Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 985: Chuẩn Bị Tốt Ta Sẽ Tới. (hạ)
B
àn tay kia giống như kìm sắt, làm cho Tư Đồ Không không thể hô hấp thoải mái được, dù hắn có giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, tràng diện này giống như một thiếu nữ nhu nhược bất lực, bị lục lâm thảo khấu cường đạo xông vào bắt cóc.
Tư Đồ Không muốn vận cương khí, nhưng cương khí của đối phương quá quỷ dị, lại rất hùng hồn, xâm nhập vào trong thể nội, phong ấn chặt kinh mạch của hắn, làm cương khí của hắn không thể nào thông suốt.
Thần sắc Đường Phong dữ tợn, con mắt không hề có chút tình cảm nào nhìn gương mặt của Tư Đồ Không, thân thể uốn éo, mang theo hắn như lưu tinh, đánh hắn vào mặt đất.
Đùng một tiếng, cả đại địa như run lên, trên mặt đất khói bụi bay lên tung tóe.
- Nhị đệ!
- Phong nhi!
Vài âm thanh dồn dập la lên truyền tới, tràng diện trong nháy mắt vừa rồi thật sự quá nhanh, nhanh đến mức người của Tư Đồ gia không kịp phản ứng, người Đường gia bảo cũng không kịp phản ứng, khi Đường Phong động thủ, đến khi hai người đều rơi xuống mặt đất, tổng cộng thời gian chỉ ba tức mà thôi.
Trong ba tức này, mọi người của Đường gia bảo cũng không có biện pháp xông vào cứu viện cho Đường Phong.
- Ah...
Một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ bên kia truyền tới, thanh âm này là của Tư Đồ Không, nghe được tiếng kêu này người của Tư Đồ gia trầm xuống, vì trên mặt đất có khoi bụi bao trùm, là vật che chắn tầm mắt của mọi người, làm cho bọn họ không biết đang xảy ra chuyện gì ở bên đó.
- Cứu người!
Tư Đồ Kiến rất sốt ruột, tiếng kêu này rất thảm thiết và đau đớn, đương nhiên hắn biết Nhị đệ của mình nhất định là chịu tổn thương gì đó, vội vàng dẫn người vọt tới.
Bọn chúng vừa động, một đạo nhân ảnh từ trên mặt đất xông lên.
Tư Đồ Kiến cầm thanh kiếm trên tay, đang chuẩn bị đâm tới, kiếm chiêu vừa ra đã thu tay trở lại, trên miệng hô to nói:
- Đừng động thủ!
Người Tư Đồ gia nghe thế, liền thu liễm chiêu thức lại, Tư Đồ Kiến lao tới đỡ bóng người đang lao lên, đưa mắt dò xét, tóc gáy toàn thân dựng đứng, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.
Nhị đệ của mình, lúc này đã mất đi hai mắt, vị trí hốc mắt vốn có hai mắt, hiện tại xuất hiện hai cái lỗ thủng to tướng, bên trong còn có huyết dịch chảy ra, còn mang theo một ít màu đen sền sệt, nhìn thấy đã làm cho người ta buồn nôn, đang từ trên mặt Tư Đồ Không phun ra, vừa rồi hắn kêu lên thảm thiết thê lượng như thế, chính là vì hắn quá thảm.
Đôi mắt này... Là bị người ta móc ra khi còn sống sờ sờ!
- Đại ca...
Tư Đồ Không duỗi hai tay ra, chịu đựng đau đớn sờ Tư Đồ Kiến.
Tư Đồ Kiến nuốt nước miếng một cái, sắc mặt âm trầm, tận lực dùng âm thanh ôn nhất, nói:
- Ta ở đây.
- Giết chúng, giết sạch bọn chúng, hắn móc mắt của ta, ta đã không còn nhìn thấy gì... Đại ca, giết sạch bọn chúng báo thù cho ta.
- Được, đại ca sẽ giết chúng báo thù cho ngươi!
Tư Đồ Kiến cắn răng, gật đầu.
- Không.
Đột nhiên Tư Đồ Không lắc đầu, nói:
- Lưu nữ nhân kia lại, vừa rồi hắn móc mắt của ta, ta muốn hắn nhìn thấy, ta muốn hắn nhìn thấy ta chà đạp nữ nhân kia như thế nào, ta muốn hắn chịu tra tấn còn thống khổ hơn cả ta gáp nhiều lần.
- Ngươi nói cái gì đại ca đều nghe ngươi.
Trong lòng Tư Đồ Kiến như nhỏ máu, trong lồng ngực xuất hiện một ngọn lửa phẫn nộ không gì sánh được.
Dưới sự bảo vệ của chính mình, Nhị đệ lại bị người ta móc mắt khi hắn sống sờ sờ ra đó, chỉ riêng phần tự trách này đã làm cho hắn sắp đánh mất lý trí của mình.
Lúc hai huynh đệ Tư Đồ Kiến nói chuyện với nhau, khói bụi trên mặt đất đã tán đi.
Đường Phong vẫn đứng ở đó, toàn thân giống như bị một khối băng tản ra hàn khí, ngẩn đầu nhìn lên, hắn cảm thấy tâm của hắn đang run lên, trên tay phải của hắn đang chảy máu đầm đìa, đó không phải là máu của hắn, mà là của Tư Đồ Không.
Trên tay hắn đang cầm hai tròng mắt, chính là hai tròng mắt vừa móc ra trên người Tư Đồ Không.
Giơ nó qua đầu, Đường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám Linh giai Tư Đồ gia trên bầu trời, sau đó nắm chặt tay lại, bóp vỡ hai con mắt.
- Bảo vệ hắn cho tốt, ta sẽ cắt lưỡi của hắn Hắn phải biết, người nào có thể nhìn, lời nào có thể nói!
Lời nói của Đường Phong lạnh như băng, làm cho người của Đường gia bảo cũng cảm thấy lạnh mình.
Đường Phong lúc này, đã không còn khí chất nho nhã trước kia, hiện tại, giống như một ma đầu từ trong luyện ngục bước vào trần gian. Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô giật mình, nhi tử của mình, dưới tình huống mình không phát giác được, lại có thể phát triển đến trình độ này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn được trong mắt nhau hổ thẹn và vui mừng.
Hổ thẹn là, sau khi sinh ra Đường Phong, suốt mười sáu năm không chiếu cố hắn, dù là ai trong hai người, cũng không làm tròn bổn phận của người làm phụ mẫu.
Vui mừng là, sau mười sáu năm, Đường Phong đã tiếp nhận bọn họ, cũng không vì chuyện bọn họ không chiếu cố mình nhiều năm mà trách cứ, mà bây giờ, càng vì họ mà nổi giận với Tư Đồ Không. Hắn làm như vậy, hắn trở nên huyết tinh tàn bạo như thế, tất cả là vì mẫu thân của mình!
- Phong nhi, đủ rồi!
Trong mắt Diệp Dĩ Khô rưng rưng, ngữ khí nhu hòa, nàng sợ Đường Phong bởi vì tức giận trong nhất thời, làm cho tâm tình của mình xấu đi, biến thành tàn bạo khát máu, nhi tử đã vì mình giải một ngụm ác khí, như vậy đã đủ rồi.
- Không!
Đường Phong từ từ lắc đầu, nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nói một lời như đinh đóng cột, nói cắt đầu lưỡi của hắn là phải cắt! Phụ mẫu, gia chủ, các ngươi không ai được nhúng tay vào. Mắt chó của đám người này không biết nhìn người thấp, cho nên phải cho chúng thấy thực lực của Đường gia bảo chúng ta.
- Buông tay mà làm!
Đường Đỉnh Thiên cũng nhìn ra, với thực lực Đường Phong biểu hiện ra ngoài, người của Tư Đồ gia không thể làm gì được hắn, Tư Đồ Không bay trở về trong trận doanh của Tư Đồ gia, không có nghĩa là tự bản thân hắn thoát khỏi, mà là bị Đường Phong ném trở về, cho nên hắn không lo lắng cho an nguy của Đường Phong, ngược lại rất hiếu kỳ nhìn xem nhi tử của mình có bao nhiêu bổn sự.
- Chúng ta sẽ lược trận cho ngươi!
- Được!
Đường Phong khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía đám người Tư Đồ gia, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, huy động Độc Ảnh kiếm đánh ra vài đạo kiếm hoa, lạnh giọng hỏi:
- Chuẩn bị cho tốt chưa? Chuẩn bị tốt ta sẽ tới!
Trong chốc lát người của Tư Đồ gia như ngừng thở, trong thiên địa hiện giờ rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt của cao thủ Linh giai. Tư Đồ Không cũng thanh tĩnh một chút, sau đó vội vàng hô:
- Ngăn cản hắn, không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản hắn!