Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 13 - Chương 50
V
ưu Liên Hương mặt mày cũng có chút tức tối. Khách quan trọng như vậy mà Triệu Quốc Đống nói đi là đi, bỏ mình và Chung Dược Quân ở lại đây, đúng là làm người ta không chịu được.
- Thị trưởng Chung, tôi thấy hay là ngài gọi điện nói một câu với Bí thư Triệu. Khách của Tập đoàn Hải Uy và công ty đầu tư Quân Thụy là rất quan trọng đến ngành chế tạo năng lượng mới của Ninh Lăng chúng ta. Bọn họ có thể chọn đầu tư vào Ninh Lăng sẽ mang tới hiệu ứng dây chuyền, tầm quan trọng là không phải nói. Bí thư Triệu sao có thể vắng mặt. Nếu như bởi lần này tiếp đón không chu đáo khiến hạng mục sang nhà khác thì ai chịu trách nhiệm?
Chung Dược Quân cười khổ nói:
- Thị trưởng Liên Hương, tính Bí thư Triệu như thế nào chẳng lẽ chị không biết? Trong mắt y có lẽ thấy việc công trình quân sự ở Thổ Thành được cấp chứng nhận di sản văn hoá cấp quốc gia quan trọng hơn thì phải? Nếu không chính là chắc chắn tập đoàn Hải Uy cùng công ty Thần Phong sẽ đầu tư vào Ninh Lăng chúng ta.
- Thị trưởng Chung, chúng ta đều biết việc Thổ Thành được cấp chứng nhận là rất quan trọng nhưng cũng phải biết phân biệt nặng nhẹ mà. Hai hạng mục này có thể nói một khi đầu tư vào Ninh Lăng sẽ mang tới tác dụng ngay lập tức. Đầu tư và đi vào sản xuất thì giá trị sản lượng hàng năm ít nhất cũng đạt đến hơn tỷ, hơn nữa sản phẩm chủ yếu là xuất khẩu, có lẽ thu thuế hàng năm ít nhất cũng là 60 triệu, đây còn chưa tính thêm các công ty khác sẽ tiến vào.
Vưu Liên Hương nhíu mày nói:
- Tài chính mấy năm tới của Ninh Lăng chúng ta là rất thiếu, nhất là Hội nghị thường ủy còn đưa ra một loạt biện pháp đảm bảo quyền lợi của dân chúng, nó cũng cần tài chính ủng hộ. Bây giờ có nguồn thu thuế lớn như vậy mà chúng ta không chú trọng đó là không có trách nhiệm.
Chung Dược Quân cũng khẽ nhíu mày. Y mặc dù không đồng ý hành động hôm nay của Triệu Quốc Đống nhưng Vưu Liên Hương nói có vẻ hơi quá. Mặc dù Vưu Liên Hương có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống thì nói như vậy cũng không thích hợp.
- Thị trưởng Liên Hương, tôi thấy chuyện đã như vậy thì do hai chúng ta tiếp đón đi. Bữa tối Bí thư Triệu sẽ về gấp, tôi và chị làm nhiệm vụ tiếp đón. Tôi thấy mình phụ trách tập đoàn Hải Uy, chị phụ trách công ty Thần Phong.
Chung Dược Quân đổi đề tài.
Sau khi việc xây dựng khu Giang Đông được thông qua, quan hệ giữa Chung Dược Quân và Vưu Liên Hương cũng nhanh chóng được cải thiện.
Chung Dược Quân cảm thấy tính cách Vưu Liên Hương rất mạnh, dám nghĩ dám làm, đầu óc rõ ràng, đúng là người để làm việc. Mà Vưu Liên Hương cũng hiểu Chung Dược Quân cũng không phải kẻ kém cỏi. Mặc dù Chung Dược Quân có tính cách hơi mềm yếu nhưng làm việc đều có trật tự rõ ràng, hơn nữa cũng khá thoáng trong việc ủy quyền cho cấp dưới.
- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Chẳng qua Thị trưởng Chung, tôi thấy trong cuộc thảo luận tự do sắp tới, tôi sẽ định nhắc nhở Bí thư Triệu một chút xem chuyện gì quan trọng hơn, không thể vì cảm nhận cá nhân mà ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế chúng ta.
- Được rồi Thị trưởng Liên Hương, không cần chờ tới hôm đó, tối nay ăn cơm chị cũng có thể phê bình Bí thư Triệu mà.
Chung Dược Quân cười nói. Vưu Liên Hương này đúng là người dám nói, không biết là thật hay giả vờ như vậy.
..
Triệu Quốc Đống đúng là rất tin tưởng vào hai nhóm khách của tập đoàn Hải Uy cùng công ty Thần Phong.
Theo hắn thấy điều kiện của Ninh Lăng không thua gì nơi khác, nhất là khi có đủ thủy điện đảm bảo nguồn cung cấp điện, hơn nữa trụ sở thiết bị ngành điện đã khá hoàn thiện với đủ một dây chuyền, đây chính là sức hấp dẫn lớn. Đồng thời với mạng lưới quan hệ của hắn ở trên Bộ năng lượng thì hai hạng mục này không thẻ chạy thoát.
Nhưng việc Thổ Thành được cấp chứng nhận di sản văn hoá cấp quốc gia lại là khác.
Không chỉ là về thành cổ quân sự của Thổ Thành, mà trong đó còn liên quan đến nội thành cũ Tây Giang. Triệu Quốc Đống dự định lợi dụng làm xong cả hai việc này. Nhất là khi Học viện mỹ thuật Trung ương và hội nhiếp ảnh quốc gia cũng đến Ninh Lăng thăm quan, học tập, hắn có thể lợi dụng việc này tạo thanh thế.
Thành cổ Thổ Thành so sánh với thành cũ Tây Giang có điểm khác nhau, chẳng những thời gian khác nhau nhiều năm, hơn nữa phong cách kiến trúc cũng khác. Thành cũ Tây Giang chủ yếu xây dựng ở cuối đời Thanh và thời Dân Quốc. Mà thành cổ Thổ Thành lại thuần túy là đời Thanh. Thêm cả thành cũ Tây Giang có dân tộc thiểu số nên phong cách hoàn toàn khác nhau.
Mà Thổ Thành ngoài thành cổ bên ngoài được bảo tồn hoàn hảo, bên trong nó còn có nhiều kiến trúc quân sự.
Ví dụ như sông hộ thành, tường dương mã, một phần cửa thành cũng được giữ gìn tốt, trên tường cũng có nhiều đài quan sát được giữ gìn. Nói chung hệ thống phòng ngự trong chiến tranh thời cổ đều có đủ ở Thổ Thành.
Khi Thổ Thành bắt đầu xin cấp chứng nhận đã tiến hành tu sửa ở quy mô nhỏ. Bởi vì các công trình kiến trúc vẫn còn giữ khá tốt nên sau khi sửa chữa một chút sẽ khiến cho các chuyên gia khá hài lòng. Phó tổng Cục trưởng – tổng cục Di sản văn hoá quốc gia – Tống Phi cùng các chuyên gia đến hiện trường xem đều khen ngợi.
Tổng cục Di sản văn hoá và cục di sản văn hoá tỉnh đều có chút bất ngờ khi Triệu Quốc Đống tự mình đi cùng đoàn. Theo bọn họ thấy đây mới là giai đoạn thẩm tra bước đầu, có một lãnh đạo Thị xã đi cùng là đủ rồi, thật không ngờ Bí thư Thị ủy tự mình dẫn hai Thường vụ thị ủy và một Phó thị trưởng đi với mình, hơn nữa đi từ đầu tới cuối.
Điều này làm bọn họ rất cảm động. Hơn nữa bên Thổ Thành đã chuẩn bị nhiều tài liệu cũng khiến cho Tổng cục Di sản văn hoá và cục Di sản văn hoá rất vui vẻ, hài lòng.
- Bí thư Triệu, nếu như anh có việc thì có thể đi làm, tôi thấy chuyện ở đây chắc xong rồi. Có tôi cùng đi với Tổng Cục trưởng Tống là đủ, đến lúc đó chúng tôi sẽ trao đổi với Ủy ban Thổ Thành, nếu không sẽ mời Trưởng ban Mao và Thị trưởng Phù, anh thấy sao?
Cục trưởng cục di sản văn hoá tỉnh – Đào Quốc Trì mặc dù là quan chức theo kiểu học giả nhưng hiểu khá rõ sự thay đổi chính trị ở tỉnh An Nguyên. Triệu Quốc Đống mới gần 32 tuổi đã thành Bí thư Thị ủy Ninh Lăng đã làm cả tỉnh chấn động. Tuy nói lý lịch Triệu Quốc Đống khá phong phú nhưng dù sao tuổi hắn từng đó, tỉnh có tranh luận về việc bổ nhiệm hắn, cuối cùng hắn được thông qua chứng minh vị Bí thư Thị ủy này không hề đơn giản.
- Cục trưởng Đào, anh và Tổng Cục trưởng Tống không mấy khi tới Ninh Lăng chúng tôi, đều là khách quý muốn mời cũng không được. Tôi có bận đến đâu cũng phải lưu lại cùng các anh. Tôi thấy hôm nay cũng không còn sớm, hơn nữa trời cũng nắng, các vị chuyên gia đều đã mệt. Hay là chúng ta thu dọn sớm một chút, sáng mai Thị xã Ninh Lăng và Thổ Thành sẽ tổ chức báo cáo chuyên đề với Tổng cục Di sản văn hoá và cục ở Ninh Uyển, tôi cũng tham gia.
Triệu Quốc Đống nhiệt tình nói.
Đào Quốc Trì ngẩn ra, đây đúng là coi trọng quá. Bây giờ mới là đi xác minh, còn lâu mới có quyết định. Vốn chỉ xác định do Ủy ban Thổ Thành tiến hành báo cáo, bây giờ lại do đích thân Triệu Quốc Đống tham gia là sao?
- Bí thư Triệu, cái này có phải là hơi …
- Cục trưởng Đào, đến địa bàn của tôi thì nghe tôi có được không? Mọi người cũng rất vất vả mà, mấy trăm cây đâu có gần. Anh phải để tôi thể hiện hết tình địa chủ chứ?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
Đào Quốc Trì cũng cười nói:
- Bí thư Triệu, tôi hỏi ý tổng Cục trưởng Tống một chút.
- Được rồi Cục trưởng Đào, Tổng Cục trưởng Tống không phải nghe theo lịch bên anh sao. Ninh Lăng cũng đã chuẩn bị xong, một tiếng là tới mà. Tôi thấy cứ như vậy đi.
Triệu Quốc Đống nói.
Đào Quốc Trì ở trên xe mà vẫn suy nghĩ ý đồ của vị Bí thư Triệu này, nếu không sao hắn có thể nhiệt tình như vậy. Chẳng qua cục di sản văn hoá không có hạng mục gì, không có mấy tài chính, việc xin cấp giấy chứng nhận được hay không cũng là do thực tế, hơn nữa có được cấp thì kinh phí hàng năm do Tổng cục Di sản văn hoá cấp xuống cũng rất có hạn, tu sửa chủ yếu cũng dựa vào chính quyền địa phương, có thể nói lợi ích kinh tế không có mấy.
Nếu kết luận do vị Bí thư Thị ủy này rất yêu thích ngành văn hóa thì có chút buồn cười. Dù hắn thật sự coi trọng và hứng thú với việc bảo vệ di sản văn hoá cũng không cần dùng cách này mà.
Nhất định là có lý do nào đó mà mình không nghĩ ra.