Số lần đọc/download: 10922 / 419
Cập nhật: 2015-08-12 01:40:30 +0700
Chương 370: Âm Mưu? Rốt Cuộc Ai Mới Là Ngu Ngốc?
- Ừ, hôm đó chắc hẳn có một nơi quan trọng mà có thể ta đã bỏ sót... Chính là đâu đó bên trong Tam Đại Thánh Địa! Nếu đã cùng Huyền phủ liên hệ giao dịch với nhau, tin chắc Tam Đại Thánh Địa sẽ canh phòng rất cẩn mật, và chỗ đó tuyệt đối không cho phép ngoại nhân lai vãng tới gần... Cho dù có là người của Huyền phủ cũng không ngoại lệ, hay nói thẳng ra, cần đề phòng nhất chính là người của Huyễn phủ các ngươi! Vậy nên các ngươi chỉ có thể chờ đợi Tam Đại Thánh Địa đưa tới, chứ không thể tự ý xâm nhập lại càng không thể cướp đoạt! Ví như không phải thế, Phiêu Miểu Huyễn phủ các ngươi đại khái tự phái người đến, với quan hệ giữa các ngươi cùng Tam Đại Thánh Địa, bọn họ sao lại dám không cho phép chứ? Mà bây giờ bọn họ lại đang liên hệ cung cấp đồ vật cho các ngươi, chứng tỏ Tam Đại Thánh Địa có thể cung cấp được thứ đó. Nhưng bây giờ vị trí cụ thể ở đâu mới là chuyện quan trọng nhất! Cho nên, mấu chốt vấn đề không phải là vật gì, mà chính là vị trí!
Ánh mắt Mạc Tà thâm trầm tựa như hai hồ nước sâu lắng, không thể nhìn thấu được.
- Không sai!
Chiến Vũ Phong hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới thốt ra hai từ ngắn ngủi nhưng lại có vẻ rất đắc ý. Vốn hắn đơn giản chỉ nghĩ cho dù tiến hành khó khăn đến mức nào cũng có thể giữ được ưu thế trong đàm phán. Thế nhưng chỉ với một câu, cơ hồ Quân Mạc Tà đã đoán ra được toàn bộ tình hình khiến cõi lòng hắn dần nặng nề hơn.
Hợp tác cùng một kẻ túc trí đa mưu xảo quyệt như Tà Quân Chủ, rốt cuộc là phúc hay là họa? Cho dù hắn có thất trong cuộc đấu trí với Tam Đại Thánh Địa, nhưng cuộc chiến trong Huyễn phủ hắn sao có thể nắm chắc phần thắng trong tay chứ? Không phải sẽ là dưỡng hổ vi hoạn chứ? (BT: đệ tử Tào Tháo tái xuất chăng?)
- Nếu thứ này quan trọng đối với Huyễn phủ như thế, mà địa điểm thì lại là nơi Tam Đại Thánh Địa cực kỳ coi trọng! Nếu như muốn ta lấy được thứ này thì nhất định các ngươi phải hợp tác đem Tam Đại Thánh Địa diệt trừ tận gốc! Như vậy đối với cả hai dứt khoát sẽ rơi vào cảnh một mất một còn, có phải không?
Quân Mạc Tà nói có chút sâu sắc.
- Không sai!
Chiến Vũ Phong gật gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Có vẻ như hiện giờ, ngoài hai chữ "Không sai!" ra, hắn cũng không nói thêm được từ nào khác nữa.
- Mà thôi, với thực lực hiện tại của ta cũng đã có tư cách xứng ngang với Tam Đại Thánh Địa rồi! Cho dù lực lượng cao cấp còn có cái không bằng, nhưng thuộc hạ so với Thiên Thánh cung Tam Đại Thánh Địa gì gì đó thì chỉ có hơn chứ không có kém. Cho dù phải liều mạng lưỡng bại câu thương thì tin chắc không thành vấn đề.
Mạc Tà Quân chậm rãi nói tiếp.
- Nhưng mà thực lực là một chuyện, thật sự trở mặt lại là chuyện khác. Một khi đã khai chiến, đương nhiên sẽ đem đến loạn lạc liên miên, dây dưa không ngớt, nếu không phải một bên hoàn toàn diệt vong, chắc hẳn sẽ không có điểm kết! Điểm này, chắc hẳn Chiến gia các ngươi không phải chưa nghĩ đến.
Quân Mạc Tà hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén như hai tia chớp dán chặt lên mặt Chiến Vũ Phong.
Trước ánh mắt sáng rục uy phong kia, Chiến Vũ Phong không tự chủ được lui lại từng bước!
- Đúng vậy! Tình huống này, quả thật chúng ta đã có suy tính kỹ càng. Để biểu đạt thành ý, nếu quả thật Tà Quân phủ cùng Tam Đại Thánh Địa khai chiến, chúng ta sẽ đem toàn lực Chiến gia hiệp trợ người. Chắc hẳn điều kiện này đã đủ biểu hiện thành ý hợp tác của chúng ta.
Chiến Vũ Phong hít một hơi thật sâu, quả quyết nói.
- Đủ thành ý? Đến lúc một khi song phương triển khai đại chiến, Tà Quân phủ cùng Thiên Phạt Sâm Lâm liên thủ. Nếu liều mạng bất kể trả giá thế nào, hiển nhiên trong thời gian ngắn có thể hủy diệt toàn bộ Tam Đại Thánh Địa gì đó! Thậm chí, dựa vào cái thế đó cũng có thể diệt được thêm được một thế gia khác! Nhưng thời điểm chúng ta đánh đệ tam thế gia, Thiên Thánh Cung nhất định sẽ ra mặt ngăn cản. Đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia, có thể do sự vụ phát sinh đột ngột mà bọn họ trở tay không kịp. Nhưng vô luận chúng ta hành động nhanh bao nhiêu, cho dù có kết quả tốt nhất thì nhiều nhất cũng chỉ có thể diệt được hai thế gia! Còn về phần Thiên Thánh Cung một khi đã nhúng tay vào, cho dù chúng ta dốc hết sức thì vẫn không có chút hy vọng!
Mạc Tà lạnh lùng nói.
- Nhưng mà một khi đã đến mức này rồi, làm sao còn có thể dừng tay nữa! Cơ nghiệp vạn năm được tổ tông truyền lại thế mà bị Tà Quân phủ ta hủy diệt, bất luận kẻ nào chắc hẳn đương nhiên không chịu nổi! Thù này hận này có thể nói đã là không đội trời chung rồi! Chưa kể, còn có nhiều hậu bối bị ta tiêu diệt như vậy, cho dù người của Thiên Thánh cung có là thánh nhân đi chăng nữa cũng không thể nuốt trôi như vậy được! Chỉ có một mất một còn mới có thể giải quyết được bế tắc này! Một khi bọn họ toàn lực ra tay, lấy toàn bộ lực lượng của Tà Quân phủ ta bây giờ, ti chắc có thể miễn cưỡng tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương. Khả năng có thể xảy ra nhất chính là bọn họ bị trọng thương, mà chúng ta cùng Thiên Phát Sâm Lâm cả hai nhà đều bị tiêu diệt không chút vết tích. Lực lượng cao cấp ở Tà Quân phủ ta thực sự quá ít, so với mấy lão quái vật Thiên Thánh cung tu luyện mấy ngàn năm quả thật quá chênh lệch! Tin rằng kết quả như vậy… Các ngươi cũng đã nghĩ qua? Hay là cái này hết thảy mọi chuyện đã nằm trong tính toán của các ngươi?
Quân Mạc Tà dùng một ánh mắt rất “thú vị” nhìn chăm chú Chiến Vũ Phong.
- Điều… Điều này sao có thể chứ? Ta đã nói rất rõ ràng rồi, một khi đại chiến bùng nổ, chúng ta tự nhiên sẽ toàn lực viện trợ, tuyệt đối sẽ không đứng ngoài! Đây chính là nền tảng cho sự hợp tác của hai nhà mà!
Chiến Vũ Phong liền lùi lại mấy bước, vội vàng giải thích.
- Nhưng quả thật ta tin tưởng, vừa mới khai chiến các ngươi tuyệt sẽ ra tay.
Quân Mạc Tà lắc lắc ngón tay, khẽ cười nói:
- Không cần giải thích, bởi có giải thích gì ta cũng không tin!Có thể các ngươi tuyệt đối không dám tọa sơn quan hổ đấu (BT: trâu bò húc nhau, thằng đồ tể đỡ mệt xác đó mà), nhưng lại chờ đến đại chiến kết thúc, khi đó mới chính thức ra tay! Lấy thế lôi đình vạn quân, một đòn dẹp yên tất cả! Trở tay một cái là đã có thể hủy diệt Thiên Phạt Sâm Lâm và Tà Quân phủ, lại một đòn dẹp yên Tam Đại Thánh Địa! Thậm chí, còn có thể diệt luôn Thiên Thánh cung! Cuối cùng thì chắc hẳn ở cả Huyền Huyễn đại lục này sẽ không còn bất cứ một lực lượng siêu cường nào có khả năng đối kháng cùng Chiến gia! Như vậy thì Chiến gia đã có thể hùng bá Huyền Huyền đại lục! (BT: anh Tà nhà mình trổ tài Gia Cát Dự vãi liều ra)
- Ngàn vạn lần đừng nói ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta sẽ cho rằng ngươi đang vũ nhục trí tuệ của ta! Cũng không nên nói các người không tính toán như vậy, bởi vì nếu nói như vậy, ta sẽ cho rằng Chiến gia quả thật quá ngu dốt. (BT: vãi liều chú Tà, chú nói thế bố tiên sư thằng nào dám mở miệng)
Chiến Vũ Phong vừa muốn mở miệng, lập tức bị Quân Mạc Tà ngăn lại:
- Dĩ nhiên nếu độc bá Huyền Huyền, duy ngã độc tôn như thế, chắc hẳn những thứ thần bí kia cũng sẽ rơi vào tay Chiến gia các ngươi! Đến lúc đó, Chiến gia các ngươi muốn làm gì ở Huyễn phủ mà chả được! Chả khác gì cả trong lẫn ngoài đều đã rơi vào trong lòng bàn tay Chiến gia các ngươi! Cho nên Chiến gia các ngươi tin chắc rất muốn ngư ông đắc lợi! Nếu quả thật các ngươi đang thực hiện theo kế hoạch đó, thế thì hy vọng thành công của các ngươi vẫn còn rất cao, ít nhất phải tám phần!
Chiến Vũ Phong hoàn toàn giật mình! Bởi vì chuyện này, hắn còn không nghĩ tới! Hết thảy kế hoạch đó hắn hoàn toàn vừa mới biết qua lời Mạc Tà nói. Đến nỗi tiến hành thế nào, cũng chỉ có vài người Chiến Luân Hồi cùng Chiến Vũ Vân nắm rõ.
Nhưng cứ dựa vào tình thế của đại lục hiện giờ, nếu hoàn toàn đi theo sự bài trí của Chiến gia, đến lúc đó mà không áp dụng theo phương pháp ăn mảnh kia theo lời Quân Mạc Tà thì trên dưới Chiến gia quả thật chỉ là một đám cức chó trôi sông... (BT: hơi thô thiển tý, nhưng mà nó là sự thật DG không dám dịch, chứ tại hạ thì chơi tới)
Tiện nghi lớn như vậy làm gì có ai mà không thèm khát cơ chứ? Họa chỉ có thằng ngu thằng đần mới không nghĩ tới!
Huông chi, Chiến Vũ Phong hơn ai hết biết rõ gia tộc mình, hiểu rõ thói quen làm việc của chính gia tộc, hoàn toàn có thể làm ra cái sự tình này.
- Hic hic... Lần này Chiến mỗ đến đây cũng là thành tâm thành ý muốn cùng Quân Chủ đại nhân nghiên cứu thảo luận về việc hợp tác giữa hai nhà! Nếu Quân Chủ có nghi ngờ với phương thức hợp tác của bên ta, mà có một phương thức hợp tác khác tốt hơn, Chiến gia ta nguyện tận lực hợp tác! Cục diện bây giờ đã quá rõ ràng, Quân chủ đại nhân cùng Tam Đại Thánh Địa khó có thể trong thời gian ngắn mà hòa giải. Mà bên trong Huyễn phủ, lấy thế lực dẫn đầu Miêu gia cùng khuynh hướng qua lại giao dịch nhiều năm với Tam Gia, thì chắc hẳn chẳng ai đứng về phía Quân Chủ! Duy chỉ có Chiến gia chúng ta mới có thể đứng về phía Tà Quân phủ mà thôi.
Chiễn Vũ Phong chầm chậm nói, thái độ vênh váo lúc trước cũng đã sớm bỏ đi không còn chút gì nữa. Nhưng ý chí người này cũng coi như là kiên định, đối mặt với cục diện như vậy vẫn có thể chậm rãi nói.
- Vậy sao?!? Lời này của ngươi cũng là “tình hình thực tế”. Nếu như Chiến gia thực sự thành ý hợp tác… Cứ để ta cẩn thận... Châm chước châm chước cho.
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ lên đầu mình, híp mắt nói:
- À! Ta hiểu được. Chiến gia các ngươi cùng ta hợp tác, cũng là xuất phát từ chân tâm. Nhưng sự nhiệt tình này e rằng cũng chỉ vẻn vẹn đối với ta, chứ không có nhắm vào cả Tà Quân phủ, đúng không?
Chiến Vũ Phong nhất thời cảm giác được mồ hôi lạnh đổ đầy sau lưng. Phía sau cả một mảng ướt nhẹp. Quần áo dán chặt trên lưng, bị gió lạnh thổi vào, Chiến Vũ Phong cảm thấy cái lạnh đang thẩm thấu vào, đúng là khó chịu không nói lên lời.
- Nhưng vì sao các ngươi lại muốn hợp tác với ta chứ? Chẳng qua bởi vì các ngươi muốn đối phó với Miêu gia mà thôi.
Quân Mạc Tà ngẩng đầu lên, hắn như đoán được dụng ý của Chiến gia, hơn nữa còn dùng suy luận của mình suy đoán thêm.
- Cái này… Quả thực vớ vẩn! Chuyện này vốn là chuyện nội bộ của Huyễn phủ chúng ta, cần gì Quân Chủ đại nhân quan tâm chứ!
Chiến Vũ Phong cố tự trấn định nói tiếp:
- Những lời Quân Chủ đại nhân có căn cứ gì chứ?
- Thật vớ vẩn sao? Ta không cần thiết phải hỏi đến sao? Ta mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại lớn hơn vị thiên tài có Không Linh Thể Chất của Huyễn phủ vài tuổi! Hơn nữa tu vi của ta so với hắn lại hơn cả vạn lần!
Bốn chữ “Linh Không Thể Chất” thốt ra khiến Chiến Vũ Phong nhất thời hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà tựa như đang nhìn một con quái vật vậy!
Mạc Tà nở nụ cười nói:
- Tốc độ tăng tiến huyền công của Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết có thể nói không có gì sánh kịp, là thứ người thường mãi mãi không nghĩ tới. Nếu như mấy nhà còn lại của Huyễn phủ ẩn nhẫn hết, đợi cho Không Linh Thể Chất chính thức lớn mạnh, đến lúc đó có thể theo dưới tay Chiến gia dễ dàng đoạt lại quyền khống chế Huyễn phủ. Cũng chính bởi vì điểm này, nếu Chiến gia làm khó dễ, thì mấy nhà còn lại sẽ không theo, thậm chí hoặc là có thể phản kháng lại tạo lên cục diện lưỡng bại câu thương, hoặc là sẽ lựa chọn chuyện thỏa hiệp, giao cho Chiến gia toàn bộ Huyễn phủ, để một ngày kia, bọn họ có thể đoạt lại một Huyễn phủ hoàn chỉnh. Nhưng nếu có ta phụ trợ Chiến gia áp chế, là có thể áp chế được cái thiên tài Không Linh Thể chất kia, chắc hẳn không bao giờ hắn có thể dứt ra được! Cứ như vậy thì chẳng khác gì đoạn tuyệt hy vọng còn sót lại của thất gia sao!
Quân Mạc Tà nói đến đây, lông mi đột nhiên nhăn lại, lắc lắc đầu nói:
- Không đúng không đúng, nếu quả thật như thế, vậy thất gia quả thật thiếu người mưu trí, e rằng ngay lúc này đây chúng đang dốc toàn lực phản kích, lấy bảy địch một, sẽ khiến Chiến gia mất nhiều hơn là được…