Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Biết bao buổi chiều mong ngóng em
N
hớ những buổi chiều em đi học về, cùng em nấu cơm, em đã bảo có cả ngọt bùi lẫn chua cay đấy anh ạ. Rồi những lần nói chuyện tùm lum lên, đơn giản thế mà sao cứ làm anh khắc khoải mãi, rồi lại nuối tiếc. (Pham Hong Dang)
From: Pham Hong Dang
Sent: Tuesday, June 03, 2008 3:18 PM
Subject: Gui toa soan: yeu em
Anh nhớ em nhiều quá, sao tình yêu tuổi 20 cứ làm ta khắc khoải thế. Đã bao đêm rồi anh nhớ em, bao buổi chiều trôi qua mong ngóng em. Căn phòng này vẫn đây, vẫn còn những kỷ niệm về em. Em đã ra đi lâu rồi, anh ở lại, để lưu giữ những ký ức ngày xưa, cũng để mong một ngày gặp em nơi này.
Anh thấy nơi này thân quen lắm, phải chăng vì đã ở đây lâu rồi, hay bởi vì nơi này đã có em. Căn phòng ấy sao hôm nay vắng lặng thế nhỉ? Không đã từ lâu lắm rồi. Anh vẫn cứ sống như thế hy vọng và ngóng trông, vẫn biết ở cái tuổi này mọi thứ dường như còn ngờ nghệch, nhưng anh trông mong nhiều lắm, ngày được có em.
Nhớ những buổi chiều em đi học về, cùng em nấu cơm, em đã bảo có cả ngọt bùi lẫn chua cay đấy anh ạ. Rồi những lần nói chuyện tùm lum lên, đơn giản thế mà sao cứ làm anh khắc khoải mãi, rồi lại nuối tiếc. Nhớ những lần em tâm sự với anh, em đã khóc, con tim anh cũng đau lắm. Thương em nhiều lắm.
Ngày đưa em đi, em đã nói rằng anh không tin em sao. Anh tin chứ, nhưng những lần đến thăm sao em buồn bã thế, ai làm em ra nông nỗi này. Sao không nói với anh, để anh chia sẻ với em, để em vơi bớt đi nỗi tủi hận, để một lần ngồi bên anh, em được bình yên hơn. Mà em lại đẩy anh ra, càng ngày càng xa cách nhiều hơn.
Em bảo em không tin ai đâu, cả anh cũng thế, em không cần ai quan tâm đến em cả, không cần ai hiểu em. Trước đây em giận hờn anh, trách móc anh, em đến để anh được yêu thương, anh biết đến tình yêu. Sao bây giờ không một lần nhìn lại, để thấy anh thương yêu em thật lòng.
Có nhiều đêm thương nhớ em, nhưng lại muốn chìm sâu vào giấc ngủ. Có lần đã mơ về em, mơ cầm tay em, nhưng chỉ thoáng qua, có phải giấc mơ chỉ có thế. Rồi có lần mơ lén nhìn em qua khe cửa, để khi bị phát hiện thì lao đầu chạy đi, chạy đi như không còn biết lối nữa.
Phải chăng anh cũng muốn vậy, một lần rời xa em, không quay đầu lại. Anh đã làm thế, đã cố tỏ ra lạnh lùng với em, nhưng càng ngày lại càng yêu em nhiều hơn.
Nếu không có em trong đời anh sẽ ra sao, anh sẽ lao đầu vào công việc ư, lao đầu vào những đam mê riêng, sống không còn biết đến ngày tháng. Có chăng những lúc nhìn lại là nỗi nhớ em, thương em. Có phải nó sẽ vơi dần theo thời gian, rồi để lại trong ta như vết cắt trong tim.
Có phải mỗi người đều trải qua một mối tình như vậy. Không mãi mãi anh không muốn thế. Vì anh yêu em mà, hãy gọi anh như ngày nào "Mr Đăng ơi".
Hãy cùng ngồi lại với anh em nhé, để thấy chúng ta vẫn cần nhau. Đừng để tuổi 20 với những bồng bột làm hỏng tình yêu, đừng để những giấc mơ chỉ là những giấc mơ, đừng để tình yêu đầu nhạt nhòa theo năm tháng.