Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1099: Màn Kịch Khôi Hài, Thời Cơ
T
ần Đường được xác định là một quần thể "Khu đô thị lớn" ở Bắc Kinh - Thiên Tân - Đường Sơn và vùng Bột Hải là cơ sở gia công nguồn năng lượng, cơ sở công nghiệp nguyên vật liệu, lấy sự đa chức năng của cảng và công nghiệp cảng biển làm ngành công nghiệp trụ cột mới nổi, hiện đại hoá vùng duyên hải mở ra thành thị.
Bất kể là đối với việc định ra vòng tròn Bắc Kinh – Thiên Tân - thành phố Yến, hay là sự phát triển kinh tế của vùng Bột Hải, Tần Đường tất nhiên sẽ tham dự vào. Nhưng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, Tần Đường tất nhiên phải tiến bước mạnh mẽ từ công nghiệp truyền thống hướng đến công nghiệp hiện đại, từ hình thức tăng trưởng kinh tế khoanh vùng sang hình thức tăng trưởng tuần hoàn, một sự chuyển biến về kinh tế trang bị kỹ thuật công nghệ cao.
… Từ Tử Kỳ thấy Bí thư Hạ vẫn cúi đầu không nói, biết lãnh đạo đang suy nghĩ chuyện gì, y cũng không dám nói gì, yên lặng theo sát ở phía sau lãnh đạo, trong lòng cân nhắc nên mở miệng nói như thế nào về việc đổi chỗ ở, nếu không chờ xảy ra chuyện thì cũng đã muộn. Đi tới đi lui, vừa ngẩng đầu đã thấy một quán cơm phía trước, có tên là "Thiên kháchlai", xem chừng quy mô và cấp bậc cũng tạm được, y liền khẽ gọi Hạ Tưởng lại.
- Bí thư Hạ, anh đi đã nửa ngày rồi, có cần ăn một chút cơm hay không?
Hạ Tưởng bất chợt bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một quán cơm trước mắt, không lớn không nhỏ, rất thích hợp, liền gật đầu nói:
- Được, vào đây luôn.
Vừa nói vừa đi vào trong, vừa rồi suy nghĩ rất nhiều, mạch suy nghĩ còn chưa dứt, bởi vì hắn vừa mới nghĩ tới việc phát hiện ra một mỏ dầu khổng lồ một mỏ dầu lớn nhất khu vực Đông Nam ở một nơi cách nội thành không đến 100 km, chỉ bằng một mỏ dầu này, tương lai trong vài năm tới sẽ có 20 triệu mạnh mẽ tiến vào, đây mới chỉ là đầu tư về phương diện khí đốt, chưa bao gồm thiết bị phụ trợ, chẳng khác nào là chỉ ngồi chờ trong nhà, sẽ có mấy trăm triệu đầu tư từ trên trời rớt xuống.
Tần Đường không giàu mới là lạ.
Càng đánh giá triển vọng của Tần Đường, Hạ Tưởng suy nghĩ đến mức xuất thần, lúc vào cửa không cẩn thận mà khẽ đụng phải một người. Đối phương vóc dáng cao lớn, tuổi không lớn, cùng lắm là ngoài 20 tuổi, dáng vẻ khá nhã nhặn, tuy nhiên ánh mặt lại không thân thiện lắm, toàn thân mặc đồ hiệu, trong tay cầm một chuỗi ngọc sáng lấp lánh. Vừa nhìn đúng là vàng nguyên chất đánh ra, ít nhất cũng đáng giá trên dưới 2 trăm ngàn tệ.
Cũng may y chỉ nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, mắng một câu:
- Không có mắt à? Người lớn như vậy, đến đường cũng đi không tốt.
Từ Tử Kỳ lập tức chắn ở trước mặt Hạ Tưởng, định nói gì đó, Hạ Tưởng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai của y, y liền hiểu nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lời nói tới cửa miệng lại nuốt trở vào.
Kết quả bởi vì đến muộn, không còn chỗ, với lại Hạ Tưởng cũng không quá so đo. Nếu đổi lại bất kỳ một Bí thư Thành ủy nào khác, đường đường là nhân vật đệ nhất thành phố Tần Đường, chắc chắn sẽ không yên vị ăn cơm ở phòng khách. Hạ Tưởng lại cho rằngcũng chẳng sao hết, dù sao cũng không có mấy người biết hắn, trước hết ăn đã rồi nói sau.
Hắn vừa tới Tần Đường không bao lâu, cũng chưa lên bản tin gì nhiều.
Hạ Tưởng liền cùng với Từ Tử Kỳ ngồi ở một chỗ sát cửa sổ, tùy ý chọn vài món ăn, rồi bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, suy nghĩ của Hạ Tưởng vẫn không hề ngừng vận động, cho rằng Tần Đường có ưu thế địa lý và điều kiện thiên nhiên, sau khi hoàn thành việc sắp xếp các ngành công nghiệp nặng, theo lý phải phát triển một nền kinh tế công nghệ cao, thương mại điện tử hẳn phải nhiều đất dụng võ. Với tính tình của Vệ Tân, người mà cô đã thích khó lòng đi được, việc cô đã quyết cũng khó lòng thay đổi được, nên để cô đến Tần Đường triển khai thương mại điện tử là được.
Cho cô một công việc, cũng khiến cô yên tâm.
Lại nói chuyện trong chốc lát với Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ thấy cơ hội thích hợp, đã nói ra cảnh ngộ của mình ở khách sạn. Hạ Tưởng nghe xong, hơi trầm tư nói:
- Lương Thu Duệ có một phòng trống, cậu xem qua đấy ở cũng được.
Từ Tử Kỳ trên mặt vẻ khó xử:
- Phòng của Trưởng ban thư ký, tôi làm sao lại không biết xấu hổ mà ở được? Lãnh đạo, có phải rất không thích hợp hay không?
- Bảo cậu ở thì cậu cứ đến ở là được rồi, không có gì là không thích hợp.
Hạ Tưởng cười mắng một câu, vốn lúc đầu Lương Thu Duệ nói tới chuyện này, hắn còn muốn từ từ nói sau. Giờ sự tình lại đúng dịp, Từ Tử Kỳ là bị người cố ý hãm hại cũng tốt, hoặc chính là nhân viên phục vụ muốn trèo cao cũng thế, tóm lại được dịp mượn cơ hội này để có thể kết nối quan hệ với Lương Thu Duệ.
Chỗ ở sẽ là một cầu nối, Từ Tử Kỳ chính là sợi dây nối.
Ăn uống xong xuôi, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, nhìn qua kính ra phía ngoài thì thấy, một đám người vây quanh một chỗ, không ai nhường ai, đẩy đẩy kéo kéo, đang ầm ĩ không ngừng. Phỏng chừng lại là mấy thanh niên uống rượu say sinh chuyện, Hạ Tưởng không muốn can thiệp, liền chuẩn bị cùng Từ Tử Kỳ đi khỏi.
Đi tới cổng mới phát hiện, cánh cổng bị người ta vây chật kín, không đi được. Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn, người thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ bệ vệ ngút trời đứng giữa sân đúng là Kim Thủ Liên vừa rồi đụng phải hắn. Kim Thủ Liên vênh váo tự đắc đang giằng co với một người trẻ tuổi khoảng trên dưới 20 tuổi, người trẻ tuổi đeo một chiếc kinh đen, rất khí thế mà đứng mặt đối mặt với Kim Thủ Liên ở cùng một chỗ.
- Cái xe Ferrari quái quỷ của cậu cản đường của tôi.
Kim Thủ Liên khí khí thế mà nói.
- Là chiếc xe Porsche mục nát của cậu cản đường của tôi mới đúng.
Kính đen không chịu yếu thế.
- Cậu có biết bố tôi là ai không?
Kim Thủ Liên cười lạnh một tiếng,
- Bố tôi là Kim Cương.
- Kim Cương thì là cái gì? Cậu có biết chú của tôi là ai không?
Kính đen khẽ cười một tiếng,
- Chú tôi là Lý Hữu Quốc.
Hóa ra là hai gã con nhà giàu mới nổi bất lương so bố ai to hơn, Hạ Tưởng không nói gì, lắc đầu, chuẩn bị cùng Từ Tử Kỳ rời khỏi, đối với loại đấu đá không vô ý nghĩa loại này, hắn nhìn cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn một cái.
Không ngờ còn chưa bước chân, đã có chuyện không ngờ xảy ra, bởi vì hắn nghe được trong đám người có người nhắc tới Chu Minh Hoành…
Hạ Tưởng liền dừng bước, dự định im lặng xem tình thế phát triển.
Từ Tử Kỳ thấy Hạ Tưởng dừng chân, cũng đứng lại, y không nghe thấy cái gì, không rõ Hạ Tưởng là có ý tứ gì. Nhưng có một số việc không thể hỏi, y liền chăm chú đứng ở bên cạnh Hạ Tưởng, sẵn sàng bảo vệ cho sự an toàn của lãnh đạo.
Làm cho Từ Tử Kỳ lo lắng chính là, Tiêu Ngũ vẫn chưa đến Tần Đường. Y cũng biết Tiêu Ngũ thân thủ rất cao, là vệ sĩ bên người Bí thư Hạ, y cũng không có bản lĩnh của Tiêu Ngũ, bởi vậy liền đặc biệt lo lắng Hạ Tưởng bị đám người hỗn loạn tấn công.
Từ Tử Kỳ chưa tận mắt thấy qua thân thủ của Hạ Tưởng...
Chợt nghe Kim Thủ Liên và kính đen tiếp tục chọi gà.
- Lý Hữu Quốc thì có gì đặc biệt hơn người? Bố tôi và Thị trưởng Chu quan hệ rất tốt, ông ấy chỉ cần gọi một cú điện thoại, Thị trưởng Chu phải lập tức lại đây.
Kim Thủ Liên bước một bước về phía trước, làm cho kính đen lui về phía sau một bước.
Kính đen hiển nhiên không phục, cũng bước một bước về phía trước, dính chặt cùng một chỗ với Kim Thủ Liên:
- Thị trưởng Chu? Thị trưởng Chu cũng không quản được Cục trưởng Hoàng. Kim Cương càng không có gì trọng đại, chú tôi gọi một cú điện thoại, Cục trưởng Hoàng cũng phải khẩn trương lại đây.
Cục trưởng Hoàng là ai, Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ, chính là Bí thư Đảng ủy Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường kiêm Công an Hoàng Đắc Ích.
Được lắm, một va chạm nho nhỏ, liền liên lụy tới hai nhân vật trọng yếu của Thành ủy, một Phó thị trưởng thường trực Chu Minh Hoành, một trưởng công an Hoàng Đắc Ích. Thành phố Tần Đường thật đúng là một địa phương ngọa hổ tàng long, một sự việc nhỏ cũng có thể kéo cán bộ chính phủ vào?
Đương nhiên, có lẽ có yếu tố phóng đại, nhưng có một điểm không thừa nhận cũng không được là, cũng quả thật là có khả năng Chu Minh Hoành và Hoàng Đắc Ích có liên quan về lợi ích với hai người đang có mặt.
Hạ Tưởng ngay từ đầu đã nghĩ hai người xung đột là bởi vì phụ nữ, đối với một số ít con nhà giàu mới nổi mà nói, tranh giành tình nhân là chuyện thường, nhưng ở trong tầm mắt của hắn, chú ý tới ở một bên còn có một người đang khoanh tay đứng nhìn, bị bao vây ở bên trong đám người giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.
Người này ngoài 30 tuổi, tóc rẽ ngôi, ánh mắt không lớn, khóe mắt cụp xuống, diện mạo rất là cổ quái, trên khóe miệng còn có một nốt ruồi, có thể dùng từ dung mạo xấu xí để hình dung, tuy nhiên quần áo gọn gàng ngăn nắp, vẻ mặt sáng sủa, toàn thân cũng tất cả đều là hàng hiệu, đứng ở giữa mọi người, dáng vẻ thiên hạ đệ nhất, vẻ mặt đầy châm biếm đang nhìn Kim Thủ Liên và kính đen bật lại nhau.
Anh ta là ai?
Hạ Tưởng bình tĩnh quan sát tình thế phát triển, lúc đang do dự có cần thiết phải xem tiếp không, sự tình lại đột nhiên thay đổi.
Vốn Kim Thủ Liên và kính đen hai người đang người này đẩy người kia xô, ngoài mặt vô cùng tức giận, trên thực tế đều là phô trương thanh thế, bởi vì hai người giằng co cả buổi, không ai dám đánh ra cước đầu tiên.
Điều không ngờ xảy ra khi đang giằng co, Kim Thủ Liên không cẩn thận đụng rớt kính của kính đen, kính đen giận dữ, kéo cái vòng tay bằng vàng của Kim Thủ Liên, Kim Thủ Liên không chịu để yên, giơ tay lên đánh ra cước đầu tiên.
Một cú đấm vô cùng quý giá, bởi vì cú đấm từ Kim Thủ Liên, cũng tương đương như một cú đấm bằng vàng.
Một cú đấm đã đánh cho kính đen lên cơn thịnh nộ, giơ nắm đấm đáp lại một cú. Kết quả cú đấm đã đánh trúng vào bụng của Kim Thủ Liên, Kim Thủ Liên liền ôm bụng ngồi xổm xuống.
Lần này thì náo loạn, hai người đều dẫn theo không ít người, cục diện hỗn loạn, có xu thế dẫn đến hỗn chiến. Hạ Tưởng hiện tại không giống như trước kia, đường đường là Bí thư Thành ủy, hắn liền tính toán rời đi. Một Bí thư Thành ủy đứng ở một bên xem một đám người đánh nhau, cũng có phần thất thân.
Vừa mới cất bước chợt nghe Kim Thủ Liên hô to:
- Không ai được phép đi, người nào ở đây dám đi tôi sẽ chém người đó. Phải làm chứng cho tôi, là anh ta động thủ trước. Lát nữa cảnh sát đến đây, ai không nói bênh vực về phía tôi, tôi sẽ xử lý mẹ nó người đó.
Đều là một đám người trẻ tuổi vô lương, Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, không để ý tới lời kêu gào của gã. Không ngờ mới từ bên cạnh vừa đi, vừa lúc Kim Thủ Liên bị kính đen đẩy, lảo đảo một cái liền vọt thẳng hướng về phía hắn. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không để Kim Thủ Liên làm ngã, nhưng bên cạnh có người lại tránh không thoát được, đành phải giơ tay đỡ, xem như đỡ Kim Thủ Liên.
Kim Thủ Liên đánh bị thua, đang nổi nóng, quay đầu thấy Hạ Tưởng, lập tức cả giận nói:
- Mày chắc chắn cũng là một đám với thằng tiểu tử kia, mẹ nó, dám đánh lén tao.
Vừa nói, vừa nhấc chân đá Hạ Tưởng một cước.
Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy, không muốn động một tí là đánh nhau với người khác, nhưng Kim Thủ Liên vô cùng kiêu ngạo, hắn cũng không thể để dính cước ngay tại trận, rất mất mặt.
Từ Tử Kỳ ở một bên sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, Bí thư Thành ủy bị người ta đá một cước, trò đùa to chuyện rồi!
Không ngờ một cảnh tượng kế tiếp lại càng khiến y sợ đến hết hồn, chỉ thấy Bí thư Hạ nhẹ nhàng và khéo léo né về phía bên cạnh, đã tránh được một cước của Kim Thủ Liên, hơn nữa Bí thư Hạ còn giơ tay bắt được chân của Kim Thủ Liên, nhẹ nhàng kéo về phía trước... Kim Thủ Liên thu thế không được, trong chốc lát liền ngã vồ xuống đất.
Lần này Kim Thủ Liên nổi trận lôi đình, trên mặt đất quàng quàc kêu loạn lên:
- Mau gọi điện thoại gọi người, ai cũng không thả cho chạy.
Kính đen không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện thêm một Trình Giảo Kim, nhưng y thật ra lại rất coi trọng nghĩa khí, lập tức đi tới trước mặt Hạ Tưởng, lấy thân mình đứng chắn ở trước mặt Hạ Tưởng.
Người đàn ông tóc rẽ ngôi bấy giờ mới lên tiếng, bộ dáng của y chậm rãi giống như trời có sụp xuống dưới cũng không là việc gì to lớn, nói:
- Kim Quang, Lý Niên, tôi cũng khá khó xử, rốt cuộc đi theo người nào trong các anh? Chúng ta không cần đánh nhau để giải quyết vấn đề được không, đều bày ra quân bài chưa lật, bài ai lớn, thì người đấy thắng.
Hạ Tưởng nhìn cũng đã hiểu, Kim Thủ Liên gọi là Kim Quang, kính đen gọi là Lý Niên, hai người đánh nhau là vì người đàn ông tóc rẽ ngôi. Người đàn ông tóc rẽ ngôi lai lịch không nhỏ, lại khá khôn ngoan, một phong thái bất động sừng sững.
Tuy nhiên Hạ Tưởng thật ra lại ấn tượng không tồi đối với kính đen, ít nhất biết giúp đỡ người vào thời khắc mấu chốt, liền vỗ vỗ vai kính đen:
- Lý Niên, người đó là ai, có lai lịch thế nào?
Lý Niên quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, dường như hơi do dự, vẫn nói:
- Anh ta là Chu Tịch Phong, là một trong tứ đại Thái Tử nổi danh ở Bắc Kinh, đến Tần Đường tìm dự án, nghe nói cầm theo 5 tỷ tiền vốn đầu tư.
Chu Tịch Phong? Cái tên quái gì, Hạ Tưởng âm thầm cười, càng coi thường đối với cách nói "Tứ đại Thái Tử ở Bắc Kinh", thật sự thế lực gia tộc sẽ ở trước mặt người ta mà rêu rao chính mình là Thái Tử? Còn tự xưng là một trong tứ đại, đến ngay cả Phó Tiên Phong cũng không dám nói chính mình là tứ đại Thái Tử, với lại hắn cũng không có nghe nói ở Bắc Kinh có quan lớn nào họ Chu có đứa con tên là Chu Tịch Phong. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Nói như vậy, cậu và Kim Quang đều muốn kết giao với Chu Tịch Phong?
Hạ Tưởng đoán được tám chín phần mười.
- Vốn là tôi biết Chu Tịch Phong trước, Kim Quang lại nhảy ra giữa đường, muốn so bì tai to mặt lớn với tôi. Mẹ kiếp, anh ta là cái gì, dám so bì với tôi?
Lý Niên tức giận bất bình nói,
- Tôi đã gọi điện thoại cho Cục trưởng Hoàng, Cục trưởng Hoàng nói, ông ấy sẽ lập tức tới.
Hạ Tưởng trong lòng khẽ động, cừ thật, một sự kiện đánh nhau thật đúng là có thể kinh động đến nhân vật đứng đầu của cục Công an thành phố, rốt cuộc là Lý Niên sĩ diện lớn, hay là Hoàng Đắc Ích thân thế thấp? Hắn cũng muốn xem, Hoàng Đắc Ích xử lý như thế nào với việc nhỏ vặt vãnh trước mắt.
Càng làm cho Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, Hoàng Đắc Ích còn chưa tới, Chu Minh Hoành đã tới trước.
Chu Minh Hoành tự mình lái xe đến, Hạ Tưởng đang đứng ở một góc khuất gần đó, y không nhìn thấy, Hạ Tưởng lại nhìn thấy y rất rõ ràng, bởi vì lúc y bước đi bước chân rất liêu xiêu, rõ ràng đã uống không ít rượu.
Chu Minh Hoành vừa xuất hiện, Kim Quang liền lập tức chạy đến trước mặt Chu Minh Hoành, thầm thì nói vài câu, Chu Minh Hoành đầu tiên là chau mày, sau đó lại hỏi mấy câu gì đó, liền hướng Lý Niên vẫy vẫy tay.
Hạ Tưởng đứng ở phía sau Lý Niên, lại đứng ở trong bóng râm, Chu Minh Hoành không hề nhìn thấy hắn.
Lý Niên đầy tức giận, nghênh ngang mà liền đi tới, trước khi đi y quay đầu nói với Hạ Tưởng một câu:
- Đừng sợ, để tôi, tôi sẽ bao che cho anh. Một lát nữa Cục trưởng Hoàng đến đây, Thị trưởng Chu cũng không dám làm gì.
Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười, nhưng không trả lời. Hắn đang nghĩ, Hoàng Đắc Ích sẽ xử lý tranh cãi ra sao, giữa y và Chu Minh Hoành có quan hệ cá nhân gì, chỉ cần y vừa xuất hiện là đã có thể thấy rõ kết quả.
Dựa theo xếp hạng, Hoàng Đắc Ích đứng sau Chu Minh Hoành.
Hoàng Đắc Ích xuất hiện, sớm hơn so với thời gian Hạ Tưởng dự tính. Ngay lúc Lý Niên mới vừa đi đến trước người Chu Minh Hoành, Hoàng Đắc Ích liền lộ diện.
Hoàng Đắc Ích năm nay 44 tuổi tai to mặt lớn, cao, dáng người vạm vỡ, mới nhìn, bộ dạng khá giống vận động viên bóng rổ, nhưng kém sành điệu hơn so với y. Hoàng Đắc Ích vừa lộ diện đầu tiên là sửng sốt, bởi vì y thật không ngờ Chu Minh Hoành đã có mặt ở hiện trường.
Hoàng Đắc Ích không mặc trang phục cảnh sát, cũng đến một mình, hiển nhiên là muốn lấy thân phận cá nhân để giải quyết tranh cãi. Y tiến lên phía trước bắt tay với Chu Minh Hoành, lại nói vài câu gì đó với Lý Niên, sau đó y liền cùng Chu Minh Hoành đi sang một bên nói chuyện.
Lý Niên và Kim Quang trợn mắt nhìn, đều không nhường nhịn, chỉ có Chu Tịch Phong vẫn là một bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý, cũng không chủ động chào hỏi với Hoàng Đắc Ích, Chu Minh Hoành, dường như y thật sự rất có lai lịch. Sự ung dung của y cũng khiến Hạ Tưởng sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ Bắc Kinh thực sự có một nhân vật như vậy?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn vẫn lặng lẽ gọi một cú điện thoại cho Phó Tiên Phong.
Cục diện hiện trường có phần tế nhị, Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành thảo luận nửa ngày, hai người trở lại giữa sân, chia nhau nói chuyện với Lý Niên, Kim Quang, cuối cùng xem chừng là Lý Niên gật đầu, Kim Quang lại liên tục lắc đầu, một bộ dạng không chịu để yên.
Cuối cùng Hoàng Đắc Ích nổi giận, đến trước mặt Kim Quang nói vài câu gì đó, Kim Quang mới chịu thua, mới tức giận bất bình mà xoay người bước đi, không ngờ vừa mới đi vài bước lại nghĩ tới cái gì, lấy tay chỉ ra chỗ Hạ Tưởng đứng, lớn tiếng nói:
- Có một người không thể buông tha, Cục trưởng Hoàng, đem bắt hắn đi, hắn vừa rồi chọc giận tôi.
Hoàng Đắc Ích nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Minh Hoành một cái. Chu Minh Hoành mặt không chút thay đổi nói:
- Cục trưởng Hoàng, Kim Quang đã nhượng bộ, anh cũng phải biểu hiện thỏa đáng, tất cả mọi người đều là bạn bè ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Nếu không, chỗ Tổng giám đốc Kim, cũng khó mà nói qua. Còn có đại thiếu gia Chu từ Bắc Kinh đến đây khảo sát thị trường Tần Đường, công tác trị an có chỗ sơ xuất, mặt mũi của anh cũng không thể nào nói nổi.
Hạ Tưởng vừa mới nói chuyện điện thoại xong, không nghĩ tới Kim Quang lại tức giận đến mức, còn nhớ rõ mối thù với hắn. Hắn liền cố ý trốn ở một góc khuất gần đó không hiện thân, muốn xem cuộc đọ sức giữa Chu Minh Hoành và Hoàng Đắc Ích, kết thúc như thế nào.
Hoàng Đắc Ích hơi khó xử:
- Chuyện này không tốt lắm đâu? Tùy tiện bắt người, cũng tổn hại đến hình tượng công an.
Chu Minh Hoành lại chỉ nói:
- Tôi chỉ là đưa ra đề nghị, còn muốn Cục trưởng Hoàng tự mình quyết định.
Hạ Tưởng nghĩ Hoàng Đắc Ích chắc chắn sẽ không nghe lời nói của Chu Minh Hoành, không ngờ Hoàng Đắc Ích chỉ chần chừ một lát, rồi hướng phía xa khoát tay nói:
- Trước hết bắt về cục công an rồi nói sau.
Quái lạ, với cấp bậc của Hoàng Đắc Ích không đến mức phải sợ Chu Minh Hoành, lại càng không cần nghe mệnh lệnh của Chu Minh Hoành...
Hạ Tưởng đang sửng sốt, đã có hai gã cảnh sát vọt tới, xách cánh tay hắn lên, đưa hắn tới trước mặt Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành.