Số lần đọc/download: 4081 / 113
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 1064 -1: Đông Hải, Nam Dương Đều Ở Trong Tay Ta
T
âm tư của y giống như Đằng Nguyên Vương, Đằng Nguyên Vương đương nhiên là không thể để y thực hiện được, đã lớn tiếng nói:
- Lần này Đông Hải Vương ra tay tương trợ, cố nhiên đã cứu các nước Nam Dương, nhưng được lợi đầu tiên chính là Cúc Tang Quốc ta, so với các nước khác, ân huệ của Đông Hải Vương đối với Cúc Tang Quốc ta là lớn nhất.
Lão đứng lên, vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Bản Đại vương quyết định, để cảm tạ ân đức của Đông Hải Vương với Cúc Tang Quốc, đặc biệt ban cho Đông Hải Vương vị trí quốc tôn, trên dưới cả nước, ngoại trừ bổn vương, quốc tôn có thể quản hết tất cả mọi chuyện.
Lời nói này của lão lại là dùng tiếng Nam Dương mà nói, Hàn Mạc nhất thời nghe không hiểu.
Tuy nhiên Đằng Nguyên Vương Hậu bên cạnh lão cùng với đám người Nam Dương nghe được lời nói đó của Đằng Nguyên Vương, đều giật mình kinh hãi.
Bọn họ có thể hiểu rõ, “Quốc tôn” này không phải là danh hiệu bình thường, Cúc Tang Quốc từ khi lập quốc đến nay, trước đây chỉ có một người được phong là “Quốc tôn”, đó là lúc lập nước Cúc Tang Quốc, tiên vương qua đời, con nhỏ lên ngôi, một vị danh thần phụ tá Ấu Vương mười bốn năm, trung thành, tận tâm, sau này Ấu Vương tự mình chấp chính, ban thưởng cho danh thần là “Quốc tôn”, có thể nhúng tay vào tất cả mọi chuyện của Cúc Tang Quốc.
Lúc này Đằng Nguyên Vương tại yến tiệc này, ngay trước mặt mọi người, tuyên bố vương lệnh này, thật đúng là làm kinh hoàng tứ phía.
Đằng Nguyên Vương Hậu đầu tiên là nhíu mi, nàng cũng không thích Đằng Nguyên Vương chỉ vì cái trước mắt như thế, thậm chí là ban cho Hàn Mạc danh hiệu tôn quý một cách qua loa như vậy. Nhưng nàng chung quy là một mẫu nghi một nước, cũng có thể hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Nếu có thể lôi kéo được Hàn Mạc, bất kể là ở chính trị hay là kinh tế, đối với Cúc Tang Quốc đều có lợi ích cực kỳ lớn.
Hơn nữa trong lòng nàng cũng có thể hiểu được, danh hiệu như vậy ở Cúc Tang Quốc thậm chí là ở toàn bộ Nam Dương đều là hết sức tôn quý, nhưng vị Đông Hải Vương này chưa chắc đã để vào mắt.
Hắn có được đội tàu hùng mạnh như thế, địa vị ở Trung Nguyên có thể tưởng tượng được, tự nhiên không có khả năng bỏ quyền thế ở Trung Nguyên để làm “quốc tôn” cái gì đó tại Cúc Tang Quốc.
Nhưng chỉ cần Hàn Mạc nhận danh hiệu này, cho dù người không ở Cúc Tang, nhưng trên danh nghĩa cũng là quốc tôn của Cúc Tang Quốc, cùng với Cúc Tang Quốc ràng buộc với nhau.
Có ý tưởng này, Đằng Nguyên Vương Hậu liếc nhìn Hàn Mạc một cái, chỉ thấy tên phiên dịch đó đang thấp giọng giải thích cho Hàn Mạc, mà ánh mắt Hàn Mạc dường như đang nhìn qua hướng bên này. Chẳng biết tại sao, sau khi tiếp xúc với ánh mắt kia của Hàn Mạc, Đằng Nguyên Vương Hậu lại cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu đi.
Hàn Mạc nghe giải thích xong, lại cũng có chút bất ngờ, đang muốn nói ra. Minh Nguyệt Vương nhìn thấy, trong lòng khẩn trương, vị Đông Hải Vương này nếu thật sự nhận danh hiệu Quốc tôn của Cúc Tang Quốc, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa, không đợi Hàn Mạc nói ra, cũng lớn tiếng nói:
- Đằng Nguyên Vương, ban cho Đông Hải Vương danh hiệu Quốc tôn, mà ngài nghĩ ra được cũng hay? Vậy chẳng phải bôi nhọ Đông Hải Vương sao? Danh hiệu “Quốc tôn” này, ở Cúc Tang Quốc này của ngài tất nhiên là vinh quang, nhưng vẫn không thể bằng được ngài, chẳng lẽ ngài muốn để Đông Hải Vương làm thần tử của ngài hay sao?
Đằng Nguyên Vương nói ra danh hiệu “Quốc tôn”, đã là con bài lớn nhất rồi, nghe Minh Nguyệt Vương nói như vậy, lập tức sa sầm mặt lại.
A Tư Vương lần này lại ngoài dự đoán của mọi người mà đứng về một phía với Minh Nguyệt Vương, đứng dậy cười to nói:
- Đằng Nguyên Vương, ngài uống nhiều quá rồi. Ngài muốn để Đông Hải Vương làm thần tử của ngài, nhưng mà Đồ Lỗ Tư Quốc ta lại muốn để Đông Hải Vương làm vua của chúng ta đấy.
Lão ta giơ hai tay lên, cao giọng nói:
- Đông Hải Vương chỉ có công với Cúc Tang Quốc của ngài thôi sao? Nếu không phải Đông Hải Vương ra tay tương trợ, ta nhất định đã chết trong tay bọn Uy phỉ rồi, hơn nữa toàn bộ Nam Dương cũng phải rơi vào tay của bọn chúng. Đông Hải Vương chính là Vương của Đông Hải, chính là Nam Dương Vương.
A Tư vương nói ra ba chữ “Nam Dương vương”, xung quanh liền im bặt không một tiếng động, những Vương tử, Hoàng tử của các tiểu quốc ngơ ngác nhìn nhau, mà Minh Nguyệt vương và Đằng Nguyên vương cũng vô cùng kinh ngạc.
Phiên dịch thấp giọng giải thích, Hàn Mạc nghe vậy, nhíu mày lại, đứng dậy nói:
- Trung Nguyên ta và Nam Dương chính là huynh đệ chi bang, Uy phỉ hung hăng ngang ngược, tấn công Nam Dương, chúng ta trông thấy, đương nhiên sẽ không giương mắt làm ngơ.
Lập tức nghiêm mặt nói:
- Chúng ta đến đây, chỉ mong muốn mang đến hữu nghị và hòa bình, cũng hi vọng hai bang láng giềng chúng ta hòa thuận hữu hảo, quan hệ buôn bán, giao lưu văn hóa, tuyệt nhiên không có ý định nhúng tay vào chuyện của Nam Dương.
Chắp tay hướng về Đằng Nguyên vương:
- Ý tốt của Đại vương, Hàn Mạc không dám nhận, cho dù là Nam Dương vương, Hàn Mạc càng hổ thẹn không dám nhận!
Người phiên dịch kia vội vàng dịch ra tiếng Nam Dương, Đằng Nguyên vương lập tức lộ ra vẻ thất vọng, thậm chí trên mặt Đằng Nguyên vương hậu kia cũng xẹt qua một vẻ đáng tiếc.
Trái lại Minh Nguyệt vương nghe thấy vậy, lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay tức khắc nghĩ đến, bây giờ Đông Hải vương từ chối, thật giả tận trong lòng không ai biết, nếu sau này Cúc Tang quốc tiếp tục lôi kéo, cũng không chắc sẽ không bị Cúc Tang quốc tranh thủ.
Hiện tại điều y lo là Hàn Mạc có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho bất kì một quốc gia nào khác. Trừ khi Hàn Mạc và Hốt Nguyệt La quốc cùng nhau ở cùng một chiến thuyền, bằng không nếu kết thân với bất kì một quốc gia nào khác cũng đều không có lợi cho Hốt Nguyệt La quốc, không những bất lợi trên chính trị mà kinh tế thâm chí cả trên quân sự cũng đều bất lợi.
Con ngươi y vừa đảo, lập tức nói tiếng Hán một cách không được tự nhiên:
- Đông Hải vương, A Tư vương nói không sai, ngài là đại ân nhân của Nam Dương quốc ta, Hốt Nguyệt La quốc muốn giữ ngài lại làm vua!
Trong lòng y cũng có dự định, Hốt Nguyệt La quốc muốn tranh Hàn Mạc, chỉ sợ khó như lên trời, nếu để hắn trở thành vua của Nam Dương quốc, thì trên danh nghĩa cũng là Đại Vương của toàn bộ Nam Dương quốc, nếu là vua chư quốc, sẽ không thiên vị bất kì một quốc gia nào, hơn nữa lại có tên tuổi của Đông Hải vương, vị này đương nhiên là sẽ không đặc biệt hơn với bất kì một quốc gia nào.
Thực ra y dĩ nhiên là tính toán như thế, vua của các tiểu quốc kia càng muốn Hàn Mạc có thể trở thành Nam Dương vương hơn cả hắn.
Sự sinh tồn của tam đại quốc ở Nam Dương, cũng không phải là chuyện dễ dàng, đôi khi cũng do nguyên nhân là thực lực của một nước, đối với đòi hỏi của đại quốc chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, thậm chí trên biển đánh cá, ngư dân tiểu quốc ngẫu nhiên phải chịu sự ức hiếp của ngư dân đại quốc.
Trừ việc đó ra, tuy rằng đại bộ phận người Trung Nguyên ở mười sáu quốc gia đều là buôn bán, nhưng giá thương phẩm giữa đại quốc và tiểu quốc cũng có sự bất đồng lớn, giá cả của hang hóa tiểu quốc thường đắt tiền hơn.
Nếu Hàn Mạc thật sự trở thành Nam Dương vương, dựa vào thực lực hùng mạnh sau lưng vị Nam Dương vương này, đương nhiên nhất định sẽ có quyền chấp chính và uy nghiêm cao nhất, đến lúc đó nếu có việc bất công, lại có rất nhều đối tượng đố kỵ.
Nếu vị Nam Dương vương này thật sự công bằng chính trực, giúp tiểu quốc ngẩng đầu, thì mười mấy tiểu quốc Nam Dương coi như được nhờ rồi.
Tuy rằng cái gọi là công bình công chính thật sự rất khó cầu, nhưng có một hi vọng dù sao cũng còn hơn là không có, nghĩ thông điều này, sớm đã có vài vị vua tiểu quốc đứng lên, lớn tiếng kêu lên:
- Nam Dương vương, Nam Dương vương của chúng ta!
Mấy người khởi xướng, những vị vua tiểu quốc và các Vương tử khác cũng đều đứng lên, đặc biệt nhóm người đã được Hàn Mạc phái Hôi Hổ Tử ra cứu, nghe nói Hàn Mạc trở thành Nam Dương quốc, về công đối với bản quốc là một việc lợi lớn, về tư cũng cảm kích Hàn Mạc vô cùng, cho nên đều lớn tiếng tung hô, tất cả đều muốn Hàn Mạc trở thành Nam Dương vương.
Minh Nguyệt vương và A Tư vương không nghĩ để Hàn Mạc bị nước của người kia lôi kéo, cầm đầu hô lớn, ngươi không cam tâm duy nhất là Đằng Nguyên vương, nhưng lúc này trong Vương Đình gần như tụ tập tất cả mười sáu tiểu quốc vương, Cúc Tang quốc tuy là đại quốc, nhưng cũng không thể chống lại tất cả các quốc gia trong Nam Dương quốc, hơn nữa nếu phản đối, chỉ e có thể khiến vị Đông Hải vương này không hài lòng, trong bụng tuy không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Không sai. Đông Hải vương Nam Dương vương, đông nam hợp nhất, thế mới là một nhà thân thiết!
Trong lòng lão cũng nghĩ: “Đỗ cô nương là vương muội của vương hậu, lại là người của Đông Hải vương, có mối quan hệ này của Đỗ cô nương, cho dù hắn có trở thành Nam Dương vương, sau này tất nhiên cũng sẽ thiên vị Nam Dương quốc ta. ”
Hàn Mạc lúc này xấu hổ vô cùng, lúc đầu là hảo hán uống rượu, lại bị nhóm người này khởi xướng đề cử thành “Nam Dương vương” gì đấy, trí tuệ thông minh của hắn, đương nhiên biết trong lòng những người này đang tính toán cài gì, cuống quýt từ chối.
A Tư vương thấy Hàn Mạc từ chối, quỳ mạnh một gối xuống, nói:
-Nếu Đông Hải vương không đồng ý, chúng ta sẽ quỳ mãi không thôi!
Lão vừa quỳ xuống, phía sau mọi người nhất loạt cũng quỳ xuống.
-o0o-