Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 941: Nửa Đường Chặn Giết
Đ
ạo hào quang này lúc đầu thì tối nhưng dần dần sáng lên, hai cổ cương khí và khí thế của Linh giai trung phẩm giống như song long tranh châu, cùng lao tới, tranh đoạt với nhau từng chút ưu thế.
Ánh mắt của Huyết Vân Lưu và Đường Phong cách nhau một trượng, trong đôi mắt vị phó thành chủ Huyết Vụ Thành lóe lên một tia khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Đường Phong có thực lực Linh giai hạ phẩm tại sao đột nhiên tăng lên Linh giai trung phẩm, càng không có nghĩ tới trong trường kiếm của đối phương chất chứa hai loại lực đạo, một loại là hỏa kình vừa nhìn thấy, mà loại còn lại hóa thành trường mâu, đâm về phía mình.
Hơn nữa kiếm ý thâm thúy của Đường Phong, Huyết Vân Lưu chống đỡ trong một lát liền không chịu được. Hộ thân cương khí phòng thủ kiên cố cũng vang lên tiếng vang cạch cạch, điều này cho thấy nó có dấu hiệu sắp tan vỡ.
Nhìn về phía nắm đấm, thấy trên nắm đấm hội tụ hai loại lực đạo, lúc này Huyết Vân Lưu chiếm được một chút ưu thế, bức lui khí thế của Đường Phong, hắn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, thừa cơ hội này, vội vàng thu quyền.
Trên nắm tay bị Độc Ảnh kiếm điểm ra một tia đỏ thẫm! Phòng ngực kiên cố bị phá, tuy chỉ phá được một chút, nhưng lần giao phong lúc nãy, Huyết Vân Lưu đã thua!
- Giết hắn!
Huyết Vân Lưu không muốn đánh tay đôi nữa, ra lệnh cho thủ hạ hỗ trợ.
Mọi người tuân lệnh, đánh về phía Đường Phong.
Hắc Phượng đứng bên cạnh tròng mắt đảo loạn, tuy trọng sinh không tới mấy tháng, nhưng linh trí của nó cao hơn linh thú phổ thông rất nhiều, bây giờ nhìn thấy Đường Phong bị khi phụ sỉ nhục, bên trong cơ thể của nó đang chảy huyết dịch của Đường Phong sẽ bỏ qua hay sao?
Một tiếng Phượng gáy thanh thúy phát ra, Hắc Phượng mở rộng hai cánh, cái miệng mở ra, một đạo Hỏa Long được phun ra.
Người của Huyết Vụ Thành chỉ lo vây đánh Đường Phong, đâu có nghĩ tới con thượng cổ linh thú này đột nhiên gây khó dễ chứ? Thời điểm kịp phản ứng, vài người đã bị ngọn lửa của Hắc Phượng bao phủ.
Hắc Phượng lúc này đã thuộc phạm trù Thất giai linh thú, luận cảnh giới, tương đương với cảnh giới Linh giai hạ phẩm của người tu luyện!
Hắc Phượng Bất Diệt Tà Hỏa, dung hợp Địa Tâm Băng Diễm và Niết Bàn Chi Hỏa nhiều hơn so với Đường Phong, luận chơi lửa, thành viên của Phượng chi nhất tộc mới là kinh khủng nhất, Hỏa hệ cương tâm của Đường Phong chỉ đáng xách giày cho Hắc Phượng.
Người bị ngọn lửa bao phủ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp truyền ra, giống như sủi cảo, té xuống đất.
Không phải bọn họ bị chết cháy, ngược lại bị đông thành băng, ngọn lửa lam sắc đang thiêu đốt trên người họ, mở to mắt, bộ dáng hoảng sợ, nhưng vẫn chưa chết, dốc sức liều mạng vận chuyển cương khí để hóa giải thế lửa, nhưng vẫn không thể hóa giải, đến khi thân thể bị đóng băng, ý thức tiêu tán, bọn họ vẫn không thể dập tắt ngọn lửa được.
Hắc Phượng trợ trận xử lý mấy người, Đường Phong vẫn bị những người còn lại vây quanh. Trường kiếm trong tay run lên, không nhanh không chậm ứng phó chiêu thức của bọn họ, nhưng không có biện pháp phản kích, dù sao Huyết Vân Lưu vẫn ở bên cạnh, thực lực Linh giai trung phẩm không thể khinh thường.
Đang chiến đấu, đột nhiên mặt đất chấn động mạnh mẽ, trong lòng đất vang ra một tiếng sầm rền, Đường Phong nhướng mày, cảm thấy dưới chân có một cổ khí lạnh xông tới. Không chỉ có Đường Phong phát hiện điều dị thường này, những người khác cũng phát hiện, lúc này tất cả không hẹn mà cùng dừng tay.
- Răng rắc xoạt...
Đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái khe cực lớn, giống như mạng nhện nhanh chóng lan ra bốn phía, ngay sau đó, trong khe rãnh xuất hiện nước lạnh, nước này lạnh thấu xương, hơi lạnh này làm cho lòng người run rẩy.
Là nước hàm đàm! Lông mày Đường Phong nhíu lại, thầm nghĩ không ổn!
Nhìn mặt đất to như vậy nên không nhìn ra manh mối, nhưng trước đó Đường Phong đã lặn xuống đáy hàn đàm, biết rõ phương viên ngàn dặm trong lòng đất, chính là một cái hồ sâu vô cùng, vừa rồi đánh nhau một trận, chỉ sợ làm động đến nền tảng, làm cho nước trong hồ muốn trào ra ngoài.
Địa Tâm Băng Diễm đã bị Hắc Phượng thôn phệ sạch sẽ, sát trận ban đêm đã bị phá, nhưng nước trong hàn đàm đã bị Địa Tâm Băng Diễm thiêu đốt không biết bao nhiêu năm rồi, chắc chắn cũng mang theo một ít đặc thù của Địa Tâm Băng Diễm. Có thể nói, nước hàn đàm hiện giờ, vẫn không thể đụng vào được. Nước trong hàn đàm muốn trào ra ngoài, nếu không nhanh chóng chạy trốn, chỉ sợ sẽ có gặp phiền toái lớn.
Nghĩ tới đây, Đường Phong phất tay phóng ra mấy chuôi phi đao, dẫn dắt lực chú ý của đám đệ tử Huyết Vụ Thành, thân thể nhảy lên, nhảy lên lưng của Hắc Phượng.
Nhẹ nhàng chụp lấy cổ của Hắc Phượng, tâm linh Hắc Phượng mẫn tuệ, mở hai cánh ra, bay lên trời. Lúc bay lên không trung, Hắc Phượng không quên phun ra mấy đạo Hỏa Long xuống mặt đất.
Đã có vết xe đổ, công kích lần này không thể làm gì người của Huyết Vụ Thành.
Hỏa Long đánh xuống mặt đất, giống như đánh chết con lạc đà cuối cùng trên sa mạc, vốn mặt đất đã nứt thành hình mạng nhện, lúc này lại phát ra chấn động mạnh mẽ.
- Ầm! Ầm! Ầm...
Vô số tiếng nổ từ mặt đất phát ra, trên mặt đất xuất hiện các miệng hố lớn nhỏ không đều nhau, nước trong hàm đàm tràn ra, mà những cái hố này giống như những cái miệng suối phun, bắn nước lên trời cao.
Đường Phong và Hắc Phượng bay lên không trung ba mươi trượng, suýt nữa cũng bị một cột nước bắn trúng, dọa hắn nhảy dựng lên. Hắc Phượng thì đánh rắm một cái cũng không có, bởi vì nó không sợ nước trong hàn đàm, nhưng nếu Đường Phong trúng phải nước này, chắc chắn sẽ có việc vui xảy ra.
- Cao thêm chút nữa!
Đường Phong hạ lệnh, Hắc Phượng phun ra vài ngọn lửa xuống, sau đó bay lên cao hơn.
Hố trên mặt đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, lấy chiến trường của bọn họ làm trung tâm, nhanh chóng lan ra bốn phía trong sơn cốc, không mất bao lâu, đã có một phần ba diện tích sơn cốc xuất hiện nhiều cột nước phun lên.
Những tên đệ tử Huyết Vụ Thành thất kinh, muốn chạy đi, nhưng lại bị Hắc Phượng ở bên trên quấy nhiễu, dưới chân có nước hàn đàm quấy nhiễu, dù bọn họ là Linh giai cao thủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào phòng bị chu toàn được.
Chỉ trong mười tức ngắn ngủi, nhưng đệ tử Huyết Vụ Thành lại bị tổn thất hai ba người, tất cả đều bị nước hàn đàm nhấn chìm, đầm nước này rất lạnh, ngay cả cương khí của bọn họ cũng bị đóng băng, chết thảm tại chỗ.
Đường Phong ngồi trên người Hắc Phượng, tròng mắt loạn chuyển, nhìn xuống phía dưới tìm kiếm tung tích của Huyết Vân Lưu.
Thiên Thánh Cung tốt xấu gì cũng treo danh nghĩa chính đạo, Đường Phong có thể hóa giải cừu oán với bọn họ, đạt thành hiệp nghị hoà giải, nhưng đối với đám người tâm ngoan thủ lạt như Huyết Vụ Thành mà nói, Đường Phong sẽ không nghĩ tới việc hòa giải với họ, ân oán đã sinh, đương nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Huyết Vân Lưu thân là phó thành chủ Huyết Vụ Thành, thực lực đạt tới Linh giai trung phẩm đỉnh phong, có trời mới biết lúc này vận khí rơi xuống đầu hắn, tấn chức Linh giai thượng phẩm?
Cho nên Đường Phong không thể để hắn còn sống mà rời khỏi đây.
Bất quá đáng tiếc là, Đường Phong tìm cả buổi, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Huyết Vân Lưu, không biết vị đại nhân phó thành chủ này đã bỏ chạy lúc nào.
Lại tìm một hồi, Đường Phong đành phải buông tha.
Tình huống phía dưới càng ngày càng ác liệt, vô số cột nước bắn lên trời, nước tràn khắp phương viên ngàn dặm, phía dưới đã biến thành một biển nước. Nếu ở lại chỗ này, Đường Phong sợ mình cũng gặp phải nguy hiểm.
Những tên đệ tử Huyết Vụ Thành, đều vận dụng cương khí bay ra bên ngoài, nhưng càng đi chạy, người của bọn họ càng ít, bởi vì cột nước ở phía dưới đất xông lên quá khó để phòng bị, mà Hắc Phượng lại châm ngòi thổi gió, Đường Phong cũng thỉnh thoảng đánh ra vài đạo kiếm khí và ám khí, trên dưới giáp công, bọn họ khổ không thể tả, nếu không cẩn thận, sẽ bị thiên tai nhân họa.
- Chúng ta đi thôi!
Mắt thấy người của Huyết Vụ Thành chạy mất không còn bóng dáng, Đường Phong vỗ vỗ Hắc Phượng, Hắc Phượng gáy một tiếng, nhanh chóng bay ra ngoài.
Bên trong sơn cốc, Đường Phong đứng trên đỉnh núi lúc ban đầu nhìn xuống dưới, cảm khái thương hải tang điền.
Trước sau chỉ mười ngày, hình dáng mặt đất đã biến thành như vậy, hiện tại trong sơn cốc đều là nước, không còn một chút cảnh tượng nào của trước đây.
Cửu tinh hàn đàm bị hủy, uy lực của thiên nhiên đại trận sẽ giảm xuống rất lớn, không còn huyền diệu như trước đây, Đường Phong đoán hôm nay thiên nhiên đại trận này chỉ còn một công dụng duy nhất, chính là Thập Sơn Chi Lực! Trừ nó ra, tất cả đều không còn gì.
Hơn nữa nước từ hàn đàm trong lòng đất tràn ra, thời gian càng dài, hàn tính càng ít, trải qua hai ba năm nữa, chỉ sợ nước bình thường trong sơn cốc cũng biến thành độc nhất vô nhị.
Huyết Vụ Thành lấy Huyết Vân Lưu cầm đầu, có vài con cá lọt lưới. Nhưng Đường Phong không có tâm tư đuổi theo bọn họ, bởi vì Thập Vạn Đại Sơn này quá sâu, nếu người Huyết Vụ Thành muốn ẩn núp, Đường Phong không có khả năng tìm được.
Lần này để cho Huyết Vân Lưu chạy thoát, thật sự có chút đáng tiếc.
Nhưng mục tiêu của lần này đã hoàn thành, lấy được nước của hàn đàm, nhưng lại có thu hoạch khác, Hắc Phượng cắn nuốt Địa Tâm Băng Diễm lớn lên không ít, hắn cũng tìm kiếm được một ít khoáng thạch kỳ quái và thi thể của Địa Tâm Băng Thiềm, dùng nó để chế tác vài thứ thì không gì tốt hơn.
Mà mơ ước của hắn chính là có một tọa kỵ để cưỡi, hiện giờ Hắc Phượng lớn lên, Đường Phong vui mừng không kìm được, thời điểm rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn Đường Phong an vị trên người Hắc Phượng, chỉ cho nó phương hướng ra ngoài, vững vàng ngồi đó, không cần hao phí tâm tư gì cả.
Hắc Phượng lại linh thông, chỉ cần nó không bạo tẩu, nó rất nghe lời, Đường Phong đối với việc này rất thỏa mãn.
Ba ngày sau, Hắc Phượng đã bay ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, Đường Phong không hao phí một chút cương khí của mình, rãnh rỗi còn nhìn phong cảnh bên dưới, nhìn mệt mỏi thì khoanh chân ngôi xuống, nhắm mắt tu luyện, tiêu diêu tự tại.
Vừa bay ra Thập Vạn Đại Sơn một ngày, Đường Phong đang nhắm mắt tu luyện, đột nhiên cảm thấy ở phía dưới có một cổ kình khí đánh tới, tuy đạo công kích này không dễ dàng phát giác, nhưng ẩn chứa sát cơ rất lăng lệ ác liệt nên vẫn lộ ra một chút sơ hở.
Đường Phong mở mắt, không hề nghĩ ngợi, thò tay lấy Độc Ảnh kiếm ra, ẩn nấp trên lưng Hắc Phượng, chuẩn bị xu thế tấn công, đánh ra một đạo kiếm quang, đánh về phía người công kích.
Đạo công kích vừa rồi mình có thể phát hiện, nhưng Hắc Phượng lại không phát giác, nếu không ngăn cản, Hắc Phượng sẽ trúng phải công kích.
Tiếng đinh đinh đang đang liên tiếp phát ra, Độc Ảnh kiếm và binh khí của đối phương giao phong vô số lần, thế lực ngang nhau.
- Tiểu tử, để mạng lại!
Bốn phía có vài đạo thân ảnh xuất hiện, đánh ra công kích về phía Đường Phong đang ở trên không trung, không cho Đường Phong có chỗ mượn lực, mỗi đạo công kích đều là trí mạng.
Hàn quang trong mắt lóe ra, thân thể mượn nhờ lực đạo từ trên trường kiếm truyền lại, lăng không vài vòng, ám khí trong tay đánh ra bốn phương tám hướng, chỉ là trong nháy mắt, đã có mấy trăm chuôi ám khí rời tay.
Chiêu thức này, đã là cực hạn của Đường Phong, dù hắn tinh thông ám khí chi đạo, nhưng cũng chỉ có thể làm ra trình độ này mà thôi.
Màu kim sắc lóng lánh, mỗi một chuôi ám khí đều được Đường Phong rót Duệ Kim Chi Lực vào.
Chỉ sợ người đánh lén cũng không nghĩ tới Đường Phong lại phản ứng nhanh chóng như thế, đối mặt với nhiều ám khí công kích như vậy, không thể không thi triển chiêu thức hóa giải.
Phần lớn ám khí đều thất bại, số ít bị ngăn lại. Nhưng cũng vì thế mà Đường Phong mới có cơ hội thở dốc, cuối cùng thân thể cũng rơi xuống đất, không hề lâm vào cục diện bị động.
Thân thể vừa đứng vững, người đánh lén từ bốn phương tám hướng vây quanh.
Hắc Phượng cũng không tiến lên nữa, liền huy động hai cánh bay trên đầu Đường Phong, đôi mắt Phượng bế nghễ thiên hạ, muốn phun lửa trợ trận, nhưng lại ngại Đường Phong ở dưới, vì tâm tình muốn hộ chủ cho nên nó án binh bất động.
Con mắt Đường Phong đánh giá những người đánh lén mình, không khỏi cười lạnh.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, những người này thình chính là người của Huyết Vụ Thành mấy ngày trước may mắn chạy thoát, lúc ban đầu Đường Phong nhìn thấy bọn họ thì thấy có hơn mười người, mà bây giờ, chỉ còn lại năm sáu người.
Những người này đều dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Đường Phong, ánh mắt kia giống như không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Đường Phong.
- Phó thành chủ đại nhân, ngươi muốn ẩn nấp đến khi nào đây?
Tuy Đường Phong bị vây quanh, nhưng lại không để ý nhiều, mà hắn tản thân thức ra, cố gắng cảm giác bốn phía, hắn không nhìn thấy thân ảnh của Huyết Vân Lưu, nhưng những người cùng đánh lén hắn, chắc chắn là do Huyết Vân Lưu an bài.
Bọn họ ẩn tàng, che giấu như thế, nếu không phải đạo công kích vừa rồi mang theo sát cơ, chỉ sợ Đường Phong cũng không thể phát hiện ra.
Những người này dám mai phục phục kích mình ở đây, cũng không khó lý giải, mấy ngày nay Đường Phong và Hắc Phượng bay đi, không nhanh không chậm, bị người người ta mai phục ở phía trước cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Nhưng mà, Huyết Vân Lưu ở đâu?
Đường Phong điều tra một lát, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Huyết Vân Lưu, hắn cảm thấy kỳ quái.
Trong lúc ngờ vực vô căn cứ, mặt đất dưới chân xuất hiện dị thường, thần sắc Đường Phong nghiêm túc, vội vàng nhảy lên, thân thể vừa cách mặt đất, Đường Phong nhìn thấy hai bàn tay lớn từ trong mặt đất xuất hiện, nếu không phải hắn nhảy nhanh, nhất định sẽ bị nắm lấy.