lúc ấy tôi đã muốn tự tử vì bế tắc.
Con bỗng kêu khóc, có lẽ không có tiếng cháu khóc, tôi đã xanh cỏ rồi. Cay đắng, tôi muốn bỏ thật nhưng bố mẹ khuyên hãy nghĩ đến thằng bé. Tôi đành nhẫn nhịn. Rồi xin phép đưa con về ngoại trong sự khó chịu của nhà chồng. Tôi về nhà, mẹ kiêng cho đến hết tháng thứ tư, vừa hay có công ty gọi đi làm. Trời còn thương tôi. Chồng vẫn ở nhà, chưa có việc. Tôi thương con, kêu anh về quê tôi, cho con được ở cùng bố. Anh về tìm được việc làm ngay. Mọi việc coi như ổn thoả.
Nhưng mẹ chồng suốt ngày gọi điện kêu con về, lúc bảo bố mẹ già yếu bệnh tật, lúc dọa sẽ đi xa với anh chồng tôi. Chồng nhấp nhổm, không tập trung hết vào công việc, về nhà là tiếp tục ngồi máy tính. Tôi ức chế bắt anh cùng làm việc nhà, anh lại bảo bị coi như ôsin, để trông con thì vứt cái điện thoại cho thằng bé chơi, còn anh lại cắm đầu vào máy tính hoặc xem những thứ mà tôi không bao giờ muốn con mình xem.
Tôi bảo muốn về thành phố phải có công ăn việc làm chứ về nhà ngửa tay ăn bám là tôi không về, nhưng có bao giờ chồng tôi bỏ thời gian tìm. Tôi tìm việc bảo làm hồ sơ gửi đi còn lười không làm. Tôi cũng nhiều lần nộp đơn cho vài công ty ở thành phố nhưng đều không có hồi âm. Tết rồi, về thăm nhà chồng, tôi hùng hục làm, còn chồng đến cho con ăn cũng không nổi, ngày nào cũng đi chúc Tết và nhậu nhẹt. 30 Tết cãi nhau, tôi chỉ muốn ôm con bỏ đi. Nhà chồng lại ngọt nhạt kêu hai vợ chồng về ở. Ở thế nào khi về đây lại thất nghiệp, chồng cả ngày sẽ nhậu nhẹt?
Ở nổi không khi tôi bảo ra ở riêng thì chồng bảo sẽ ở ngôi nhà cách nhà chồng mấy căn nhà. Mấy ngày Tết, mọi người cố gắng vui vẻ hoà nhã nhưng tôi biết chỉ là giả vờ. Đến một hộp bánh, tôi vì không muốn con ăn bánh không ăn cơm nên giấu sang ngăn kéo khác (đã nói với bố mẹ), vậy mà còn nghe người ta nói: Hộp bánh to thế mà hết rồi à?
Gần đây chồng tôi càng ngày càng coi tôi như kẻ thù, ánh mắt nhìn như tôi là người có tội, coi nhà ngoại như không khí dù ông bà đã nâng đỡ vợ chồng tôi rất nhiều. Các anh tôi tới nhà, chồng ngồi ôm máy tính, không xuống nói chuyện cùng. Tôi hỏi muốn gì thì bảo sẽ trở về thành phố vào tháng sau. Tôi mệt mỏi lắm.
Tôi cần một công việc có thể chạy ra chạy vào để còn để ý con (bé cũng đến thời gian đi mẫu giáo), vì thế hài lòng với công việc hiện tại. Công việc chồng đang làm không có tiềm năng thăng tiến, nhưng tăng lương nhiều hàng năm, đãi ngộ tốt. Thế nhưng chồng tôi cần cái gì? Thích ngồi không chơi, không phải làm gì mà vẫn có tiền tiêu sao? Giả sử vợ chồng đồng thuận, chồng tôi quý trọng, quan tâm tôi, chắc tôi cũng gật gù đưa cháu về ăn bám gia đình chồng đấy. Nhưng chồng tôi đối xử với tôi không ra gì.
Chỉ tội nghiệp con, mỗi lần thấy mẹ khóc lại bám chặt, sợ mẹ bỏ đi mất. Tôi hiểu nếu để anh về thành phố mà tôi không đi cùng, nghĩa là chia tay. Tôi thương con, nhưng cũng cần tiền để nuôi con, không muốn bị nói là ăn bám. Giờ tôi bối rối giữa 2 sự lựa chọn. Một là để chồng đi, con tôi chắc sẽ khóc nhớ bố nhiều lắm, dù không muốn tôi sẽ làm con chịu một tổn thương không nhỏ, có lẽ suốt cuộc đời cháu, điều mà từ bé tôi đã muốn tránh. Hai là lại bỏ công việc, chấp nhận cuộc sống địa ngục trong tâm hồn để con có một người gọi là bố.
Thực ra khi viết những dòng này, tôi rất thương mẹ cũng như những người phụ nữ tần tảo khác. Tôi không dám đưa ra quyết định nào vì sợ sau này sẽ lại day dứt. Bạn đọc thân mến, bạn có thể cho tôi lời khuyên sáng suốt nào không? Xin chân thành cảm ơn.
Nhung