Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 975: Thiên Kiếm Đối Thiên Kiếm. (thượng)
iếm ý rất cường đại!
Hỏa Phượng cũng kinh ngạc nói một tiếng, Âu Dương Vũ từ bên trong đi ra, giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mũi nhọn tất hiện, làm cho người ta không dám đến gần.
- Chúc mừng Âu Dương tiên sinh lĩnh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh!
Đường Phong là người tỉnh ngộ đầu tiên, vội vàng mở miệng chúc mừng, kiếm ý mạnh như thế, chỉ có thể nói rõ Âu Dương Vũ từ trên thi thể của Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm chi cảnh.
- Âu Dương đa tạ môn chủ tài bồi.
Âu Dương Vũ tiến lên hành đại lễ với Đường Phong, Đường Phong sợ hãi nâng hắn dậy.
- Âu Dương tiên sinh đã tới Thiên Kiếm chi cảnh?
Lông mày Thang Phi Tiếu nhảy dựng lên, năm đó hắn từ trong tay Diệp Dĩ Khô ăn thiệt thòi lớn, biết rõ Thiên Kiếm rất lợi hại, bây giờ nghe thấy Âu Dương Vũ cũng đột phát tới Thiên Kiếm, cho nên kinh ngạc không thôi.
Thực lực Âu Dương Vũ lúc trước không kém bọn họ bao nhiêu, nhưng nếu hắn đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, vậy thì khó nói trước. Dù đều là Linh giai hạ phẩm, nhưng không thể nghi ngờ Thiên Kiếm lợi hại hơn.
Nghĩ tới điểm này Tiếu thúc vừa hâm mộ vừa ghen ghét, Cách Không Thủ của hắn đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, nhưng không cách nào đạt tới ý cảnh cao nhất. Chuyện này chẳng những cần thời gian tích lũy, còn cần ngộ tính, cộng thêm cơ duyên.
- Ân, cũng may lần này có môn chủ, bằng không Âu Dương không biết phải mất đến năm nào tháng nào mới có thể đột phát đến Thiên Kiếm.
Âu Dương Vũ nói thành khẩn đến cực điểm, những năm này hắn tinh tu kiếm đạo, nhưng vẫn đứng bồi hồi trước ngưỡng cửa Thiên Kiếm chi cảnh, lần này Đường Phong mang về thi thể Kiếm Thần Âu Dương Tử, đã giúp hắn một cái đại ân.
Ít nhất là làm cho Âu Dương Vũ linh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh sớm hơn năm năm!
- Nếu Âu Dương tiên sinh không ngại, có thể cho tại hạ lĩnh ngộ uy lực của Thiên Kiếm hay không?
Ánh mắt Đường Phong sáng quắc nhìn Âu Dương Vũ, hắn cũng muốn thử uy lực của Thiên Kiếm từ lâu. Nhưng lúc trước chỉ có Diệp Dĩ Khô đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, Diệp Dĩ Khô sẽ cam lòng ra tay với Đường Phong sao? Cho nên dù muốn, cũng không có cơ hội để thử.
Nhưng hiện tại, Âu Dương Vũ cũng đã lĩnh ngộ được Thiên Kiếm chi cảnh, cuối cùng cũng làm Đường Phong được như ý nguyện.
- Môn chủ đã muốn thế, Âu Dương sẽ thuận theo.
Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng.
- Đến đây.
Đường Phong không thể chờ đợi được, bay thẳng ra ngoài.
Những người còn lại cũng đuổi theo, khi rời khỏi Dược Thần Tông được ba dặm, mọi người dừng bộ pháp lại, Đường Phong rút Độc Ảnh kiếm ra, chiến ý toàn thân dâng trào.
Âu Dương Vũ cầm Tàng Phong trong tay, thần sắc tĩnh lặng như nước giếng, thân ảnh đơn bạc đứng ở đó, hắn đã có một chút phong phạm của Kiếm Thần.
- Âu Dương phải nói với môn chủ trước một tiếng, Thiên Kiếm của Âu Dương, hoàn toàn khác với lệnh tôn của môn chủ.
Trước khi khai chiến, Âu Dương Vũ mở miệng nói.
- Có cái gì không giống sao?
Đường Phong hiếu kỳ hỏi.
- Thiên Kiếm của lệnh tôn, chính là sát chi kiếm! Mà Thiên Kiếm của Âu Dương, chính là thủ chi kiếm, cho nên môn chủ cứ yên tâm tấn công, không cần lo lắng sẽ làm Âu Dương bị thương.
Sát chi kiếm, thủ chi kiếm, đơn thuần về mặt ý nghĩa, đã nói lên điểm đặc thù của hai loại Thiên Kiếm này rồi. Thiên Kiếm của Diệp Dĩ Khô, bông tuyết bay múa đầy trời, mỗi một bông tuyết đều là lợi khí giết người, đây chính là sát chi kiếm, mà Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ, chỉ có phòng thủ.
- Thiên Kiếm còn khác nhau như vậy sao?
Mọi người nghi hoặc không thôi, cảm thấy mình được bổ sung thêm kiến thức, ngay cả Đường Phong cũng thế, vốn tưởng rằng Thiên Kiếm là một loại ý cảnh, nhưng không nghĩ tới nó còn có điểm khác nhau như vậy.
- Sau khi Âu Dương lĩnh ngộ được Thiên Kiếm, mới mơ hồ cảm giác được những vật này.
Âu Dương Vũ từ từ lắc đầu:
- Hiện tại Âu Dương cũng không rõ lắm.
- Đánh vài trận là sẽ giải được thôi.
Đường Phong lấy Độc Ảnh kiếm ra, cao thấp toàn thân ngưng tụ ra một cổ kiếm ý không ai có thể bỏ qua.
Âu Dương Vũ từ trên thi thể Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm, Đường Phong cũng có thu hoạch không ít, nhưng tiếc là cương tâm Đường Phong không phải kiếm, hơn nữa cũng không tinh thông kiếm đạo, cho nên không thể đột phá đến Thiên Kiếm chi cảnh.
Âu Dương Vũ cảm thấy kiếm ý của Đường Phong, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng tràn trề, vung Tàng Phong kiếm nửa vòng trên không trung, nói:
- Môn chủ, ngươi cứ yên tâm mà tấn công đi.
Không có người nào đối mặt với Đường Phong mà dám bảo hắn công kích tùy ý, ngay cả Hỏa Phượng cũng không dám. Nhưng đây không phải là một trận chiến sinh tử, Âu Dương Vũ muốn nghiệm chứng cảnh giới Thiên Kiếm của mình, cho nên mới nói ra những lời này.
Đường Phong cũng không hàm hồ, thân hình nhoáng một cái, liền vọt tới bên cạnh Âu Dương Vũ, Độc Ảnh kiếm đâm lên không trung vài cái, đâm ra vài đạo kiếm hoa.
Âu Dương Vũ huy động Tàng Phong kiếm rất tùy ý, những đóa kiếm hoa này không thể nào tiếp cận hắn được, đang ở giữa không trung thì đột nhiên biến mất, thế nhưng sau khi kiếm hoa biến mất, kiếm hoa lại xuất hiện, kiếm hoa lần này giống như thiên la địa võng, đánh tới.
Âu Dương Vũ lại phá chiêu, Đường Phong cũng không nhàn rỗi, khi đã biết Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ là một chủng loại phòng thủ, cho nên không cần lo lắng làm hắn bị thương, cho nên tốc độ ra tay nhanh và hung ác hơn.
Tàng Phong kiếm được Âu Dương Vũ huy động, dù đối mặt với hằng hà sa số kiếm hoa như vậy, giống như hắn có thể nhìn rõ mỗi đạo kiếm hoa và lực đạo công kích của chúng, mũi kiếm đảo qua, bắn ra kiếm quang sáng bóng chói mắt, kiếm hoa đầy trời vỡ vụn.
Vừa mới bắt đầu hai chiêu, Đường Phong chỉ thăm dò mà thôi, mắt thấy Âu Dương Vũ phòng thủ nhẹ nhõm như thế, cho nên hắn tăng thêm sức khi công kích, cương khí Linh giai hạ phẩm vận chuyển, thân của Độc Ảnh kiếm càng ngày càng đẹp đẽ xuất chúng.
Đương đương đương đương...
Sau khi Đường Phong bắt đầu công kích, âm thanh trường kiếm va chạm với nhau vang lên liên tiếp, mỗi một lần đều vang lên mấy chục tiếng, âm thanh thanh thúy dễ nghe, không mang theo chút tạp chất nào, giống như âm thanh thợ rèn đang rèn sắt, âm thanh mang theo một tiết tấu vui vẻ.
Hai cổ kiếm ý va đập vào nhau, sau đó tan rã, sau đó cả hai không ngừng xâm lấn lẫn nhau, một phương muốn công vào, một phương ổn như bàn thạch, một bước cũng không nhường.
Chiến đấu chỉ mới bắt đầu không tới mười tức, tốc độ của Đường Phong và Âu Dương Vũ nhanh đến trình độ làm cho người ta hoa mắt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy kiếm ảnh tứ tung, phía sau hai người đều là một tàn ảnh rất dài, đánh từ dưới mặt đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất, cũng may mọi người đều là cao thủ Linh giai, dù hai người có đánh nhanh cỡ nào, trong mắt mọi người vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường