Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 971: Một Bình Khổng Tước Linh Phán U Minh. (thượng)
ây là ám khí, cho ngươi dùng phòng thân, nếu có người dám gây bất lợi với ngươi, ngươi dùng cái này bắn hắn là xong!
Đường Phong nói.
- Cái này là ám khí?
Mạc Lưu Tô kinh ngạc đến cực điểm, hình thái của Khổng Tước Linh, giống như đồ chơi chứ không phải giống ám khí âm trầm bí hiểm, cũng khó trách Mạc Lưu Tô nhìn không ra.
- Những người khác cũng không có đâu!
Trong lòng Mạc Lưu Tô tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt nhu tình, hai con ngươi được phủ kín bởi hơi nước, ánh mắt động tình liếc qua Đường Phong, nói:
- Chỉ sợ sư đệ làm cái này tốn nhiều sức lực lắm phải không?
- Sư tỷ muốn đền bù tổn thất cho sư đệ sao?
Đường Phong ôm nàng vào lòng, Mạc Lưu Tô cúi thấp đầu, khẽ cắn đôi môi, thấp giọng nói:
- Sư đệ muốn đền bù tổn thất thế nào?
- Hắc hắc...
Đường Phong cười vài tiếng đầy thâm ý, cằm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạc Lưu Tô, nhìn hai mắt của nàng, nói:
- Ngươi cứ nói đi...
Lưu Tô sư tỷ cúi thấp đầu hơn nữa.
- Buổi tối ta tới tìm ngươi.
Đường Phong quệt miệng một cái, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại phải tìm người thử uy lực của nó mới được.
Tuy đã chế tạo Khổng Tước Linh thành công, Đường Phong cũng biết lực sát thương của nó không nhỏ, nhưng vẫn chưa thí nghiệm qua, hắn cũng không dám cam đoan nó có thể uy hiếp được cao thủ Linh giai. Chỉ khi được thí nghiệm mới có thể xác định, nhưng tìm ai bây giờ?
- Phong thiếu, Phong thiếu!
Đúng thời điểm này, Tiếu thúc chạy nhanh tới, vừa đi vừa ồn ào.
Đường Phong và Mạc Lưu Tô liếc nhau, trong lòng lập tức có chủ ý. Chính là Tiếu thúc, không phải bản thiếu gia đi tìm người, mà là người tự chui vào.
- Phong thiếu.
Vẻ mặt của Thang Phi Tiếu, vành mắt xuất hiện một cái vòng màu đen, nhìn thấy rất buồn cười, nói:
- Nữ nhân mặc đồ hỏa hồng kia có lai lịch và địa vị gì?
- Thế nào?
- Nàng mặc đồ hỏa hồng, Tứ Nương cũng thường mặc, không phải đụng hàng sao? Sau khi nàng xuất hiện, Tứ Nương cũng không mặc đồ hỏa hồng nữa, ngươi cũng biết, Tứ Nương mặc đồ hỏa hồng là đẹp nhất. Hôn nay lão Thang ta đi tìm nữ nhân kia lý luận một phen, không nghĩ tới nàng đấm ta một cái, ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem... Quá phận, quá ác liệt! Làm sao lão Thang ta dám đi gặp người đây?
Vừa nói, Thang Phi Tiếu vừa chỉ vào vòng mắt thâm quầng nói với Đường Phong. Mạc Lưu Tô liếc mắt nhìn, đúng là buồn cười, liền bật cười thành tiếng.
- Tiếu thúc ah, tài nghệ không bằng người, có biện pháp sao?
Đường Phong thổn thức một tiếng. Thang Phi Tiếu thở dài, nói:
- Ai, lão Thang biết mình đánh không lại nàng, hôm nay khách khí đi tìm nàng lý luận, ai ngờ nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Phong thiếu, ngươi nói cho ta biết, nữ nhân này có địa vị gì, hiện giờ ta chỉ muốn biết điều này thôi.
Đường Phong đảo con ngươi một vòng, nói:
- Thật muốn biết?
- Đương nhiên! Vô duyên vô cớ bị nàng đánh một trận, thế mà ta lại không biết tên và địa vị của cừu nhân a? Quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi lão Thang ta tu luyện đến cảnh giới của nàng, khẳng định sẽ tìm lại mặt mũi từ nàng!
Âm thanh của Tiếu thúc rất khí phách, khí thế mười phần.
- Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không sao.
Đường Phong trầm ngâm, nói tiếp:
- Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Tiếu thúc lắng tai nghe.
- Nhưng mà ta có điều kiện.
- Ngươi nói đi, chỉ cần lão Thang làm được nhất định sẽ làm, nếu bảo đi lấy nội y của nàng, lão Thang cũng liều mạng đi làm.
Mạc Lưu Tô nghe lời này, nhịn không được phỉ nhổ hắn một phen.
- Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Đường Phong cười tủm tỉm nhìn Thang Phi Tiếu. Tiếu thúc nhịn không được run lên, hắn thấy nụ cười của Đường Phong, cảm thấy nó rất quỷ dị, trong lòng có cảm giác không tốt, nhưng không rốt cuộc là gì.
- Phong thiếu, thế nào là chuyện nhỏ?
Thang Phi Tiếu hỏi thăm thật cẩn thận, trong lòng bồn chồn, thầm nhắc mình một tiếng, Phong thiếu là người rất âm hiểm xảo trá, ngàn vạn lần không nên chọc hắn.
- Tiếp Lưu Tô sư tỷ của ta một chiêu, chỉ cần ngươi lông tóc không tổn hao, ta sẽ nói thân phận của nữ nhân kia cho ngươi biết.
Đường Phong ôm eo của Mạc Lưu Tô mở miệng nói. Sau khi Thang Phi Tiếu nghe xong, nháy con mắt thật lâu, nhìn Đường Phong, lại nhìn Mạc Lưu Tô, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phong thiếu, ngươi xác định lời nói của ngươi không có vấn đề gì chứ?
Đường Phong trợn trắng mắt, hắn nói lại lời vừa rồi một lần nũa. Vẻ mặt Thang Phi Tiếu u sầu, lo lắng nhìn Mạc Lưu Tô, nói:
- Lưu Tô nha đầu, sợ là Phong thiếu có bệnh, ngươi nên để mắt tới hắn, ta thấy hắn hơi đỏ, ngươi nên chăm sóc hắn đi.
Cũng khó trách Tiếu thúc lại lo lắng cho Đường Phong, Mạc Lưu Tô hiện giờ có cảnh giới gì? Hắn có cảnh giới gì?
Thời điểm Đường Phong rời khỏi đây hai năm trước, Mạc Lưu Tô là Địa giai đỉnh phong, tuy trong hai năm qua được sự trợ giúp của đan dược mà tấn thăng Thiên giai hạ phẩm, nhưng chẳng qua chỉ là Thiên giai hạ phẩm mà thôi.
Tiếu thúc chính là cao thủ Linh giai hạ phẩm hàng thật giá thật, hơn nữa hắn còn là cao thủ đỉnh cấp trong hàng ngũ Linh giai hạ phẩm. Hắn muốn đối phó với một người tu luyện chỉ đạt tới Thiên giai hạ phẩm, đơn giản như giống như xòe mười đầu ngón tay khom người nhặt nhẫn rơi dưới đất vậy.
Thời điểm nói những lời này Tiếu thúc cũng cẩn thận từng chút, bộ dáng kia, giống như sợ thổi mạnh một cái, sẽ thổi Mạc Lưu Tô bay ngược về phía sau.
- Tiếu thúc, ta cược là ngươi không tiếp được!
Đường Phong nói vào, được cầm ám khí Đường Môn là vinh dự, huyết dịch Đường Môn đang chảy trong người không cho phép người ta hạ thấp đi Khổng Tước Linh mà mình vất vả chế tác như vậy.
Hơn nữa, từ khi tấn chức Linh giai đến giờ, bọn người Tiếu thúc làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tuy thời điểm lịch lãm rèn luyện trong Bạch Đế Bí Cảnh ăn không ít đau khổ, nhưng đó là vì linh thú có đẳng cấp cao mang lại. Đúng lúc thừa dịp này cho hắn biết, cho dù địch nhân thực lực không bằng ngươi, tuyệt đối không được kinh thường, chuyện lật thuyền trong mương lúc nào cũng có thể xảy ra.
Thang Phi Tiếu nhìn Đường Phong cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, nói:
- Phong thiếu, ta thật không có phần thắng nào đâu. Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, lão Thang cũng không từ chối, không phải chỉ một chiêu của nha đầu Lưu Tô sao, ta tiếp!
- Tiếu thúc nên cẩn thận ứng phó một chút là tốt nhất!
Đường Phong cười gian vài tiếng.
- Ta không sao cả!
Tròng mắt Thang Phi Tiếu đảo quanh.
- Phong thiếu, ngươi cười lão Thang không biết chuyện sao, chẳng lẽ trong chuyện lần này còn có thủ đoạn gian trá gì sao?
- Làm sao mà bản thiếu gia lại là loại người này?
Đường Phong nghiêm mặt.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường