Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 996: Sáng Tạo Điều Kiện.
T
rong lúc Trương Thanh Vân xảy ra chuyện lớn thì dù là Thang Vận Quốc hay Nghiêm Tụng Tuấn đều bị dọa vỡ mật.
Điều này chẳng những làm cho Trương Thanh Vân biết tình trạng Giang Nam không xong, quan trọng là sự việc lần này sẽ khó thể che đậy, sẽ rơi vào trong tai trung ương.
Kinh tế Giang Nam ngày càng rút xuống, đến bây giờ lại phát sinh mâu thuẫn xã hội, quan hệ giữa đảng và dân hạ thấp nghiêm trọng. Dù nói trên bất kỳ phương diện nào thì vấn đề cũng nói rõ sự yếu kém của ban ngành Giang Nam, trung ương tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn tình huống như vậy.
Trước tiên Thang Vận Quốc triệu tập thường ủy tỉnh ủy đến khách sạn Hán Dũng, người đích thân đến chỉ huy là Nghiêm Tụng Tuấn. Lúc này Nghiêm Tụng Tuấn bất chấp nguy hiểm, hắn cầm loa nói chuyện với mọi người.
Trong lúc Nghiêm Tụng Tuấn nói chuyện thì công an tỉnh và bộ đội phân khu bắt đầu bố trí, cuối cùng khắc chế đoàn người, có một bộ phận đã tản đi. Dựa theo yêu cầu của Trương Thanh Vân, mười người đại biểu quần chúng vào tiếp kiến với hắn trong khách sạn.
Sau khi tiếp kiến nhóm đại biểu thì Trương Thanh Vân mới hiểu được hiện trạng của Thanh Giang những năm gần đây. Chính quyền vì bảo vệ tăng trưởng mà không thể không đảm bảo quy mô đầu tư, nhưng những năm gần đây vấn đề đầu tư ở Giang Nam rất căng thẳng, phía Thanh Giang vì muốn khai thác tài nguyên mà không thể không nắm đất đai.
Những năm qua ở Thanh Giang có rất nhiều tình huống không tuân theo quy định, trong chuyện này có liên quan đến vấn đề sửa đổi công dụng đất nông nghiệp. Nghiêm trọng hơn chính là sự cách biệt trong đền bù giải tỏa giữa chính quyền và nhân dân, mâu thuẫn giữa đảng và dân trở nên gay gắt.
Hơn nữa trước đó lại có sự kiện Hành Thủy, trăm họ bên Thanh Giang cũng không hiểu rõ tính ác liệt của sự kiện Hành Thủy, bọn họ cho rằng náo loạn sẽ kiếm được chỗ tốt. Đúng lúc này Trương Thanh Vân đến Thành Đô, tất nhiên mọi người sẽ ào về Thành Đô.
Thật ra trong đám người bên dưới cũng không có mấy người ở Thanh Giang, phần lớn đều là dân ở thành phố Thành Đô. Những năm nay chính quyền không lo lắng làm lòng dân nổi giận, bây giờ thấy có người thì cùng đi theo ồn ào, thậm chí có những người đang làm việc cũng tạm thời ngừng tay để kéo theo mọi người, vì thế quy mô mới dữ dội như vậy.
Trương Thanh Vân hỏi thăm một ông lão hơn sáu mươi, hắn nói:
- Bác trai, các bác chạy từ Giang Nam đến đây, chẳng lẽ có lòng tin với tôi như vậy sao? Trước đó bác đã từng thấy cháu ở trên cương vị ở Thanh Giang sao?
Ông lão có bộ dạng rất khó đoán ra tuổi thật, đôi bàn tay tạo ấn tượng mạnh với người đối diện vì cực kỳ khô gầy, hai tay run run, có thể thấy đây là một người làm việc chân tay nặng ngọc.
Khi nghe rõ câu hỏi thì ông lão dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trương Thanh Vân, sau đó ông lắc đầu nói:
- Chúng tôi không biết, chỉ nghe nói anh là quan lớn từ thủ đô đến Giang Nam, hơn nữa còn là cán bộ từ Thanh Giang chúng tôi đi ra.
- Chúng tôi muốn cho anh ấy biết, Thanh Giang chúng tôi bây giờ khác hẳn trước kia, cuộc sống của chúng tôi đã rất khổ cực...
Hai mắt Trương Thanh Vân lóe lên tinh quang, tâm tình dần trầm xuống. Hắn vẫn luôn cho rằng đoàn người đến đây hôm nay là có tổ chức, bây giờ mới phát hiện mình phán đoán sai lầm, cục diện Thanh Giang đã là như vậy, nếu đảo mắt khắp Giang Nam thì thế nào?
Trương Thanh Vân đối mặt với mười vị đại biểu quần chúng mà cực kỳ kinh hoàng, vì hắn không thể nói ra bất kỳ hứa hẹn gì. May mà cùng tiếp xúc với Trương Thanh Vân còn có Nghiêm Tụng Tuấn, lão đường đường là chủ tịch tỉnh, vì vậy Trương Thanh Vân mới nhìn về phía đối phương.
Vẻ mặt Nghiêm Tụng Tuấn cực kỳ khó coi, lão nói:
- Các vị hương thân phụ lão, tôi cũng biết rõ tình huống mà mọi người vừa báo cáo, tôi nhất định sẽ nắm các ban ngành tương quan để giải quyết ổn thỏa vấn đề cho mọi người.
- Trước mắt kinh tế thế giới đang khủng hoảng, tình hình kinh tế của chúng ta cũng không mấy tốt đẹp, mọi người cùng khó khăn, chính quyền cũng khó khăn. Nhưng tôi có thể nói sẽ cùng mọi người vượt qua cửa ải này.
- Tôi chẳng qua cũng chỉ vừa mới lên nhận chức, cũng đã biểu đạt quan điểm, bây giờ tỉnh ủy chính quyền chúng tôi đang cố gắng thực hiện mục tiêu này. Tôi đang thanh tra các vấn đề đất đai ở Thanh Giang, tôi trịnh trọng đưa ra lời hứa với mọi người, trong thời gian một tháng, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng cho trăm họ Thanh Giang...
Nghiêm Tụng Tuấn nói ra lời hứa hẹn, vì vậy mà bầu không khí mới chậm rãi hòa hoãn. Nghiêm Tụng Tuấn dẫn theo tất cả nhân viên tham gia công tác biểu đạt cho quần chúng, cuối cùng mới đưa bọn họ ra khách sạn, tình cảnh phong ba dần lắng dịu.
Ngay sau đó Trương Thanh Vân tiếp kiến thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, đáng lý ra chuyện tiếp kiến thường ủy tỉnh ủy chỉ là của lãnh đạo trung ương nhưng tình huống hôm nay quá đặc biệt. Thang Vận Quốc sắp xếp như vậy, một mặt muốn giải quyết những ảnh hưởng tiêu cực, mặt khác cũng áp dụng chiến lược nâng lên rồi giết. Lão muốn đưa Trương Thanh Vân lên cao, như vậy đối phương sẽ không làm khó ban ngành Giang Nam.
Trong hội nghị tiếp kiến ban ngành thường ủy, Thang Vận Quốc là người lên tiếng đầu tiên. Trước tiên lão đại biểu cho đảng ủy chính quyền nói lời xin lỗi về sự cố ngoài ý muốn, lão cường điệu nguyên nhân chủ yếu của sự việc lần này chính là sự tắc trách của ban ngành đảng ủy chính quyền Thanh Giang, tỉnh ủy nhất định sẽ giám sát Thanh Giang xử lý vấn đề.
Mặt khác Thang Vận Quốc cũng thông báo tình trạng hiện tại của Giang Nam cho Trương Thanh Vân, nói về những khó khăn trong công tác chính trị. Cuối cùng lão nói;
- Nếu nói một cách khách quan, bây giờ cục diện Giang Nam rất phức tạp, phải làm sao để xử lý tốt vấn đề, làm cho Giang Nam khôi phục lại sức sống như trước, điều này phải nói là khiêu chiến cực đại với đảng ủy chính quyền Giang Nam. Nhưng trong chuyện này, quan trọng nhất là đảm bảo ổn định xã hội, đảm bảo đoàn kết ban ngành.
- Chúng ta không nên nóng vội với vấn đề Giang Nam, phải đứng trên độ cao toàn cục, chăm chú bố trí, từng bước giải quyết vấn đề...
Trương Thanh Vân mỉm cười nhưng lại thầm cau mày, những lời nói của Thang Vận Quốc có vẻ miên man nhưng thực tế lại ám chỉ chuyện hôm nay không nên làm náo động lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cục diện Giang Nam. Trương Thanh Vân là lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương xuống Giang Nam, tất nhiên Thang Vận Quốc không hy vọng Trương Thanh Vân phản hồi vấn đề với trung ương.
Buổi chiều Trương Thanh Vân tham gia lễ khai mạc diễn đàn sản nghiệp hoạt hình toàn Trung Quốc. Trước khi đến Giang Nam thì tâm tình hắn khá tốt, nhưng sau khi được thấy hiện trạng ở Giang Nam thì tất cả những gì tốt đẹp tan thành mây khói. Hắn đọc xong bài diễn văn khai mạc thì trực tiếp quay về khách sạn.
Tron khách sạn Trương Thanh Vân điện thoại cho Nghiêm Tụng Tuấn, hắn nói đến vấn đề của n Bằng Phi, hắn nói chuyện trăm họ vây quanh khách sạn lần này không liên quan gì đến n Bằng Phi.
Sau đó Trương Thanh Vân đề cập đến vấn đề công ty Thịnh Bằng, hỏi Nghiêm Tụng Tuấn vì sao lại có những chuyện như vậy, chính quyền địa phương kêu gọi đầu tư sao gặp lực cản quá lớn? Nghiêm Tụng Tuấn nói:
- Thanh Vân, có một số việc khó nói hết lời, cục diện Giang Nam rất phức tạp, có một số chuyện khó nói rõ ràng.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, chỉ cần nghe giọng điệu là biết Nghiêm Tụng Tuấn còn chưa khống chế được cục diện. Chuyện liên quan đến n Bằng Phi chính là cơ hội Trương Thanh Vân ném cho Nghiêm Tụng Tuấn, chỉ cần lão cố tình thì hoàn toàn có thể đột phá từ vấn đề kêu gọi đầu tư ở quận Nhạc Điền thành phố Thanh Giang, như vậy sẽ là quyết đoán vì đại cụ.
Công ty con chuyên nhận dự án xây dựng của công ty Thịnh Bằng cũng rất có thực lực, chỉ cần Thịnh Bằng phá tan băng ở Giang Nam, như vậy sẽ có thêm nhiều ví dụ điển hình, tình huống ở Giang Nam sẽ đổi mới.
Trương Thanh Vân không biết Nghiêm Tụng Tuấn có gan ra tay hay không, cục diện bây giờ đối với Nghiêm Tụng Tuấn rõ ràng chỉ có nước quyết đoán mới còn cơ hội. Nếu tiếp tục hoang mang thì rõ ràng là nước sôi nhúng ếch, kết quả cuối cùng sẽ không xong.
Trương Thanh Vân biết rất rõ những đạo lý này, hắn cũng tin Nghiêm Tụng Tuấn biết rất rõ, nhưng hai người lại không thể liên hệ rõ ràng. Trương Thanh Vân điện thoại cho lão, nghe qua thì có vẻ giống như giúp đỡ n Bằng Phi.
Thực tế Trương Thanh Vân cho Nghiêm Tụng Tuấn một cơ hội, phải biết rằng lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam không chỉ đơn giản là như vậy, trong tay hắn có lực lượng, n Bằng Phi chỉ là một thành viên mà thôi.
Trương Thanh Vân sáng tạo điều kiện cho Nghiêm Tụng Tuấn, chính là muốn lão sử dụng người của mình, đây tuyệt đối là một lực lượng không nhỏ. Chỉ cần Nghiêm Tụng Tuấn sử dụng thích hợp, lão hoàn toàn có thể phá băng ở Giang Nam, có thể đảo ngược cục diện Giang Nam.
- Bộ trưởng Trương, bí thư Lệ thành phố Vũ Đức đã điện thoại đến, anh ấy biết hôm nay anh gặp chút việc ngoài ý muốn, vì vậy mà điện thoại hỏi thăm tình huống.
Điền Lãng Hồng khẽ nói, Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Để anh ấy mệt mỏi rồi, thế này đi, cậu điện thoại cho người ở Vũ Đức, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi Vũ Đức. Nói cho bọn họ biết không nên làm quá long trọng, chú ý nhiễu lòng dân.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa nhìn giờ, sau đó hắn lại hỏi:
- Lãng Hồng, sao phó chủ tịch Trần Mại thành phố Vũ Lăng còn chưa đến?
- Vâng, vẫn còn chưa đến, hay tôi điện thoại thúc anh ấy?
Điền Lãng Hồng nói, hắn là người nhìn mặt nói chuyện, hắn thấy rõ quan hệ giữa lãnh đạo và phó chủ tịch kia là không tầm thường, nếu không lãnh đạo sẽ không nhắc mãi như vậy.
Trương Thanh Vân mới đến Giang Nam được hai ngày nhưng quan viên lại kéo đến lũ lượt, là bí thư thị ủy, cục trưởng cục công an, phó chủ tịch. v. v. Có đủ mọi cán bộ trên các phương diện công tác. Điền Lãng Hồng là người Giang Nam, hắn thấy lãnh đạo về Giang Nam được hoan nghênh, tất nhiên trong lòng sẽ vui sướng khó miêu tả nên lời.
Vì Điền Lãng Hồng thấy hôm nay Trương Thanh Vân áo gấm về làng, biết đâu tương lai gần Điền Lãng Hồng hắn cũng sẽ như vậy? Điền Lãng Hồng tin, hắn nhất định sẽ phát triển, nếu như vậy thì hắn cũng sẽ quay về Giang Nam, cũng sẽ có tình cảnh như bộ trưởng Trương vào lúc này.
Lúc đầu đường đi từ bến xe lửa đến khách sạn đều được quản chế, khách sạn cũng là nơi dành cho quan lớn, hơn nữa còn có trăm họ đến phản ánh vấn đề, tất cả những thứ này làm Điền Lãng Hồng kinh hoàng. Sự kiện trăm họ bao quanh khách sạn hôm nay đã nói rõ năng lực của ban ngành Giang Nam quá kém, nhưng nếu xét về phương diện khác, rõ ràng quần chúng Giang Nam cho Trương Thanh Vân một vinh quang tuyệt đối