Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 797-2: Mãnh Long Quá Giang (2)
T
iết Vĩ Đồng nhíu mày, Trương Dương nói khẽ: "Thôi, không chơi nữa!"
Từ Kiến Cơ nói: "Hắn là ai vậy?"
Trương Dương lạnh lùng nói: "Không biết!" Hắn không muốn khúc mắc giữa mình và An Đạt Văn bị người khác biết.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cô gái bên cạnh hắn tôi đã gặp, Lương Bách Ny, con gái của chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên của Hongkong Lương Kì Hữu."
Từ Kiến Cơ nói: "Lương Kì Hữu là một trong những phú thương có số má của Hongkong, đi lại rất thân thiết với Trung ương, là nhà tư bản màu đỏ."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, người trẻ tuổi đó chính là vị hôn phu của cô ta, chủ tịch của Thế Kỉ An Thái An Đạt Văn."
An Đạt Văn cách một đám người, mỉm cười nhìn Trương Dương, tựa hồ đang chờ đợi Trương Dương tranh giá tiếp, Trương đại quan nhân từ sau khi gã xuất hiện đã không còn ý định chơi tiếp, An Đạt Văn anh tiền nhiều mang đốt chơi thì tùy anh, muốn khoe mẽ thì cứ việc.
Từ Kiến Cơ khinh thường cười nói: "Quá giang long à!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Không phải, mãnh long không ở sông, vừa ra mặt là khiến cho giới thái tử của kinh thành giật mình, Lương Khang không ngờ không dám lên tiếng nữa."
Trương Dương nói: "Thôi, đừng tranh làm gì!"
Tiết Vĩ Đồng lại cười nói: "Tôi cũng mà xem xem phân lượng của con quá giang long này thế nào." Cô ta giơ tay lên: "Ba trăm vạn!"
Tối hôm đó xuất hiện một biến hóa đầy kịch tính, vốn là Lương Khang và Trương Dương đấu nhau, hai người phía sau màn phân biệt do Trần An Bang và Tiết Vĩ Đồng thúc đẩy, nhưng theo sự xuất hiện của An Đạt Văn, Tiết Vĩ Đồng tự mình gia nhập canh tranh, trong mắt Trương Dương chuyện này là vô vị, nhưng sau khi Tiết Vĩ Đồng hô lên cái giá này, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được Tiết Vĩ Đồng tuyệt đối không phải là muốn khoe khoang đơn thuần, cô ta là đại biểu cho giới thái tử của kinh thành tranh mặt mũi, thật ra cho dù Tiết Vĩ Đồng không lên tiếng, Từ Kiến Cơ lúc này cũng nhất định sẽ nhảy ra, Cơ Nhược Nhạn nói khẽ: "Hắn là ai vậy?"
Lương Khang lạnh lùng nói: "Mặc kệ hắn là ai? Gan lớn lắm, không ngờ dám hủy mặt mũi của chúng ta." Sự cường thế của An Đạt Văn đã khơi dậy mối thù chung của đám thái tử này, không phải là rồng không qua sông, nhưng đừng quên cường long không chèn ép được địa đầu xà, huống chi đám người này tất cả đều là rồng con rồng cháu. Trong mắt bọn họ, tên phú hào trẻ tuổi đến từ Hongkong này căn bản là không biết trời cao đất rộng. An Đạt Văn cười cười, nói với Lương Bách Ny, vợ chưa cưới ở bên cạnh: "Người Đại lục lắm tiền thật!" An Đạt Văn giơ tay lên: "Năm trăm vạn!" Hiện trường ồ lên, ai cũng có thể nhìn ra bộ trang sức mà Tra Vi thiết kế không đáng với cái giá đó, An Đạt Văn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ chỉ muốn phá rối.
Sắc mặt của Tra Tấn Bắc càng khó coi, nếu có thể biết trước tất cả những chuyện này, y tuyệt đối sẽ không làm ra hiện trường bán đấu giá già cả.
Tiết Vĩ Đồng còn chưa kịp ra giá thì Lương Khang ở bên kia đã giơ tay lên: "Sáu trăm vạn!" Đã chơi thì mọi người cùng chơi đi.
Tiết Vĩ Đồng và Lương Khang liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều là người của giới thái tử, vào thời khắc mấu chốt khẳng định phải nhất trí đối ngoại. An Đạt Văn nếu thức thời, gã lúc này nên biết khó mà lui, nhưng An Đạt Văn thản nhiên mỉm cười, hét ra một cái giá khiến cho người ta nghẹn họng: "Một ngàn vạn!"
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không thể không thừa nhận An Đạt Văn đúng là một mãnh long quá giang, đối mặt với sự ngăn chặn liên hợp của đảng thái tử đảng, hắn vẫn anh dũng chiến đấu, rốt cuộc là ai cho hắn gan lớn như vậy?
Lương Khang nhíu mày, chuyện trở nên càng lúc càng thú vị.
Tiết Vĩ Đồng đang muốn ra giá thì Từ Kiến Cơ thấp giọng ngăn cô ta lại: "Tiết gia, cô dù hét một trăm triệu thì hắn cũng sẽ chơi với cô tới cùng, thằng ôn này căn bản chính là người điên."
Tiết Vĩ Đồng hơi ngẩn ra.
Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, hắn có đeo tai nghe điện thoại, có người đang chỉ huy hắn từ xa! Sau lưng hắn còn có cá lớn!"
Tiết Vĩ Đồng nhìn An Đạt Văn, nhìn thấy An Đạt Văn quả nhiên đang đeo tai nghe.
Từ Kiến Cơ nói: "Thôi, càng chơi lớn thì chẳng khác nào quảng cáo cho hắn, mục đích của thằng ôn này chính là lợi dụng chúng ta để đề cao danh khí của hắn!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Một ngàn vạn để đổi lấy sự công nhận được người khác, có phải là quá đắt không?"
Từ Kiến Cơ nói: "Chúng ta không mò được nội tình của hắn, chơi tiếp với hắn thì quá mù quáng, sau khi điều tra rõ hậu trường của hắn là ai đã rồi tính!"
Tiết Vĩ Đồng cuối cùng cũng từ bỏ ý định tiếp tục tranh giá, hai tay của cô ta khép lại để dưới cằm: "Tên này không giấu được quá lâu đâu!"
An Đạt Văn dùng giá một ngàn vạn mua được bộ đồ trang sức do Tra Vi thiết kế, cho tới giây phúc búa bán đấu giá được gõ xuống, Tra Vi cũng không thể tin đây là sự thật, thiết kế của cô ta không ngờ có thể bán được với cái giá trên trời như vậy, Tra Tấn Bắc thì không tỏ ra quá vui mừng, tất cả những gì phát sinh vào tối nay đều đã mất khống chế. Có điều Tra Tấn Bắc vẫn điều chỉnh tình tự rất nhanh, Tra Vi tự tay đưa bộ trang sức đó cho An Đạt Văn, Tra Tấn Bắc mỉm cười bắt tay với An Đạt Văn, chúc mừng hắn cạnh tranh thành công. An Đạt Văn giơ ra trước mặt moi người, hắn không hề vì cạnh tranh thành không mà tỏ ra vẻ đắc ý, trên mặt vẫn là nụ cười khiêm tốn, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã nhận rõ khuôn mặt của hắn, cũng nhớ kỹ tên hắn.
Khưu Phượng Tiên thân là tổng giám đốc của Tinh Toản cũng đi tới chúc mừng An Đạt Văn, cô ta không xa lạ gì với An Đạt Văn, cha của An Đạt Văn, An Đức Uyên là một trong những cự kình xã hội đen Đài Loan, là lão đại của Tín Nghĩa xã, những năm nay, An Đức Uyên đang tẩy trắng mình, một biểu hiện rất quan trọng chính là, y cũng đã dấn thân vào ngành sản xuất châu báu, hiện tại đã nắm giữ 15% cổ phần của vương triều kim cương, mà Vương triều kim cương là sản nghiệp của Khưu gia, cha của cô ta, Khưu Tác Đống một tay sáng lập ra Vương triều kim cương và phát dương quang đại nó, đương nhiên không muốn có một người có bối cảnh xã hội đen tiến vào công ty của mình, cho nên quan hệ giữa y và vị cổ đông mới này cũng không tốt lắm.
Chuyện của Gia tộc Khưu Phượng Tiên không nói cho người ngoài, thậm chí bao gồm cả Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên cười nói: "An tiên sinh đúng là có con mắt tinh đời."
An Đạt Văn cười nói: "Ánh mắt của tôi trước giờ luôn rất chuẩn."
Khưu Phượng Tiên nói: "Người trẻ tuổi có thể có khí phách như An tiên sinh cũng không thường thấy đâu."
An Đạt Văn nói: "Nhân sinh trên đời chỉ có trăm năm ngắn ngủn, gặp thứ mà mình thích, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ, Khưu tiểu thư thấy có đúng hay không?"
Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Hôm nay chủ đề của chúng ta là nhìn thấu, buông bỏ, tự tại! Những món đồ trang sức này đều là Tuệ Không pháp sư tự mình khai quang."
An Đạt Văn nói: "Tôi là người không có tín ngưỡng."
Khưu Phượng Tiên nói: "Mỗi người đều có tín ngưỡng, tin vào bản thân mình thật ra cũng là một loại tín ngưỡng." Cô ta đưa giấy giám định của món đồ cho sức đó cho An Đạt Văn.
An Đạt Văn nói: "Khưu tiểu thư, tôi hiện tại đã là chủ nhân của bộ vật phẩm trang sức này rồi phải không?"
Khưu Phượng Tiên cười cười lắc đầu: "Vẫn chưa hoàn toàn, anh còn chưa trả tiền."
An Đạt Văn lấy chi phiếu của hắn ra, viết nhanh một ngàn vạn rồi đưa cho Khưu Phượng Tiên: "Cô hiện tại gọi điện thoại để nghiệm chứng sự thật giả của chi phiếu."
Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi tin An tiên sinh."
An Đạt Văn nhìn nhìn giấy giám định, cười nói: "Hiện tại đã thuộc về tôi rồi, bỏ một ngàn vạn ra mua thứ gì đó thì cũng phải xem xem là thật hay giả, phải không nào?"
Khưu Phượng Tiên nói: "Bộn đồ trang sức này toàn là kim cương thiên nhiên, tuy rằng không phải là trân quý nhất, nhưng trải qua thiết kế xảo đoạt thiên công của thiết kế sư của chúng tôi, giá trị của nó đã tăng lên lần, cái mà Tinh Toản của chúng tôi hướng đến là chữ tín, An cứ yên tâm đi." Cho rằng trong lời nói c An Đạt Văn tràn ngập hàm nghĩa khiêu khích, Tinh Toản có thể làm tới quy mô hôm nay, tuyệt đối không sẽ không dối trá ở phương diện này, nhất là bộ trang sức này, phí tổn của nó chỉ có năm vạn mà thôi.
An Đạt Văn nói: "Mua đồ quan trọng là đúng với giá trị của nó, chi phiếu tôi đã viết cho các cô rồi, hàng này vẫn cần nghiệm chứng ngay tại chỗ một chút, hắn nhìn nhìn ra phía sau, hai nam tử trung niên đi tới, Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên đều nhận ra, hai người này tất cả đều là giám định sư châu báu có quyền uy nhất châu Á.
Tra Tấn Bắc nhíu mày, An Đạt Văn hôm nay hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, y và An Đạt Văn trước đó không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào, thằng ôn này ở trước mặt mọi người trình diễn ra một màn này là để làm gì? An Đạt Văn đưa bột trang sức đó cho giám định sư châu báu, hai giám định sư châu báu cẩn thận kiểm nghiệm bộ trang sức này.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường đều tập trung vào họ, mọi người bắt đầu ý thức được cuộc triển lãm ngày hôm nay càng lúc càng thú vị, An Đạt Văn bỏ một ngàn vạn ra mua bộ trang sức bình thường này, chỉ sợ không chỉ là để muốn nổi danh.
Một màn đầy kịch tính cuối cùng cũng xuất hiện, hai vị giám định sư châu báu sau khi kiểm nghiệm xong, nhận định bộ trang sức được gọi là làm bằng kim cương thiên nhiên này, thành phần kim cương thiên nhiên bên trong chỉ có 40%, nói cách khác, có 60% kim cương còn lại là thứ linh tinh cho vào cho đủ số.