I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 733: Chân Ngựa Cuối Cùng Cũng Lộ Ra
hưng Nguyễn Chấn Nhạc lại cảm thấy cuộc sống của mình hỏng bét, chỉ có thể nuốt một bụng chất đắng, cái gì mà nghệ thuật tiếp xúc với lãnh đạo, hàm dưỡng của bản thân.v.v. Đều chỉ là mỡ bụng mà thôi. Hắn thật sự khó chịu, thật sự luôn cố gắng vì mỗi hành vi cử chỉ của mình đều liên quan đến hình tượng.
Khi đến thành phố Đông Bộ, những ông lão ở thủ đô ép hắn phải đưa Tào Chân Nhi theo. Những cán bộ từ tuyến trung ương xuống địa phương nhận chức, nếu như không đưa phu nhân đi nhận chức, rõ ràng là cán bộ chim bồ câu, sớm muộn gì cũng bay đi nơi khác. Hễ là những cán bộ đi nhận chức có mang theo phu nhân, ít nhiều cũng để lại chút danh tiếng. Nhưng thật lòng thì Nguyễn Chấn Nhạc hy vọng chỉ cần Tào Chân Nhi đến vài ngày là được, sau đó nhanh chóng quay về thủ đô.
Lúc này bên ngoài có lan truyền một câu vè thuận miệng về lãnh đạo, nói là cán bộ lãnh đạo thì vợ chồng ngủ riêng, lãnh đạo trao đổi sẽ là đổ dầu xe hơi; chồng ra ngoài tiêu sái, vợ ở nhà phong lưu. Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nghĩ gì nhiều về phương diện này, hắn chỉ không muốn ồn ào với Tào Chân Nhi, không muốn nghe nàng nói nhiều, chỉ cần về nghà được ngủ yên là tốt rồi.
Nhưng hôm nay trò cũ lại tái diễn, dù sao nói đi nói lại cũng là một câu thì thật sự không khác gì tra tấn. Nguyễn Chấn Nhạc áp chế cảm giác tức giận, trong đầu một mảnh mênh mang nhưng một lúc lâu sau mới tỉnh táo được. Hắn cảm thấy mình giống như một hạt cát trong bình, lắc qua lắc lại đục ngầu rồi để một lúc lâu mới chịu lắng xuống.
Nguyễn Chấn Nhạc đi đến nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó đi về phòng ngủ. Nhưng hắn còn chưa đi đến phòng ngủ thì chợt nghe thấy Tào Chân Nhi mỉa mai sau lưng:
- Gặp mâu thuẫn thì người ta nghênh đón khó khăn, dùng trăm phương ngàn kế để giải quyết, anh thì sao? Anh cam tâm tình nguyện làm rùa đen rụt đầ à?
- Bây giờ anh không muốn cải vã với em.
Nguyễn Chấn Nhạc nghiêng đầu đi chỗ khác dùng giọng lạnh lùng nói với Tào Chân Nhi.
- Anh nghĩ rằng em tình nguyện cải vã với anh sao?
Trong mắt Tào Chân Nhi chợt mang theo vài phần trào phúng:
- Không biết khi đó các cụ bị mù hay sao mà chọn một người như vậy, em nói cho anh biết, dù là con vua cũng không phải là cả đời bằng phẳng, chỉ có rèn luyện mới có thể đi xa hơn.
Tào Chân Nhi nói ra những lời như vậy có nghĩa là gì thì Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rất rõ, cho đến nay hắn cũng luôn yêu cầu mình như vậy, thậm chí hắn cho rằng mình là một cây tùng mọc trên đất đầy đá, đững vững giữa khó khăn dù bao phong ba bão tố. Nhưng lúc này Vương Tử Quân là một âm hồn không tiêu tan, sau nhiều lần giao thủ thì Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra một ảo giác rất lạ, đó là mình căn bản không phải cây tùng, áp lực từ đối phương quá lớn làm hắn khó thể lảng tránh, mà chính hắn cũng phải có lúc phải khom lưng.
Nguyễn Chấn Nhạc vì thế mà cảm thấy rất bất an, hắn càng sinh ra ý nghĩ kỳ quái, cảm thấy mình đối diện với Vương Tử Quân như một con chuột ở trong hang, luôn phải trốn tránh, lo lắng, sợ hãi, xảo trá. Hắn lúc nào cũng phải đề phòng Vương Tử Quân ra tay, thế cho nên lúc nào cũng căng thẳng, hít thở dồn dập, cơ thể như hư thoát, mất đi hương vị.
Nguyễn Chấn Nhạc chậm rãi nuốt khổ sở vào bụng, hắn dù sao cũng là Nguyễn Chấn Nhạc, hắn ngẩng đầu nhìn Tào Chân Nhi rồi lạnh lùng nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Anh biết rồi.
- Biết thì làm được cái gì? Tuy Vương Tử Quân rất mạnh, hơn nữa vượt xa dự đoán của em, nhưng sự việc hôm nay thật sự là cả em cũng không nghĩ đến. Không phải em không thừa nhận, người kia thật sự không phải bình thường.
Tào Chân Nhi đứng trước mặt người đàn ông của mình, lại không kiệm lời ca ngợi một người đàn ông khác.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói gì, hắn chờ cho Tào Chân Nhi nói xong.
- Anh cũng không cần ủ rũ, hội chợ xúc tiến thương mại lần này tương đối thành công, nhìn vào phương diện này thì ít nhất anh cũng đã tổ chức thành công. Hơn nữa thành phố Đông Bộ có thành tích rõ ràng, vượt lên độ ới, ai cũng thấy rất rõ. Phương diện không vui duy nhất chính là Vương Tử Quân đoạt hết danh tiếng, kìm nén hào quang của anh.
Nguyễn Chấn Nhạc thật sự đã sớm nghĩ ra lời nói tiếp theo của Tào Chân Nhi, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho phương diện người ta che giấu hào quang của mình, càng không muốn mình là sao phụ trợ cho người ta là ánh trăng.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì thêm, hắn lấy ra một điếu thuốc từ dưới ngăn kéo bàn trà. Tào Chân Nhi thấy hắn rút thuốc ra thì khóe mắt có vài phần chán ghét, nàng vô thức há miệng, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, thế nhưng cuối cùng cũng có thể nuốt những lời định nói vào trong bụng.
Khói thuốc chậm rãi bay lên, trong phòng cũng không có đèn, chỉ có một tàn thuốc màu đỏ giống như một đốm lửa chốc chốc lại bừng sáng. Tào Chân Nhi đi vào phòng ngủ, thấy gương mặt đầy sầu khổ của chồng mình, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng cãi nhau và Nguyễn Chấn Nhạc hút thuốc trong phòng ngủ.
- Anh có rất nhiều cơ hội.
Sau khi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, Nguyễn Chấn Nhạc đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của mình.
Tào Chân Nhi phất phất tay xua khói, sau đó nàng thản nhiên nói:
- Anh còn rất nhiều cơ hội, thật sự là có rất nhiều cơ hội. Tuy lần nay anh giao chiến và thua trên tay Vương Tử Quân, thế nhưng anh có người chèo chống mà Vương Tử Quân lại không, anh có những mối quan hệ mà anh ta không có, chỉ cần anh có thể tiếp tục kiên trì phát triển, em tin tưởng Vương Tử Quân sẽ vĩnh viễn đứng dưới háng của anh.
Tào Chân Nhi nói chém đinh chặt sắt, Nguyễn Chấn Nhạc trầm mặc không nói một lời. Hắn nghĩ đến người chống lưng ình, thế là tâm tình đang rối loạn chợt bình tĩnh trở lại. Con đường làm quan giống như ngồi xe lửa, chỉ cần ngồi yên lặng một chút và chịu khó nhìn chung quanh, miễn cho người ta lợi dụng lúc anh ngủ gật hoặc chểnh mãng để cướp tiền; công tác cũng giống như vậy, chỉ cần anh làm quan và cho ra vài thành tích để người ta ghét mắt nhìn, cần gì phải quan tâm đến Vương Tử Quân là người thế nào? Mình có thể tiến lên hay không, điều này căn bản không liên quan đến Vương Tử Quân.
Nhưng có một số việc không thể nào lảng tránh, gặp mặt Vương Tử Quân thì chính mình có cơ hội nắm chắc một ván hòa không?
- Tuy lần này Vương Tử Quân cực kỳ tỏa sáng nhưng trên thực tế cũng đã lộ ra sơ hở.
Tào Chân Nhi là một người có thể hiểu được tâm tư ma quỷ của kẻ khác, khi Nguyễn Chấn Nhạc vừa sinh ra cảm giác yếu hèn, giọng điệu hấp dẫn của nàng chợt vang lên.
Nguyễn Chấn Nhạc bị những lời nói của Tào Chân Nhi thu hút, ánh mắt hắn chợt co rút, sau đó hắn tiến lên trầm giọng hỏi:
- Vương Tử Quân có sơ hở gì?
- Anh có biết vì sao lần này tập đoàn Huyền Lục lại đến đầu tư ở thành phố La Nam không?
Tào Chân Nhi dù hỏi nhưng lại không chờ Nguyễn Chấn Nhạc trả lời, nàng cười nói:
- Những năm qua người có tiền đầu tư đều được các nơi xem như thần tài, được người ta cung phụng, những người như Lữ lão càng là thần tài trong thần tài. Nếu ông ta nói rằng có hạng mục lớn cần đầu tư, đừng nói là thành phố các anh, dù là các tỉnh cũng phải đâm đầu vào đàm phán. Anh nói xem, ông ta đáng giá vì một Vương Tử Quân để chạy đến dán mặt nóng vào mông lạnh sao?
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh