Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 1100 : Các Vị Có Thể Coi Tôi Là Phụ Nữ
Du Phi Dương không thích Vương Cửu Cửu. Người thích Vương Cửu Cửu chính là gã thanh niên bí ẩn Hoa Hạc đang ngồi đây.
Hoa Hạc là bạn Du Phi Dương nhưng được nhiên hai từ “bạn bè” phải để trong ngoặc kép.
Bố mẹ Du Phi Dương là thương nhân, có thể có tài sản tới hàng trăm triệu nhưng gia đình Hoa Hạc chính là gia đình chính trị. Ở đất nước Trung Quốc này, một quan chức quyền thế có thể bóp chết một người giàu có chẳng khác nào như bóp chết một con kiến. Chỉ cần đưa ra mấy cớ tùy ý, cho người công kích, còn không bị người bóp chết sao?
Đương nhiên nắu như có bạn có quan chức chính phủ trợ giúp sau lưng có thể nói việc làm ăn buôn bán rất thuận lợi, tiềm bạc cuồn cuộn đổ vào như nước.
Đương nhiên nhà Du Phi Dương thuộc nhóm thứ hai. Nhà bọn họ được hậu thuẫn bởi quan chức chính phủ nên lũng đoạn thị trường ngành của mình, dụ vào khoản đầu tư khổng lồ vào ngành viễn thông, lợi nhuận thu được hàng năm khá lớn.
Sau lưng nhà Du Phi Dương chính là Hoa Hạc hay nói một cách chính xác sau lưng Hoa Hạc chính là Hoa gia, cũng chính vì nguyên nhân này nên có vẻ Du Phi Dương yếu thế khi ở trước mặt Hoa Hạc. Thế nhưng đó là do Du Phi Dương cố tình hạ mình khi tiếp xúc với Hoa Hạc, duy trì mối quan hệ.
Có một lần Hoa Hạc tới học viện quân sự của Du Phi Dương, gặp Vương Cửu Cửu đang ăn cơm ở trong phòng ăn, Hoa Hạc động tâm.
Có thể dùng một từ rất tầm thường để hình dung là “vừa thấy đã yêu”. Hoa Hạc bị gương mặt trắng, cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhành thanh thoát của Vương Cửu Cửu và những cử động đầy khí chất, hấp dẫn của nàng hấp dẫn. Con cháu những gia tộc lớn, cho dù có mặc quần áo tầm thường tới cỡ nào đi nữa, cư xử khiêm tốn thì những khí chất trời sinh sẽ không bao giờ thay đổi.
“Tao muốn cô gái này.” Hoa Hạc khẳng định với Du Phi Dương.
Ban đầu Du Phi Dương còn cố tình bắt cầu dẫn mối. Dù gì đi nữa làm Hoa Hạc vui lòng chính là chuyện Du Phi Dương anh ta thích làm, hơn nữa Vương Cửu Cửu và anh ta chính là bạn học, hàng ngày gặp mặt nhau cũng nhìn nhau, nói chuyện mấy câu. Thế nhưng mấy lần Du Phi Dương đề nghị, dù cô gái này đối xử với bạn học cực kỳ hòa nhã, lễ phép nhưng đều từ chối ngay từ đầu.
Tiệc sinh nhật? Không đi. Đi hát, uống rượu? Cũng không đi. Đi ra bãi biển nướng thịt, lên núi săn bắn? Cũng không đi. Mấy người Du Phi Dương vắt óc cố sức sắp đặt mấy hoạt động nhưng đều bị Vương Cửu Cửu từ chối.
Thầm chí Du Phi Dương còn mấy lần tổ chức gặp mặt bạn học, lấy danh nghĩa bạn học lôi kéo Vương Cửu Cửu tới với mục đích giới thiệu Vuơng Cửu Cửu làm quen với Hoa Hạc.
Tất cả những cố gắng của Du Phi Dương đều như dã tràng xe cát biển đông thế như ngay trong học viện bắt đầu có lời đồn đãi anh ta đang theo đuổi Vương Cửu Cửu. Việc Vương Cửu Cửu tới gặp mặt Du Phi Dương chính là nguyên nhân của sự đố kỵ của Tần Uyển Như.
Hôm nay là lần thứ ba Du Phi Dương đứng ra làm chủ tổ chức họp lớp. Vốn Du Phi Dương nghĩ rằng lại như những lần trước, Vương Cửu Cửu sẽ ngay lập tức từ chối thế nhưng vì Hoa Hạc không chịu từ bỏ nên anh ta càng không thể từ bỏ.
Vì vậy một lần nữa Du Phi Dương gọi điện thoại cho Vương Cửu Cửu nhưng không ngờ lần này Vương Cửu Cửu lại đồng ý.
Du Phi Dương cực kỳ vui mừng. Anh ta cảm thấy rằng đây chính là điểm khởi đầu của một cái kết thúc tốt đẹp.
Điều khiến Du Phi Dương tức hộc máu là không chỉ Vương Cửu Cửu tới mà cô ta còn màng theo một người đàn ông, hơn nữa còn thẳng thừng giới thiệu với mọi người : người đàn ông này chính là bạn trai của mình.
Trước tiên Du Phi Dương quay người nhìn Hoa Hạc nhưng không thấy Hoa Hạc tỏ thái độ, lúc đó mới mời mấy người Vương Cửu Cửu vào trong phòng.
Theo lý mà nói, người ta thậm chí đã dẫn theo người đàn ông của mình, sao lại còn không chịu từ bỏ?
Không ngờ Hạc ca này lại là người ăn lại “thịt hâm”, nói ngay một câu: “Tao muốn Vương Cửu Cửu.”
Câu nói này khiến Du Phi Dương lâm vào thế khó. Người ta có bạn trai rồi, mình sao có thể mặt dầy tới thu xếp đây? Đây không phải là tự làm mất mặt mình sao?
Nếu như khinh xuất một chút, cái gã trai thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, ẻo lả này rất có thể sẽ gây chuyện. Đương nhiên nếu như gã đó thực sự gây chuyện, Du Phi Dương cũng sẽ không ngại. Du Phi Dương dáng người cao to, thường ngày luôn tập luyện thân thể. Trong suy nghĩ của mình Du Phi Dương nghĩ rằng Tần Lạc không phải là đối thủ của mình.
Khi nghe Du Phi Dương khẽ thở dài, Hoa Hạc quay nhìn Du Phi Dương, thản nhiên nói: “Nếu như có gì khó khăn thì có thể không làm nữa.”
“Em giới thiệu với anh người khác, được không? Nghe nói bên Hoa Hạ Hối có mấy tiểu minh tinh, lát nữa chúng ta sang bên đó chơi, được không?” Du Phi Dương vui mừng, anh ta cười nói.
“Năm nay coi như xong. Sang năm hợp đồng của công ty nhà mày hết hạn.” Dường như Hoa Hạc không nghe thấy đề nghị của Du Phi Dương, gã như đang nói với chính mình vậy.
Nghe vậy gương mặt tươi cười của Du Phi Dương cứng đơ.
Vì sao nhà anh ta có thể kiếm tiền? Vì bọn họ nhận được hợp đồng cung cấp viễn thông.
Nếu như bọn họ không còn được cung cấp viễn thông, bọn họ còn kiếm tiền cái rắm gì nữa đây?
Hơn thế nữa Du Phi Dương hiểu rằng Hoa Hạc rất có vị thế ở Hoa gia, lời nói của Hoac Hạc rất có thể trở thành hiện thực.
Mặc dù trong lòng Du Phi Dương chỉ muốn lôi thằng khốn này ra ngoài đánh cho một trận, nhưng anh ta chỉ đành tươi cười nói: “Khó khăn chỉ là khó khăn nhưng người anh em khó coi trọng một cô gái, em nào dám không hết lòng hết dạ vì anh? Yên tâm đi, em nhất định sẽ khiến cô ấy lên giường anh.”
Hoa Hạc không nói gì, chỉ nâng chén trà nhấp một ngụm thái độ như kiểu: tao không tin những gì mày nói, tao chỉ nhìn hành động của mày.
Du Phi Dương cười đứng dậy, đi tới nghênh đón mấy bạn học.
Tối này tổng cộng có tất cả mười sáu người tới gặp mặt, vừa vặn chiếm một nửa số người trong lớp Vương Cửu Cửu khiến Tần Lạc cảm thấy gã Du Phi Dương này có sức hiệu triệu khá lớn.
“Tối hôm này đàn ông uống rượu trắng. Nữ uống rượu đỏ. Tuyệt đối không làm lính đào ngũ.” Du Phi Dương chủ động lên tiếng, trước tiên đặt quy định rồi anh ta ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang lên một thùng Ngũ Lương Dịch và hai chai rượu đỏ.
“Bạn phụ trách đàn ông, tớ phụ trách bên nữ này.” Tần Uyển Như ngồi bên cạnh Du Phi Dương lên tiếng nói chen vào như thể mình cũng là nữ chủ nhân.
Du Phi Dương tự mình rót rượu, mỗi người đầy một chén thủy tinh. Không ít học viên nam nhìn mà tái mặt nhưng vì ngại ăn chùa nên không ai lên tiếng. Hơn nữa bọn họ cũng biết tính cách Du Phi Dương cố chấp nên không một ai dám dũng cảm phản đối.
Từ đầu tới giờ Tần Lạc vẫn thì thào nói chuyện với Vương Cửu Cửu, như không nhìn thấy Du Phi Dương rót đầy cái chén trước mặt mình.
“Nào, mọi người cạn chén.” Du Phi Dương nâng chén nói.
Cạch …
Mọi người nâng chén sau đó cùng chạm với nhau
“Ực.” Du Phi Dương ngửa cổ uống một hơi, uống cạn một chén như ly đúp rượu Ngũ Lương Dịch vào bụng. Anh ta không còn cách nào khác, đã đồng ý với Hoa Hạc, còn không uống rượu sao? Phụ nữ không say, đàn ông có cơ hội không?
Du Phi Dương làm trước khiến những học viên nam khác cũng phải uống theo, chỉ có mình Tần Lạc bưng chén nhấp một ngụm rồi bỏ xuống.
Vì nguyên nhân thể chất, nếu như là trước kia chỉ cần hắn chạm vào rượu, coi như là xong đời.
Nhưng sau khi sức khỏe của hắn bình phục, Tần Lạc đã hình thành thói quen không uống rượu.
Hơn nữa Tần Lạc hiểu rõ đám người này đang mang ý đồ xấu trong lòng, hắn có cần hưởng ứng theo chân, thù tạc với họ không? Đương nhiên rượu của họ nhưng thân thể là của mình, Tần Lạc đương nhiên sẽ không hành hạ chính mình.
Hơn nữa khi Tần Lạc nâng chén, Vương Cửu Cửu còn khẽ bấm vào người hắn. Ý tứ của nàng rất rõ ràng. Không cần nể mặt bọn họ, em và họ không quen biết.
Còn một người không uống nữa: Hoa Hạc.
Gã này chỉ nhìn chằm vào Tần Lạc, muốn nhìn phản ứng của Tần Lạc.
Khi nhìn thấy Tần Lạc nâng chén. Những người khác uống cạn, Tần Lạc chỉ để chén vào mép nhấp một cái rồi hạ xuống, Hoa Hạc nhếch miệng cười khinh bỉ.
Cơ hội tới rồi!
Quả nhiên Du Phi Dương đã nắm bắt được cơ hội. Anh ta thật sự không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.
Vì uống rượu, Du Phi Dương mặt đỏ tía tai, cổ cũng nửa đỏ nửa trắng.
Hai mắt Du Phi Dương nhìn Tần Lạc chằm chằm, tay anh ta cầm cái chén không đảo đi đảo lại: “Người anh em, chúng tôi uống rồi.”
“Tôi thấy rồi.” Tần Lạc cười nói.
“Vậy còn anh?” Du Phi Dương chỉ tay vào chén rượu gần như không giảm chút nào của Tần Lạc, nói vẻ mất hứng.
“Tửu lượng tôi không tốt. Từ từ uống.” Tần Lạc ngượng ngùng nói, hình như chính hắn cũng hiểu hành động của mình rất đáng xấu hổ.
“Nhưng chúng tôi đã uống.” Giọng nói Du Phi Dương cao lên khá nhiều, mang theo chút tức giận.
“Tôi biết nhưng điều này có liên quan gì tới tôi?” Tần Lạc hỏi: “Là anh nói : uống, chứ không phải tôi nói: uống. Anh nói: uống thì anh uống. Tôi không nói: uống thì tôi uống từ từ. Điều này không có gì mâu thuẫn.”
“Tôi nói là mọi người cùng uống. Anh không nghe thấy sao?” Du Phi Dương cũng là người thông minh. Lúc này anh ta biết dựa vào quần chúng phát động thế công. Anh ta nói to: “Các anh em, có thấy không? Có người không nể mặt chúng ta, chúng ta uống, anh ta không uống. Mọi người thấy thế nào?”
“Uống.”
“Người kia là ai vậy? Có phải là đàn ông không hả?”
“Không thể phá vỡ quy củ. Không uống rượu thì ra ngồi ở cạnh cửa mà ăn.”
…………………
Quả nhiên Du Phi Dương nói xong có khá nhiều tên bung xung nhảy ra góp vui. Dù gì đi nữa bọn họ cũng là bạn học của Du Phi Dương, phải giữ thể diện cho chủ nhân. Hơn nữa gã kia thật sự khiến người ta ngứa mắt, gã dám chiếm đoạt đóa hoa của lớp. Đương nhiên trong số học viên nam ngồi đây cũng có mấy người thầm có chủ ý với Vương Cửu Cửu.”
Những người có lá gan lớn một chút còn vụng trộm bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình. Người nhát gan chỉ biết chôn sâu tình cảm này tận đáy lòng mình thế nhưng thứ bọn họ không chiếm được mà người khác chiếm được khiến bọn họ thực sự không thoải mái.
Vì vậy tối hôm nay anh chàng tần Lạc này chính là kẻ thù chung của những người đàn ông trong này.
Thế nhưng anh chàng Tần Lạc này có vẻ như không hiểu được điều này.
Tần Lạc chỉ vào chén trước mặt Hoa Hạc nói: “Anh ta cũng không uống.”
Hoa Hạc hừ một tiếng, bưng chén lên, uống một hơi cạn. Đương nhiên gã không muốn trở thành “phản đồ của quần chúng”.
“Không uống chính là đàn bà.” Hoa Hạc bỏ chén xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc với vẻ mặt đầy khí phách.
“Các vị có thể coi tôi là phụ nữ.” Tần Lạc nói. Hắn chỉ cần mấy người Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Tô Tử, Vương Cửu Cửu coi hắn là đàn ông là đủ. Còn về phần mấy người … tính cái quái gì?
“…”
Mọi người quay mặt nhìn nhau. Thằng này không biết xấu hổ sao?
Duy Linh
-- o --