Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Buồn vì thiếu sự quan tâm của chồng
A
nh là người tốt với xã hội, biết quan tâm tận tình khi họ gặp nạn. Anh chăm sóc lo lắng cho tôi không được như người ngoài. Có lúc tôi bệnh nằm ở nhà mà anh chẳng hỏi thăm một câu, cứ như không có gì.
Lúc nhỏ sống với cha mẹ chỉ biết lo làm phụ gia đình, không có thời gian giao thiệp bạn bè, đã vậy cha mẹ cứ cãi lộn, cách hai ba bữa là có chuyện. Mình làm con đâu dám nói câu nào, chỉ nằm nghe rồi khóc. Cứ như vậy ngày này qua ngày nọ, riết rồi mình giống như người trầm cảm, thích chỗ yên tĩnh.
Gia đình không được hạnh phúc như bao người nên từ chỗ đó tôi có suy nghĩ sau này lấy chồng quyết định chọn chồng phải lớn hơn tôi chục tuổi, để họ yêu mình và chiều chuộng, tránh trường hợp cãi nhau. Vì tôi rất sợ cảnh vợ chồng cãi lộn, chắc tôi bị ám ảnh từ cha mẹ.
Và ước nguyện thành sự thật với tôi, lấy một người chồng lớn hơn một con giáp, cứ tưởng anh đem lại hạnh phúc với tôi, nhưng nào ngờ giữa hai vợ chồng không hợp ý với nhau. Anh muốn làm chuyện gì mà tôi góp ý kiến coi như là có chuyện, mà tôi im thì thôi, những lời nói của tôi không quan trọng gì cả.
Trước khi lấy chồng, tôi chỉ hai bàn tay trắng, không có đồng xu; anh thì nghề nghiệp ổn định, nói chung là dư giả. Nhiều khi buồn cứ suy nghĩ chắc tại bản thân làm không ra tiền nên bị người ta coi khinh, coi lời nói không giá trị. Dù không làm ra tiền từ bàn tay mình, nhưng tôi cũng phụ chồng bán hàng, của chồng công vợ chứ đâu ở không nằm ngửa xin tiền chồng.
Anh là một người tốt với xã hội, cũng là người biết quan tâm tận tình khi họ gặp nạn, nói chung người ngoài thì anh rất tốt, xung quanh ai cũng thương cũng quý. Còn đối với tôi thì sao, chăm sóc lo lắng cho vợ thì không được như người ngoài. Tôi rất buồn và chán cho cuộc đời mình. Có lúc tôi bệnh nằm ở nhà mà anh chẳng hỏi thăm một câu, cứ như không có gì. Tôi hỏi anh sao em bệnh anh không hỏi thăm hay kêu em đi bác sĩ vậy? Anh trả lời một câu tỉnh bơ "Anh quên".
Kể cả lần tôi mổ nằm viện hơn tuần, bác sĩ cho xuất viện về anh chẳng đi rước mà kêu người em trai đón tôi về, trong khi người ngoài bệnh bằng mọi cách anh bỏ việc chở họ đi bác sĩ. Tôi không hiểu có phải mình là vợ anh không nữa.
Tôi cũng là một người lịch sự, biết lễ phép, dòng họ bên chồng ai cũng thương chứ đâu phải hạng người để anh coi thường, mà anh đối xử với tôi như vậy. Phải chi anh chịu quan tâm lo lắng chút thì tôi thấy hạnh phúc lắm. Nói thật với các bạn, xưa giờ tôi rất ghét những người ngoại tình, nhưng tôi sợ mình sẽ thành người ngoại tình.
Ví dụ người ta biết quan tâm lo lắng hơn cả chồng, đương nhiên là mình sẽ ngã vào vòng tay kẻ khác, bởi tôi rất khao khát được người thương yêu và quan tâm. Nói thì nói vậy chứ tôi chỉ thích đi một nơi thật xa để được yên tĩnh.
AH