Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Càng nhẫn nhịn, vợ càng xúc phạm tôi
V
ô tình tôi thấy và bắt chú chó đi lạc về nhà nuôi với ý định cho người nào đó. Sáng hôm sau, khi đi ăn sáng, tôi định rủ cháu lớn vào siêu thị mua đồ, vợ tôi liền nói to “Nhiều người không có đồ mặc anh còn đi mua đồ cho con chó”. (Tran Tuan)
Từ: Tuan Tran
Đã gửi: 12 Tháng Giêng 2012 3:35 CH
Tôi không biết mình đã nghĩ đúng hay không, hay đây là một hành động sai lầm khi quyết định vung tay đánh vợ, người mà tôi lúc nào cũng yêu thương hết mình. Cô ấy là con út trong một gia đình gia giáo và khá giả, chính vì vậy tình yêu của tôi có thể gọi là khá “sóng gió” khi yêu phải “tiểu thư” bằng tuổi.
Khi được gia đình vợ đồng ý làm đám cưới ở tuổi 24, mẹ vợ dặn tôi một câu mà đến giờ tôi không thể nào quên và coi như đó một phần lỗi của mình khi có chuyện không hay xảy ra "Nếu con cưới nó, con sẽ khổ rất nhiều vì nó là con út”. Nhưng với tình yêu mãnh liệt của tôi lúc đó thì chẳng gì có thể làm tôi thay đổi được. Vì thế tôi chấp nhận mọi điều từ phía cô ấy cũng như gia đình nhà vợ. Một phần có lẽ vì tôi đã quá yêu vợ mình và thậm chí có thể xem như mình là người đàn ông nhu nhược.
Mọi chuyện bắt đầu xảy ra sau 2 tháng cưới nhau, vợ tôi có mang và cô ấy quyết định khăn gói về nhà mẹ ruột cho tiện việc chăm sóc, sinh nở. Sau 4 năm chung sống, chúng tôi có được 2 đứa con thông minh, ngoan ngoãn, một trai, một gái. Cuộc sống tưởng chừng êm đẹp vì bạn bè xung quanh ai cũng thấy vợ chồng tôi xứng đôi, gia đình môn đăng hậu đối.
Những mâu thuẫn bắt đầu phát sinh từ phía 2 gia đình trong
việc chăm sóc bọn trẻ. Và bắt đầu từ đó, vợ tôi lấy đủ lý do để không về nhà tôi nữa, nào là không biết chăm sóc, nào là không thể ở chung với bố mẹ chồng, nhà phải ở trung tâm mặc dù nhà tôi ra trung tâm thành phố chỉ mất 15 phút đi xe. Không những thế căn nhà bố mẹ cho 2 vợ chồng tôi sau khi cưới vợ tôi nói là nhà to, 2 vợ chồng không ở hết.
Cô ấy nói chỉ ra ở riêng khi tôi có thể mua nhà tại quận 1. Với mức lương của một thằng sinh viên mới ra trường như tôi lúc đó thì 10 năm nữa cũng chỉ là trong mộng. Vì thương vợ, thương con nên tôi chấp nhận mọi lời trách móc từ phía bố mẹ mình cũng như mọi lời ra tiếng vào từ gia đình vợ.
Nhiều lúc đi làm về không dám đặt lưng xuống nghỉ, trời lạnh đóng cửa sổ vì sợ con ốm cũng bị la, nằm gần con thì bảo hít hết không khí của bọn nhỏ. Trong chuyện vợ chồng thì tôi như một thằng thiếu thốn đến khốn nạn, và chuyện đó thì vợ tôi như một kẻ ban ơn, cũng như hoàn thành nghĩa vụ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là do cô ấy đi làm cũng như trong việc chăm sóc cho bọn trẻ.
Có thể tôi không hoàn hảo, giỏi giang như những người đàn ông khác nhưng việc yêu thương, chăm sóc vợ con tôi đã làm hết mình. Nhưng có vẻ với một tiểu thư như vợ tôi thì mọi điều dường như vẫn là thừa thãi và là nhiệm vụ của ai đó phải hoàn thành. Cô ấy có thể nói tôi không ra gì khi chỉ vô tình làm rơi giọt sữa khi cho con uống, vì đi xe vào vũng nước là làm ướt chân cô ấy.
Cách đây một tuần chỉ vì vô tình tôi thấy và bắt một chú chó đi lạc về nhà nuôi với ý định cho người nào đó. Sáng hôm sau, khi đi ăn sáng, tôi định rủ cháu lớn vào siêu thị mua đồ, vợ tôi liền nói to giữa quán: “Nhiều người không có đồ mặc anh còn đi mua đồ cho con chó”, “Loại người như anh chỉ đáng sống với chó, về nhà ôm chó mà ngủ”.
Không như những lần trước, lần này tiếng gào thét, chửi bới chồng không ra gì. Về đến nhà bố mẹ, cô ấy vẫn tiếp tục to tiếng với tôi trước mặt gia đình tôi và bọn trẻ. Với suy nghĩ không thể tiếp tục chấp nhận những lời nói không ra gì, hỗn hào của vợ, trước mặt bố mẹ mình, tôi, một thằng chưa bao giờ giận ai, đánh ai, đành giơ tay tát người mà mình yêu thương nhất.
Chuyện gì đến cũng phải đến, tôi đã chấp nhận mọi thứ để ở gần con, nhưng vợ tôi chỉ coi tôi là thằng bất tài và ăn bám. Cô ấy mang 2 đứa nhỏ cùng người giúp việc về nhà mẹ đẻ sau cú tát ấy. Mẹ tôi từng nhiều lần rơi nước mắt với những lời nhắn cay độc của vợ tôi khi nhắn tin hỏi thăm 2 cháu. Và chắc vì thương con thương cháu, nên bố mẹ tôi đã bỏ qua, không nói gì với gia đình vợ và tôi tiếp tục quay lại để được ở gần con.
Tất cả chuyện xảy ra có lẽ vì tôi đã quá nhu nhược. Nay đã gần một tuần không được gặp hai con và cũng chỉ còn một tuần nữa là đến Tết, dịp để người người tề tựu, sum vầy, trao nhau những lời chúc một năm may mắn, hạnh phúc. Nhưng có lẽ Tết năm nay chỉ có mình tôi với nỗi buồn nhớ con vô hạn.