Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 1057: Giao Phong
H
iện tại trong lòng Hàn Mạc thực sự không vui, thấy trận chiến kịch liệt trên biển ở tiền phương, chỉ cần liếc nhìn cũng biết liên quân Nam Dương đã đại bại, trong lòng thầm nghĩ, lạc hậu thì bị đào thải, cuộc sống thái bình của dân chúng Nam Dương đã quá lâu rồi, an cư không có nguy cơ gì, đợi đoàn thuyền của Uy chi hoàn tiến tới công kích, thì quả khó mà chống đỡ được.
Hắn cố nhiên đợi gió nam, nhưng vẫn không thấy đám người Hôi Hồi Tử tới, trong lòng rất lo lắng, nếu hiện giờ đại chiến đã diễn ra, vẫn chưa biết tin tức của Hôi Hồi Tử đâu, xem ra đám người này hung nhiều lành ít.
Nhưng sự việc đã tới nước này, cũng không có thể tiếp tục đợi tiếp nữa, chỉ có thể hướng tới Uy quân tấn công.
Những ngọn cờ trên thuyền của Uy quân lúc này cũng đã nhanh tới tiến tới, những ánh mắt dưới tấm mặt nạ lộ rõ vẽ khiếp sợ vô cùng.
Tên Hắc Giáp tướng, chính là phó soái của Đại tướng Uy quân Đảo Tân Nguyệt Cửu.
Lần này hắn tấn công Nam Dương, cũng đã có những kế sách rất chặt chẽ, không những tập hợp được 80% thủy quân, hơn nữa trong kế hoạch, cũng đã cân nhắc kỹ đội thuyền Trung Nguyên.
Lần trước bị đoàn thuyền Trung Nguyên qua mặt, lần này trong lòng Đảo Tân Nguyệt Cửu cũng có sự chuẩn bị trước, chỉ cảm thấy trong thời gian ngắn, đoàn thuyền Trung Nguyên không thể một lần nữa tiến tới Nam Dương được.
Hơn nữa y cũng không phải không biết chút tình tiết nào của đoàn thuyền Trung Nguyên, cũng biết Trung Nguyên dường như cũng đang lâm vào nội loạn, tuy không thể làm rõ rốt cuộc thế nào, nhưng với một nước đang trong chiến loạn, rất khó có thể phái đoàn thuyền chính quy tham gia vào trận chiến ở Nam Dương được.
Y là một người rất thích mạo hiểm, cũng vì tính cách này, mà y mạo hiếm đánh lén Sơn Danh Tông Thịnh và giành chiến thắng trở về, trên trận chiến ở Nam Dương, y cũng đang chuẩn bị mạo hiểm một lần nữa, y cược rằng đoàn thuyền Trung Nguyên không thể xuất quân đội đến được, nói cách khác, trước khi chính mình chiếm được Nam Dương thì đoàn thuyền Trung Nguyên cũng không đến kịp được.
Chỉ cần đội tàu Trung Nguyên không thể tới đây, việc chiếm các nước còn lại ở Nam Dương không phải là chuyện khó khăn nữa, chỉ cần khống chế được các nước ở Nam Dương, hoặc người Nam Dương không chịu khuất phục, nhưng có thể khống chế Quốc Quân (nhà vua – DG) của bọn họ trong bàn tay, tới lúc đó cũng không lo bọn họ không nghe theo nữa.
Nếu thực sự có thể khống chế mười sáu nước phụ cận Nam Dương, Đảo Tân Nguyệt Cửu sẽ vạch kế sách tận dụng tài nguyên và nhân lực của Nam Dương để phát triển thế lực thủy quân, tới lúc đó đội thủy quân này không những giúp mình tiến vào thống trị Uy Chi Hoàn, cho dù đoàn tàu Trung Nguyên đánh tới, chắc chắn không thể giành chiến thắng.
Tuy y thích mạo hiểm, nhưng làm việc cũng rất cẩn thận, vì tránh xảy ra sai sót, vẫn phái Lập Hoa Đạo Vũ đi do tham tình hình của đoàn tàu Trung Nguyên, khi đã phát hiện tung tích địch, lập tức báo cáo ngay, để chuẩn bị tốt nghênh chiến.
Chỉ có điều y không thể ngờ được rằng, tin tức của Lập Hao Đạo Vũ chưa báo về thì đoàn tàu Trung Nguyên đã hiện hiện trước mắt rồi.
Thấy đội tàu phía bắc đang nhanh chóng tiến tới, toàn thân Đảo Tân Nguyệt Cửu lạnh toát cả người, đây là biểu hiện rất hiếm thấy của y, cho dù ngay hôm đó mai phục giết chết Sơn Danh Tống Thịnh, y cũng vẫn rất tự tin, không biểu lộ như hôm nay.
Đội tàu của y tuy lúc này đang chiếm thế thượng phong với đội tàu của Nam Dương, nhưng vì ưu thế quá tuyệt đối, cho nên các tàu không còn liên lạc với nhau nữa, các thuộc hạ của y vì muốn lập công, nên đã tự mình tham chiến, cố gắng bắt được càng nhiều người Nam Dương càng tốt, toàn bộ trận hình của đội tàu đã hoàn toàn tan rã.
Lúc này, muốn tập hợp các đội tàu để nghênh chiến với đội tàu Trung Nguyên đã không thể kịp nữa rồi.
Hơn nữa cho dù đối phương có ba chiến hạm khổng lồ, sự chuẩn bị trước khi chiến đấu thì Uy quân đã nằm thế hạ phong.
Đảo Tân Nguyệt Cữu lệnh thổi kèn lên, điều động toàn bộ thuyền chiến hướng về phía bắc, cho dù thế nào đi nữa, y không thể để đội tàu không có chút chiến đầu này lên nghênh chiến với đội tàu Trung Nguyên, chỉ có thể điều động vài chiến thuyền đến ngăn cản đối phương, trong thời gian ngăn cản có thể quy tập được các chi đội khác tới.
Người Nam Dương đã bị đánh tan tành, không đáng để lo nghĩ nữa rồi.
…
Lúc này Quan Thiếu Hà đang đứng bên cạnh Hàn Mạc, nhíu mày lại, khẽ hỏi:
- Ngũ thiếu gia, lúc này mà dùng hỏa công… có thể liên lụy đến người Nam Dương không?
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chúng ta không ra tay, thì toàn quân của bọn họ cũng sẽ bị diệt. Hơn nữa chúng ta hỏa công, là muốn hủy hoại thuyền của bọn họ, người Uy phần lớn là yếu thế, chúng ta ắt sẽ giết mẻ lớn. Đối với người Nam Dương... nước biển sẽ không thể nào khiến bọn họ chết ngạt hết được.
Thấy địch có vài chiếc thuyền tới, Hàn Mạc cười lạnh lùng, ra hiệu cho hai bên tăng tốc, đi thành đường cong hướng về phía trước, chỉ còn cách một đoạn, đội tàu của Hàn Mạc đã sớm chuẩn bị xe bắn đá lập tức bắn tới, vô số tảng đó lớn được bắn về phía những chiếc thuyền Uy đang tiến tới, trong số những thuyền của Uy chỉ có một chiếc ở giữa là được trang bị xe bắn đá, nhưng vì phải đối phó trước với quân Nam Dương nên số đá đã được bắn hết gần nửa rồi, hơn nữa hiệu quả của những chiếc xe bắn đá đó còn kém xa đội tàu Trung Nguyên, cho dù là độ chính xác cũng như sức bắn, khó mà vượt qua đội tàu Trung Nguyên được.
Xe bắn đá nhìn vậy thôi nhưng không phải đơn giản, bắt đầu từ Đông Hải Uông Hàn Thiên Nha, xe bắn đá được trang bị trên thuyền chiến, gần trăm năm rồi, trải qua rất nhiều lần cải tiến, không những sức bắn mạnh hơn còn xa hơn nữa, độ chuẩn xác cũng được nâng cao đáng kể.
Hơn nữa binh sĩ sử dụng xe bắn đá, cũng không phải kéo lên là có thể dùng được, bắt buộc phải trải qua những lần huấn luyện, có thể ngắm cự li và vị trí chính xác của địch.
Tuy đa số những người trên thuyền của Hàn Mạc đều chưa thực sự trải qua những lớp huấn luyện cơ bản, nhưng cũng còn vượt xa những tên bắn đá của Uy quân rất nhiều.
Đảo Tân Nguyệt Cửu là một người rất thông minh, trận trước đại chiến với Đỗ Băng Nguyệt, cũng đã nếm mùi lợi hại của xe bắn đá trên tàu Trung Nguyên, sau này cũng lệnh cho người chế tạo xe bắn đá.
Nhưng rốt cục y vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo, tuy chế ra xe bắn đá có sức công phá cũng không tồi, nhưng so với xe bắn đá của đội tàu Trung Nguyên thì còn kém xa.
Những tảng đó trên đội tàu của Hàn Mạc bắn sang tàu địch, phía địch cũng vội vàng phản kích, nhưng đáng tiếc xe bắn đá của bọn họ chỉ bắn được nửa đường đã rơi xuống biển rồi, căn bản không đạt được cự li yêu cầu, xe bắn đá của đội tàu Trung Nguyên bắn trúng vào tàu bọn họ, thậm chí còn ngắm trúng vào xe bắn đá của bọn chúng mà bắn, trong giây lát, những xe bắn đá được bố trí trên tàu địch đã bị phá hủy.
Đảo Tân Nguyệt Cửu thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, tiếng kèn hú trên tàu không ngừng kêu, cờ hiệu triệu tập tứ phía được đưa ra, đa số những đội tàu của Uy biết địch đã tới, mau chóng tới nơi tập kết.
Những thuyền Uy thấy tình hình phía trước không ổn, căn bản không thể áp sát địch được, liền rút lui, quân của Hàn Mạc thuận gió lao tới, tốc độ rất nhanh, nhanh chóng áp sát địch.
Đảo Tân Nguyệt Cửu không ngừng ra hiệu, không ít thuyền đã quay đầu tiến về phía đội tàu Trung Nguyên nghênh chiến, trong chốc lát tụ lại một chỗ.
Tàu Đông Hải Ưng của Hàn Mạc lại đi rất chậm chạp, hai chiến hạm bên cánh nhanh chóng tiến lên phía trước.
Hắn ắt biết một đạo lý, bản thân là chủ soái, hơn nữa không phải đến để nghênh chiến mà đứng chỉ huy chiến thuật là chính, nếu mình lao lên phía trước, rất có thể bị thuyền của Uy áp sát gây khó dễ.
Đảo Tân Nguyệt Cửu không phải là kẻ bất tài, một khi nắm bắt được cơ hội, nhất định hắn sẽ tận dụng cơ hội đó, dốc toàn lực để tiến đánh tàu Đông Hải Ưng, tuy tàu Đông Hải Ưng được thiết kế rất hoành tráng và kiên cố, nhưng người Uy dốc toàn lực đánh tới, không biết chừng cũng có thể đoạt được.
Tàu chiến bị tổn thất, đội tàu bị thương nặng, ai thắng ai thua không thể nói trước được.
Cho nên Hàn Mạc phải lo nghĩ cho đội tàu, cũng phải nghĩ cho người nhà của mình ở trên thuyền, dựa vào những bố trí trước kia, phải bình tĩnh ứng phó không được nôn nóng.
Mặc dù nói sức chiến đấu của đội tàu Trung Nguyên chiếm thế thượng phong, nhưng số lượng lại chưa chắc đã bằng địch, đội tàu người Uy mặc dù nhất thời không thể dàn thành trận, nhưng trong lúc nguy cấp, Đảo Tân Nguyệt Cửu lại chỉ huy tất cả tàu chiến công kích về hướng Bắc, ỷ vào lợi thế số lượng đại chiến với đội tàu Trung Nguyên một phen.
Y biết như thế cũng không còn cách nào để công kích đội tàu Trung Nguyên, cho dù cuối cùng có thể đánh bại đội tàu Trung Nguyên, phía mình cũng sẽ bị tổn thất rất lớn, nhưng tình thế trước mắt, cũng không do y quyết định nữa rồi.
Sức công phá của xe bắn đá đội tàu Trung Nguyên rất ác liệt, y cũng đã nếm mùi, nếu bên mình không thể công kích được, thì đối phương sẽ áp sát, đội quân tán loạn này sẽ bị đội tàu Trung Nguyên đánh tan tành.
Trong lúc đoàn tàu Trung Nguyên đang thẳng tiến rất nhanh về phía mình, Đảo Tân Nguyệt Cửu đã nghĩ đến cách lấy thuyền chiến làm lá chắn, đoàn tàu phía sau yểm hộ nhanh chóng tiến sát đội tàu Trung Nguyên, chỉ cần có thể áp sát đội tàu Trung Nguyên, thì lúc đó có thể cùng người Trung Nguyên đánh giáp lá cà rồi.
Ở phần đất của Uy Chi Hoàn, trong bốn nước phụ cận thì người Uy là dũng mãnh và lỗ mãng nhất, sức chiến đấu cũng mạnh nhất, hơn nữa, Đảo Tân Nguyệt Cửu lại rất tự tin, chỉ cần đánh giáp lá cà thì người Trung Nguyên không phải là đối thủ của người Uy.
Cho nên y liên tục thúc đoàn tàu của mình áp sát, không để cho xe bắn đá của địch uy hiếp, cũng lệnh cho tất cả đội tàu phía sau tiến lên ứng chiến, làm đứt đoạn đội tàu Trung Nguyên, chia đôi đội hình đội tàu Trung Nguyên rồi tiến tới bao vây.
Nhưng lúc này y muốn đội tàu chiến phía trước lui lại cũng không được nữa rồi, đội tàu chiến phía sau từng đoàn tiến tới, đội tàu chiến phía trước bị xe bắn đá của đội tàu Trung Nguyên công kích không còn đường lui rồi.
Ngoại trừ một số ít thuyền Uy còn chiến đấu với tàn quân của Nam Dương, còn lại tất cả những tàu chiến đều hướng thẳng đội tàu Trung Nguyên mà tiến tới.
Quả nhiên người Uy dũng mãnh, còn nguyên nhân quan trọng nữa là, những tôn cướp Uy này biết trên đội tàu Trung Nguyên còn có vô số những đồ vật quý giá, những đồ vật đó giá cả phải nói là không phải tầm thường, một khi lên tàu mà giết chết người Trung Nguyên, thì có thể cướp được những chiến lợi phẩm đó.
Hàn Mạc thấy tàu chiến địch dồn dập tiến về phía mình, cười lạnh lùng, ngay cả Quan Thiếu Hà cũng thấy bên mình chiếm ưu thế, hưng phấn nói:
- Ngũ thiếu gia, cơ hội tới rồi.
Hàn Mạc gật đầu, truyền mệnh lệnh, toàn quân chuẩn bị nghênh chiến, liền thấy tất cả những tàu chiến cùng hướng lên phía trước, lúc này cự li của hai bên có thể bắn tên được rồi, những mũi tên được tẩm dầu đốt cháy được bắn về phía địch.
Người Uy thấy những mũi tên lửa bắn về phía mình, còn tưởng rằng đây là vũ khí đặc thù của người Trung Nguyên, liền tránh né, những mũi tên bắn tới thuyền, khói bay mù mịt.
-o0o-