Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 1114: Chân Chó!
“Hãy cẩn thận suy nghĩ đi. không cần nóng vội trả lời câu hỏi của tôi” giọng nói Tần Lạc ôn hòa nhưng không mất đi sự uy nghiêm. “Thế nhưng tôi có thể nói với anh: trừng phạt đó không nhẹ đâu”.
“Nếu như anh đã ức hiếp bạn của tôi, món nợ này nhất định phải đòi trên người của anh”
Tôn Nhân Diệu cười nhạt nói: “Cuộc đời này của anh không cần phải lái xe nữa. Chỉ cần tôi biết anh lái xe. tôi sẽ cho người tới đập nát. Anh mua một chiếc, tôi đập một chiếc. Cuộc sống của tôi rất nhàm chán, có thể tìm được vài việc thú vị để làm cũng hay”.
“không thể dễ dàng tha cho hắn” Hạ Dương cười nói: “Chúng ta có cần đòi chi phí xuất trận không nhỉ? Bình thường tôi không tham gia vào những chuyện như này.
Trên thế giới này không có tình yêu vô cớ cũng như không có thù hận vô cớ.
Đúng như mấy vấn đề Tần Lạc chất vấn. Trước sự kiện lần này. hắn chưa từng gặp mặt Du Nguy, hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn với nhau, cũng chưa từng làm gì mà phải xin lỗi Du Nguy vậy tạo sao Du Nguy phải sai người đập xe của hắn.
Đương nhiên kẻ đầu sỏ gây tội không phải là anh ta.
Thế nhưng có thể mở một khách sạn MG danh tiếng như này ở một thành phổ như Dương Thành khẳng định ông chủ này không phải là kẻ ngốc. Nếu không ngốc, tại sao Du Nguy phải làm như vậy?
Điều này nói rõ anh ta không phải chủ mưu của chuyện này nhưng lại chủ động đứng ra gánh chịu, anh ta ấm đầu hả?
Lợi ích này là gì? Tần Lạc không quan tâm tới vấn đề này.
Hắn chỉ cần điều tra tìm hiểu màn độc thủ ở sau lưng, điều tra rõ nguyên nhân của sự việc này.
Vì từng trải qua nhiều sự kiện nên suy nghĩ của Tần Lạc cực kỳ nhạy cảm. Vì đã rất nhiều lần rơi vào cảnh khốn cùng, đối mặt với cái chết, tìm được đường sống trong chân tơ kẽ tóc, Tần Lạc cực kỳ ghét cay ghét đắng nhưng âm mưu âm hiểm. Hắn chưa từng chủ động động vào bất kỳ ai nhưng những phiền phức hắn gặp phải thì vô số.
Biết người, biết mặt không biết lòng, ai biết được liệu những người này chỉ muốn đập một chiếc xe khiến bản thân mình mất mặt hay không? Ai biết được những người này còn chuẩn bị chiêu mờ ám nào ở sau không?
Mà cho tới tận lúc này Du Nguy vẫn đang đấu giếm, thậm chí còn gọi thêm Du Phi Dương tới diễn trò ... rốt cuộc lợi ích này lớn tới mức độ nào mà khiến anh ta không tiếc phải đắc tội với Dương Thành Tam Tú? D Nguy đã hiểu rất rõ rằng nếu anh ta tiếp tục chơi trò lừa gạt. anh ta càng gánh chịu thêm phiền toái nhưng anh ta vẫn làm như vậy.
Như vậy lai lịch của thằng kia nhất định không nhỏ.
Tần Lạc hiểu rằng có lễ chuyện này có liên quan tới đẳng cấp của thằng có tên Hoa Hạc kia nhưng hắn chỉ đoán thế. Hắn tuyệt đối không thể đi tới rồi đánh cho thằng Hoa Hạc đó một trận, nói: tao nghi ngờ mày sai người đập xe của tao.
Hắn cần một người làm chứng, một cái cớ danh chính ngôn thuận để tấn công.
Điều càng khiến Tần Lạc tức giận là Du Nguy và Du Phi Dương vẫn không từ bỏ, không biết vì lợi ích hay sợ vì đắc tội. Chẳng lẽ hai người này cảm thấy ức hiếp một người tốt dễ dàng hơn sao?
Hai chú cháu Du Nguy thật ra đã tính toán rất kỹ, gánh tất cả tội trạng lên người mình. Khi sự việc hôm nay qua đi, khi đó bọn họ sẽ nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Hoa gia, sau này lợi nhuận hàng năm có thể tăng mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần. Đây chính là sự khác biệt của một triệu với mấy chục triệu đó. Bị người tạt tai mấy cái thì tính là gì?
Thế nhưng hai chú cháu Du Nguy không hiểu một điều là: Tần Lạc không có ý bỏ qua.
Giống như trên báo chí đã từng đăng: mỗi khi có một quan chức chính phủ phạm tội, sẽ có một cấp dưới đứng ra nhận tội thay, gọi là “Lâm thì công”. Vì sao những “lâm thì công” này vui mừng đứng ra gánh tội thay? Vì bọn họ hiểu một điều: những tôn thất chỉ là ở ngoài ánh sáng còn những đền bù tổn thất cho bọn họ trong bóng tối. thật sự còn khủng hơn tổn thất nhiều.
không nghi ngờ gì nữa Du Ngu và Du Phi Dương chính là “lâm thì công” Hoa Hạc ném ra ngoài.
Tần Lạc không thể thu thập được những “lâm thì công” khác nhưng hắn quyết tâm đánh đồ hai “lâm thì công'’ này. không cần nghĩ tới những chuyện khác, hắn nhất định phải lôi cổ tên đâu sò của chuyện này.
Quả nhiên sau khi Tần Lạc nói xong, hai mắt Du Phi Dương liên tục đảo đi đảo lại.
Tại sao Du Phi Dương làm lính tiên phong xung trận cho Hoa Hạc? Đó là vì Hoa gia của Hoa Hạc có thể mang lại lợi ích khổng lồ cho Du gia của anh ta.
Du Phi Dương vốn chỉ nghĩ Tần Lạc chỉ là một người nhỏ bé, giẫm một cái là chết, chết đứng vây xung quanh như này.
“Hai người cứ ngồi đi. Chúng tôi chỉ đứng xem thôi” Hạ Dương đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực. nói.
Tôn Nhân Diệu bực bội liếc nhìn Hạ Dương. Hạ Dương đã chiếm đoạt mất lời thoại của hắn.
“Đại thiếu gia. ngài muốn uống gì? Trà hay cà phê? Tôi có mấy chai Laffey lâu năm. Bình thường không dám uống. Hôm nay có khách quý tới...” Du Nguy khẩn khoản chiêu đãi.
“không cần” Tần Lạc nói. Hắn đứng đậy. đi đạo quanh phòng một vòng, sau đó tháo cây gậy đánh Golf đang treo trên tường xuống.
“Đại thiếu gia cũng thích chơi Golf sao?” Du Nguy cười hỏi.
“không chơi” Tần Lạc thẳng thắn nói.
Sau khi Tần Lạc thử độ cứng của cây gậy đánh Golf, hắn cực kỳ hài lòng.
Tần Lạc bỏ cây gậy đánh Golf trước mặt Du Phi Dương, cười nói: “Anh đã thích làm chân chó của người khác, vậy hãy tự đánh gãy chân của mình đi’.
Chết thì cũng đã chết rồi. Đây không phải là lần đầu tiên hai người Du Phi Dương. Hoa Hạc làm chuyện này. Đối với gia đình bọn họ mà nói. việc giẫm chết mấy tên ma-cả-bông không tiền, không quyền thì có đáng gì không?
Nếu ngay như việc thể hiện quyền lực còn không được, cuộc sống của bọn họ còn có ý nghĩa nữa không?
Thế nhưng cả hai thật sự không ngờ hôm nay cả hai đã đá vào một miếng sắt.
Đá vào miếng sắt còn chưa tính là gì. Du Phi Dương hiểu rất rõ thân phận của Hoa Hạc, biết Hoa Hạc có thể điều động quân đội thế nhưng kết quả bên kia người tới còn khủng bố hơn đuổi ngay người của Hoa Hạc về. Mấy người Hoa Hạc vốn muốn những kẻ kai phải quỳ trên mặt đất để hát bài ca “chinh phục" không ngờ tới lượt những kẻ kia ca bài ca đó.
Nói ra chân tướng của sự việc, bản thân mình sẽ thoát khỏi chuyện này nhưng Hoa Hạc lâm nguy. Việc làm ăn trong nhà cũng mất đi. mà chính Hoa Hạc sau này cũng sẽ không tha cho anh ta.
Giấu diếm, không đối phó được với những người này nhưng so sánh với nhau. Hoa Hạc càng nguy hiểm hơn.
Vì vậy Du Phi Dương kiên cường nói: “Tôi không làm khẩu súng cho người ta. Chuyện nàỵ chính do tôi gây nên. Chuyện tôi thích Vương Cửu Cửu ai cũng biết. không tin anh có thể hỏi bạn học của tôi”.
“Đúng đúng. Tôi có thể làm chứng” Tần Uyển Như chạy tới nói: “Phi Dương liên tục theo đuổi Vương Cửu Cửu. Chuyện này ai cũng biết’.
“Tôi có thể làm chứng. Anh hãy tới học viện hỏi bất kỳ người nào cũng thế. Tất cả mọi người đều biết...”
“Phi Dương chỉ muốn đùa cợt với cô một chút thôi. Cửu Cửu. cô hãy mau nói giúp Phi Dương đi”.
Những người bạn học khác cũng chạy tới bên này. Dù sao đi nữa cũng ăn của người ta rồi. mặc dù những học viên này sợ Tần Lạc và hai người Tôn Nhân Diệu, Hạ Dương bên cạnh, bọn họ vẫn tình nguyện đứng ra “nói dối”
Nếu khi bước vào căn phòng đó. nhận ra ánh mắt của Du Phi Dương nhìn Hoa Hạc, Tần Lạc đã tin lời bọn họ nói.
Thế nhưng Tần Lạc đã sớm biết chuyện không đơn giản như này. Hết lần này tới lần khác, lũ người này chỉ coi hắn là tên ngốc..
“Được rồi. Tôi tin tưởng anh” Tần Lạc gật đầu nói. Tần Lạc quay người nói với Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu: “Đứng bên ngoài này hơi mệt mỏi. chúng ta vào bên trong nói chuyện”.
“Đúng đúng. Vào bên trong nói tiếp” Du Nguy gập đẩu như bổ củi. thâm nghĩ: chỉ cần bọn họ đồng ý vào trong nhà, mình xin lỗi cân thận, sau đó bồi thường một ít tổn thất, không phải chuyện này đã được giải quyết sao?
Lần này hai chú cháu Du Nguy nghiến răng nghiến lợi không khai gã Hoa Hạc này ra khiến Hoa Hạc này nợ bọn họ một món nợ rất lớn. Nếu như người Hoa gia biết chuyện này. bọn họ còn không bổi thường hậu hĩnh sao? Sang năm nắm được họp đầu mấy trăm triệu không còn là vấn đề lớn nữa rồi.
“Em khát nước” Vương Cửu Cửu yểu điệu nói.
Vì Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đã nói thế, Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương đều không phản đối.
Trần Hữu Thiện ... ông ta căn bản không đủ tư cách phản đối.
Vì vậy Tần Lạc cầm tay Vương Cửu Cửu đi trước, DuNguy đi ở bên cạnh dẫn đường. Hai người Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương đi song song ở đằng sau thế nhưng ánh mắt hai người như đang nhìn lỗ mũi của mình, căn bản như không thấy người bên cạnh. Hạ Bản đi theo sau Hạ Dương, giống như một thư ký vậy.
Sau đó mới tới Trần Hữu Thiện, đám người Du Phi Dương. Tần Uyển Như..
Đám khách hàng cũng muốn đi theo xem náo nhiệt nhưng bị cảnh sát ở cửa cản lại. Bọn họ đứng vây quanh chiếc Ferrari, thở dài, bình phẩm mấy câu rồi giải tán.
Tất cả mọi người đều là người có thân phận, có thể đứng chầu hầu ngoài cửa không?
Một thanh niên trẻ, đeo kính đứng ở sau đám đông, đợi khi đám người Tần Lạc đi vào trong MG, y móc điện thoại di động ra gọi.
Dưới sự mời mọc của Du Nguy, bọn họ đi vào một căn phòng rộng rãi, cực xa hoa. Trong phòng có một bộ sa lon, thiết bị chơi Golf trong phòng và thiết bị âm thanh. Rõ ràng đây chính là phòng làm việc và nghỉ ngơi của Du Nguy.
“Mời ngồi. Mời ngồi” Du Nguy nhiệt tình mời mấy người Tần Lạc. TÔN Hạ ngồi xuống.
Kết quả chỉ có Tần Lạc và Vương Cửu Cửu ngồi, những người khác nói gì đi nữa cũng không chịu ngồi. Cuối cùng một đám người vây xung quanh, hai người Tần Lạc, giống như Tần Lạc và Vương Cửu Cửu giống như Hoàng Đế và Hoàng hậu.
“Tại sao lại không ngồi” Tần Lạc cười hỏi. Hắn thật sự không quen cảnh có nhiều người đứng xung quanh.
Đổng Lam Phương
-- o --