Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1075: Tâm Địa Xấu Xa
rong lòng Hàn Mạc đang nghi hoặc, cửa chính linh đường đã bị đẩy ra, lập tức liền nghe thấy tiếng bước chân vang, hình như có người đang đi vào linh đường. Hàn Mạc đang ở phía sau tấm màn trắng trong linh đường, nhất thời nhìn không rõ người nào tiến vào, lặng yên không một tiếng động tìm kiếm một hồi, đúng là phát hiện có một khe hở, đó là nơi tiếp xúc giữa hai tấm màn che màu trắng, vừa vặn ở ngay mặt sau linh bài. Hàn Mạc nhẹ khom mình, nhìn xuyên qua khe hở hướng ra phía ngoài, chỉ nhìn thấy một gã mặc quan phục đang tiến vào trong linh đường, chính là Quận thủ Đông Hải Dương Thanh.
Hàn Mạc lập tức nhíu mày.
Dương Thanh kia vào bên trong linh đường rồi, nhìn xung quanh, chắp hai tay sau lưng, lại cúi đầu, tựa hồ như thoáng suy nghĩ, rất nhanh Hàn Mạc lại nghe thấy một trận tiếng bước chân vang lên, một tên người hầu đang dìu một lão già coi bộ tuổi già sức yếu tiến vào, chính là Đại trưởng lão Hàn tộc Hàn Thiên Tứ.
Hàn Thiên Tứ vừa bước vào cửa, Dương Thanh liền tiến ra đón, đỡ một bên, luôn miệng nói:
- Đại trưởng lão, Dương Thanh đêm khuya đến đây, quấy rầy đôi chút, xin lượng tình thông cảm cho.
Hàn Mạc lập tức lại càng sinh nghi, tuy nói là Hàn Thiên Tứ ở trong Hàn tộc rất có địa vị và uy vọng, nhưng Dương Thanh dù sao cũng là trưởng quan một quận, địa vị cực cao. Y đối với hai vị tông chủ cung kinh thì còn có thể lý giải, nhưng đối với một vị trưởng lão cũng cung kính như vậy, thật sự khiến người ta có chút khó hiểu.
Hàn Thiên Tứ nhìn thấy Dương Thanh kính cẩn như vậy, cũng vô cùng thoải mái, cười nói:
- Dương đại nhân đến ttại sao không báo trước một tiếng, chúng ta cũng có thể đi nghênh đón đàng hoàng.
Dương Thanh cười nói:
- Đêm hôm khuya khoắt đến đây, đã là vô cùng thất lễ rồi, đâu dám làm kinh động, vốn chỉ là muốn qua thắp nén hương, không nghĩ là bọn họ lại kinh động đến trưởng lão, đáng chết đáng chết!
Hàn Thiên Tứ ngoảnh đầu hướng về tên người hầu bên cạnh nói:
- Đi gọi Tứ thiếu gia lại đây, nói là Dương đại nhân đến bái linh.
Người hầu kia còn chưa kịp đáp ứng, Dương Thanh đã nói:
- Không cần, không cần! Không cần kinh động tới Tứ công tử. Từ sau khi Đại tông chủ qua đời, Đại lão gia ở trong kinh thành xa xôi lấy đại sự quốc gia làm trọng, không thể về, Nhị lão gia... Ôi, bên này là do một mình Tứ công tử một mình gắng gượng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đêm khuya như vậy, hãy cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.
Hàn Mạc ở phía sau nghe được, trong lại càng khó chịu.
Người nhà trực hệ trong tộc đều không có mặt, chỉ có Hàn Nguyên một mình chống đỡ Đông Hải, gã chẳng những thân thể mệt mỏi, hơn nữa còn chịu đả kích liên tục là ông nội và phụ thân qua đời, Hàn Nguyên lúc này, nhất định là ở vào thời điểm bất lực nhất và cùng cực nhất đời người.
Đại trưởng lão Hàn Thiên Tứ cũng hít một tiếng, Dương Thanh đã đi đến trước linh vị, sớm đã có người hầu đi tới hầu hạ Dương Thanh thắp hương. Dương Thanh lạy vài cái, lúc này mới quay người thở dài:
- Mấy năm Dương Thanh đến Đông Hải, đều được Đại tông chủ chiếu cố, mỗi khi suy nghĩ lại, đêm không thể ngủ được, mấy ngày nay, chưa từng cảm giác được ngủ qua một giấc yên ổn.
Y đi qua đi lại, cười khổ nói:
- Đêm nay mưa to gió lớn, không tài nào ngủ được, nóng lòng muốn qua đây thắp cho Đại tông chủ nén hương, nói lên tâm ý của mình.
Hàn Thiên Tứ nói:
- Dương đại nhân có tình có nghĩa, có phong thái của người hiền xưa.
Trong lòng lại nghĩ: “ Ngươi ân cần như thế, chỉ sợ là nhìn thấy họ tộc Hàn thị ta hiện giờ vinh quang vô hạn, lo lắng chức quan sẽ khó giữ được, cho nên mới như vậy”.
Hàn Mạc ở sau linh đường càng cảm thấy cổ quái, nghe lời nghe tiếng, thoáng cái là nhận ra lời nói Dương Thanh không thành thật, hắn cũng nghĩ qua có lẽ y muốn lấy lòng Hàn gia, nhưng đêm mưa gió ra vẻ nịnh bợ như thế này thì vẫn có vài phần quỷ dị.
Giọng nói Dương Thanh đã truyền tới:
- Đại trưởng lão nói đùa, chỉ là cảm động và nhớ ân đức của Đại tông chủ thôi, làm sao xứng với phong thái của người hiền xưa?
Lập tức khen:
- Đại trưởng lão hoài bão rộng lớn, uy vọng ở trong Hàn tộc cao ít người bì kịp, đêm dài như vậy, lại ở đây trấn linh vì Đại tông chủ, đây mới thực là phong thái của người hiền xưa đó.
Hàn Thiên Tứ vỗ về chòm râu dài, lời khen của Dương Thanh, thật đúng là khiến lão vô cùng đắc ý, còn Dương Thanh cũng đã đỡ lão ngồi xuống chiếc ghế lớn ở linh đường.
Hàn Thiên Tứ đã chỉ bảo:
- Còn không dâng trà lên?
Người hầu vội vàng đáp ứng, liền đi xuống, Dương Thanh đã xua tay nói:
- Không nên khách khí như thế. Đại trưởng lão, nếu như ngài không trách, tôi muốn được ngồi cùng ngài, nói chuyện phiếm vài câu, ngài thấy sao?
- Cứ ngồi tự nhiên!
Hàn Thiên Tứ lập tức nói, hướng về người hầu dặn dò:
- Ngươi lui xuống trước đi, lão phu muốn cùng Dương đại nhân nói chuyện, không có dặn dò của ta, không được vào đây.
Người hầu đáp ứng rồi, lập tức lui xuống, thuận tay đóng cửa lại, còn Dương Thanh lại đứng dậy, tiến lên đi đến bên cạnh cửa chính, lấy then cửa kia cài lên.
Hàn Thiên Tứ thoáng nhìn, cũng không nói gì thêm.
Hàn Mạc ở sau linh đường nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy những việc Dương Thanh làm, trong lòng cười lạnh, cái gọi là không có chuyện không leo lên Tam Bảo điện, Dương Thanh này đêm khuya canh ba lấy danh nghĩa bái linh đến đây, chỉ sợ là có tính toán khác.
Dương Thanh đóng cửa lại, nhìn xung quanh, bên trong linh đường lạnh lẽo, đồ trắng như mây, sắp xếp thành mảnh trắng, y đi đóng mấy cánh cửa sổ lại thật cẩn thận, lại đi ra hướng phía sau linh đường, Hàn Mạc lập tức nắm chặt tay. Cũng may Dương Thanh không thật sự đi đến phía sau linh đường, y tự nhiên không thể ngờ tới, tại chỗ để quan tài, còn có người trốn ở đây.
Đợi xác định bốn bề vắng lặng, lúc này Dương Thanh mới thở phào, nhẹ bước tới, khẽ cười nói:
- Ban đêm gió lớn, mời Đại trưởng lão nói chuyện, cửa sổ này phải đóng kín, sẽ không khiến Đại trưởng lão bị cảm phong hàn.
Hàn Thiên Tứ vuốt râu cười nói:
- Lão phu tuổi tuy lớn, nhưng vẫn còn khỏe mạnh.
Dương Thanh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Thiên Tứ, khẽ thở dài:
- Không giấu gì Đại trưởng lão, trận này hạ quan mấy lần muốn đi tới quý phủ hỏi thăm, chỉ có điều... không phải lúc, sợ bị người khác biết lại lời ong tiếng ve.
Y tự xưng là hạ quan lại khiến trong lòng Hàn Mạc căng thẳng, mà Hàn Thiên Tứ dường như cũng có chút bất ngờ, vội hỏi:
- Dương đại nhân, lão phu chỉ là một thảo dân, sao dám rối loạn danh xưng của Dương đại nhân?
Dương Thanh lại nghiêm nghị nói:
- Đại trưởng lão, không có Hàn gia giúp đỡ, Dương Thanh ta sao có được ngày hôm nay? Trước mặt Đại trưởng lão, vãn bối tự xưng hạ quan, đó là chuyện không có gì sai trái.
Hàn Thiên Tứ vuốt râu nói:
- Dương đại nhân, lúc này bốn bề vắng lặng, ngài có lời gì, cứ nói hết ra đi, lời ra khỏi miệng ngài, chui vào tai của lão phu, tuyệt không có người thứ ba biết được.
Trong lòng Hàn Mạc cười lạnh: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Hai người các ngươi ở trong này nói nhỏ tự cho là không ai biết, nhưng Đại gia gia phù hộ, để cho Hàn Mạc ta ở trong này nghe được những gì các ngươi nói”.
Một vị là Quận thủ Quận Đông Hải, một vị là Đại trưởng lão Hàn tộc, ở trong linh đường của Đại tông chủ vừa mất, đóng cửa chính và cửa sổ, có thể có cái chuyện gì tốt lành cần phải thảo luận?
...
Dương Thanh nghe Hàn Thiên Tứ nói như vậy, khẽ mỉm cười.
Hàn Thiên Tứ dù sao cũng là Đại trưởng lão Hàn tộc, năm xưa cũng từng làm nhiều chức quan trong triều nhiều năm, tuy rằng lui về ở ẩn, nhưng dù sao cũng là kẻ lõi đời lăn lộn quan trường nhiều năm, đạo tâm tư quỷ quyệt này cũng là không thua gì người khác.
Chính mình tối nay đến đây, lại có một hồi động tác như thế này, Hàn Thiên Tứ tự nhiên là đã nhìn ra trong đó có chút không thích hợp.
Hàn Thiên Tứ tựa vào trên ghế, khẽ híp mắt, dường như đang chờ Dương Thanh nói, Dương Thanh nhẹ nhàng sửa sang xiêm y, lúc này mới hạ giọng nói:
- Đại trưởng lão, theo hạ quan biết, Ngũ thiếu gia mở ra mậu dịch trên biển, mỗi một chuyến hải vận, đều có mấy chục phần là tiền lời, lại cũng không biết là thật hay giả?
Hàn Thiên Tứ vuốt râu nói:
- Có thể kiếm được bao nhiêu bạc, lão phu quả thật không rõ, nhưng mà... không phải là số ít.
Dừng một chút nói:
- Lần này Tiểu Ngũ rời bến, dẫn theo ba chiến thuyền, lão phu nghe người ta nói, ba chiến thuyền kia bí mật làm ra, nhưng ngân lượng tiêu phí cho mỗi một chiến thuyền kia... ha ha ha, đó cũng không phải là nhỏ.
Dương Thanh thở dài:
- Hạ quan thân là Quận thủ Quận Đông Hải, quản lý dân tính một phương, tiền lời của Ngũ thiếu gia ta tại sao lại không được rõ ràng gì chỉ một chút nào.
Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói,
- Dương đại nhân vì sao mà có hứng thú với chuyện buôn bán của Tiểu Ngũ như vậy?
Dương Thanh lắc đầu nói:
- Không phải là hạ quan cảm thấy hứng thú với chuyện buôn bán. Chỉ có điều lần trước nghe nói, Đại trưởng lão nhắm được một chỗ phong thủy cực tốt, muốn ở nơi đó xây một tòa nhà mới, lại vì thiếu bạc nên mới gác lại.
Hàn Thiên Tứ lập tức sa sầm nét mặt, không hài lòng nói:
- Dương đại nhân, việc này ngài từ đâu mà biết được? Lão phu không để lộ cho người ngoài biết chuyện này.
Dương Thanh lắc đầu nói:
- Đại trưởng lão đừng tức giận, cũng là có người thuận miệng đề cập với hạ quan, hạ quan cũng lưu tâm. Đại trưởng lão là nhân vật nào, muốn xây một tòa nhà an dưỡng tuổi gia, đó là việc đương nhiên, nhưng đường đường là Đại trưởng lão Hàn tộc, lại bởi vì chuyện tiền bạc không thể đáp ứng mong muốn, hạ quan nghe nói, trong lòng thật sự là... Ôi, thật sự là vô cùng buồn lòng.
- Dương đại nhân rốt cuộc muốn nói gì?
Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói.
Dương Thanh rốt cục nói:
- Nói thẳng ra, Đại trưởng lão, hạ quan cho rằng ngài vậy là không đáng. Ngài cũng là hậu nhân của Đông Hải Vương Thiên Nhai Công, Đông Hải rộng lớn này tự nhiên cũng có một phần của ngài, tại sao việc buôn bán trên biển lại để cho Ngũ thiếu gia kiếm lợi làm giàu, còn ngài thì ngay chỉ một tòa nhà mới cũng phải phiền lòng?
Hàn Thiên Tứ trầm giọng nói:
- Dương đại nhân, xem ra hôm nay ngài đến bái linh là giả, đến để chia rẽ quan hệ Hàn tộc ta mới là thật.
Lão đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngài chịu sai khiến của ai, ý đồ châm ngòi ly gián? Chẳng lẽ ngài không biết, Hàn tộc ta từ lúc khởi đầu Đông Hải Vương, liền đoàn kết một lòng, cũng không nảy sinh nội loạn. Dương đại nhân, lão phu thân là Đại trưởng lão Hàn tộc, ngài lại ở trong linh đường của Đại tông chủ nói với ta những lời như vậy, chẳng phải là có phần quá đáng sao?
Lão giơ tay lên:
- Dương đại nhân xin mời hãy rời khỏi đây, lão phu coi như không nghe thấy. Những lời này nếu như để người khác nghe được, Dương đại nhân ngài cố nhiên không thể tiếp tục ở lại Đông Hải đâu, chỉ sợ Hàn Thiên Tứ ta cũng sẽ bị người khác hiểu lầm.
Dương Thanh cười lạnh nói:
- Đại trưởng lão, hạ quan hôm nay đến đây, đó là một lòng mưu tính vì Đại trưởng lão. Trong lòng hạ quan, chí khí Đại trưởng lão rộng lớn, đối nhân xử thế hiền lành, cho nên muốn giúp đỡ Đại trưởng lão đạt được chuyện lớn. Vốn tưởng rằng Đại trưởng lão là người sẽ rộng rãi tiếp nhận lời khuyên, không ngờ... ôi, Đại trưởng lão, thứ cho hạ quan nói câu cuối cùng, ngài làm như vậy đúng là hồ đồ.
Nói xong, liền đứng dậy, sải bước hướng về cửa, dường như thật sự muốn rời khỏi đây.
Hàn Thiên Tứ chậm rãi ngồi xuống, nhìn Dương Thanh bước nhanh rời đi, mắt thấy sắp bước đến chỗ cửa lớn rồi, lại giơ tay nên gọi lại:
- Dương đại nhân, lão phu muốn biết, ta là hồ đồ như thế nào?
- Khóe miệng Dương Thanh xẹt qua mỉm cười, mà khóe miệng Hàn Mạc ở phía sau linh đường cũng thoáng cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Đại trưởng lão à đại trưởng lão, nếu người để hắn rời đi như vậy, xui xẻo cũng chỉ có mình hắn, người giữ hắn lại, chính là giữ lại mối họa. Chỉ cần có chút bất lợi với Hàn tộc, cho dù người có là Đại trưởng lão, Hàn Mạc ta cũng sẽ không bỏ qua đâu”.
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần