Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 1078: Kết Cục (Tứ)
“Đứng ở góc độ một người thương nhân tới phân tích chuyện này, tôi thật sự là không có đạo lý gì để cự tuyệt, chẳng qua, tôi muốn nói là...” Kim Trạch dừng một chút, mới chậm rãi mở miệng: “... Thật ra, Tần tổng và tôi là người một đường, đều là coi Trình Thanh Thông như công cụ giao dịch, không phải sao? Chỉ là Tần tổng mạnh tay hơn tôi, chịu cầm lấy tất cả công ty tới đổi một người phụ nữ...”
“Không, tôi và Kim tổng không giống nhau... Xem như vào hơn một năm trước đây, Kim tổng đáp ứng điều kiện Trình Thanh Thông, nhưng cũng không nghĩ tự mình đầu tư tiền thất bại, nếu không vào lúc ký hợp đồng với tôi, Kim tổng cũng sẽ không quy định cứng nhắc ký rõ ràng chi tiết như vậy, không phải sao? Kim tổng thật sự là một thương nhân, mà tôi không phải...” Tần Dĩ Nam nói đến đây, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh giống như là đang suy nghĩ gì đó, qua một hồi lâu, mới lần nữa rơi tầm mắt ở trên người Kim Trạch: “... Tôi không có coi Trình Thanh Thông như hàng hóa, tôi cầm lấy phần văn kiện này tới tìm Kim tổng, không phải muốn Kim tổng nhường Trình Thanh Thông cho tôi, tôi cầm lấy phần văn kiện này tới tìm Kim tổng, chỉ là muốn Kim tổng trả lại tự do cho Trình Thanh Thông.”
Kim Trạch bỗng chốc ngây người, anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Dĩ Nam một lúc lâu, mới bật cười lắc đầu, giống như là nghe đến một chuyện buồn cười, nói: “Tôi không hiểu sai chứ? Tần tổng táng gia bại sản, vì chính là đổi lấy tự do cho một người phụ nữ?”
Nếu như không phải được giáo dưỡng nhiều năm, Kim Trạch thật rất muốn buột miệng nói ra một câu với Tần Dĩ Nam, có phải đầu óc anh bị lừa đá rồi không.
“Đúng vậy, chỉ là đơn giản như vậy.” Tần Dĩ Nam hồi đáp đặc biệt thành kính, không có chút do dự và chần chờ nào: “Cho nên, Kim tổng, nếu như ngài không có dị nghị gì, ký tên đi.”
Kim Trạch cầm phần văn kiện kia lên, lại lật một lần: “Anh xác định anh không hối hận?”
“Không hối hận.” Tần Dĩ Nam chủ động cầm bút lên, đưa tới trong tầm tay Kim Trạch.
Kim Trạch nhận lấy, trước khi viết ký tên, lại hỏi một lần: “Tần tổng, tôi hạ bút xuống, anh sẽ thật sự hai bàn tay trắng, hơn một năm huy hoàng này của anh liền toàn không còn, anh sẽ giống như trước đây, chỉ là một người nghèo bình thường... Anh nghĩ rõ chưa?”
“Rất rõ ràng.”
Kim Trạch nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam hai giây, liền cầm lấy bút, soạt soạt viết xuống tên của mình trên giấy.
Theo anh ta viết, Tần Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra, gọi luật sư.
Luật sư bên đó đi nhanh như nước chảy, chỉ mười mấy phút, tất cả đều đã giải quyết.
Lúc Tần Dĩ Nam đứng dậy chuẩn bị rời đi với luật sư, Kim Trạch gọi anh lại.
Tần Dĩ Nam dừng bước, đứng ở chỗ cửa phòng khách sạn, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Kim Trạch.
Kim Trạch chờ đến sau khi luật sư rời đi, mới đứng lên từ trên ghế sofa, anh nhìn Tần Dĩ Nam, động môi, muốn nói với anh một chuyện, chỉ là lời nói đến bờ môi, vẫn là bị anh nuốt xuống, đổi thành: “Trình Thanh Thông đã ở cùng tôi hơn một năm, thời gian gần hai năm, ở bên cạnh tôi, luôn đang sắm vai một tình phụ, Tần tổng... À, không, hiện tại xí nghiệp Tần thị là của tôi, nên phải gọi anh là Tần tiên sinh, Tần tiên sinh, nếu Trình Thanh Thông bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, anh xác định, anh sẽ không ghét bỏ cô ấy ư?”
Lần này đổi thành trên mặt Tần Dĩ Nam treo lên vẻ mặt giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, anh giống như là nhìn người bệnh thần kinh nhìn thoáng qua Kim Trạch, liên đáp cũng lười đáp vấn đề này của anh, không hề nói gì liền xoay người, kéo cửa ra, đi ra ngoài.