Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bia rượu đã cướp đi những gì tốt đẹp nhất trong anh
Đ
êm Giáng sinh, em đã chờ anh trong vô vọng, em không hiểu lý do vì sao anh đã hẹn với em nhưng bóng dáng anh mãi biệt tích. Em đau đớn, thật sự đau đớn trong cảm giác cô độc và muộn phiền để rồi khi anh trở về, anh lại say như những lần say sau mỗi ngày làm việc.
From: T.V.D.
Sent: Thursday, December 25, 2008 9:58 AM
Subject: Gui toa soan: Viet cho anh
Anh thân yêu,
Có thể là sẽ quá muộn màng khi anh đọc được thư này, quá muộn màng vì em không còn nước mắt để khóc cho anh hay cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta nữa. Em thật sự đau khổ, nỗi đau mà không thể bày tỏ với anh hay anh không cho em bất kỳ một cơ hội nào để bày tỏ cùng anh.
Anh yêu thương! Sao anh lại nỡ đối xử với em như thế? Thời gian tuy đã trôi qua nhưng làm sao xóa sạch được ký ức đẹp của em về anh cho những ngày đầu tiên gặp gỡ, cho những ngày chúng ta phải xa cách và em sống bằng yêu thương từ những lá thư phương xa của anh. Chắc anh chẳng có thể nhớ được tất cả những gì đã viết cho em, em thường đọc lại nó để tự an ủi mình rằng anh đã yêu thương em thật sự mặc dù sự thật lại chứng minh điều ngược lại.
Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta 23/12 anh có nhớ không? Em đã mong đợi đến ngày đó, em mong đợi hai chúng ta ngồi bên nhau và ôn lại cảm giác ngọt ngào khi chúng ta thật sự có nhau trong cuộc đời này. Thế mà sự tuyệt vọng nối tiếp thất vọng. Ngày kỷ niệm đã qua đi và em nhận ra rằng chúng ta đã dần thật sự mất nhau...
Đêm Giáng sinh, em đã chờ anh trong vô vọng, em không hiểu lý do vì sao anh đã hẹn với em nhưng bóng dáng anh mãi biệt tích. Em đau đớn, thật sự đau đớn trong cảm giác cô độc và muộn phiền để rồi khi anh trở về, anh lại say như những lần say sau mỗi ngày làm việc.
Cuộc đời anh đã trải qua, những gì đã qua khiến anh mất mát nhiều, nhưng không biết đến bao giờ anh mới nhận ra cái quý giá nhất của cuộc đời anh là gì? Anh từng đánh mất những gì quý giá nhất của anh cũng vì bia rượu. Bao năm qua nó đã hủy hoại tâm hồn anh, cuộc sống của anh, nó lấy đi tất cả những điều tốt đẹp nhất của anh.
Chính anh đã nói ra điều đó nhưng anh đã không vượt qua được thói quen tầm thường của mình để rồi anh lại tiếp tục làm khổ em. 1 năm qua anh cho em sống trong đau khổ và nước mắt, em chấp nhận và chịu đựng chỉ mong một ngày anh thay đổi nhưng em hoàn toàn tuyệt vọng. Anh không còn là anh nữa, anh hoàn toàn không còn là anh của em nữa...
Anh đâu biết mỗi khi anh trở về trong men rượu là anh hoàn toàn trở thành một con người khác, con người vô tâm và ác độc. Em biết anh đã say, anh chẳng thể nào cảm nhận tiếng nức nở của em trong đêm vắng, anh không thể nào nhận biết được nỗi lo lắng, sợ hãi của em trong những đêm anh về muộn. Em khóc nhiều lắm, em sợ mất anh, em sợ bất cứ tai nạn bất ngờ nào đó cướp mất anh của em, em sợ tất cả những điều khiến anh tổn thương... Rồi em cầu nguyện cho anh, chỉ biết cầu nguyện cho riêng mình anh mà thôi...
Chúng ta đã có con, niềm vui chưa lắng đọng thì đã đong đầy nước mắt. Chúng ta đã chờ đợi từng ngày, từng phút và em không thể quên được cảm giác ấm áp khi anh ôm em vào lòng, cảm giác khi chúng ta nhận ra rằng có một mầm sống bé nhỏ đang thành hình trong em. Chúng ta nhận ra rằng đứa con là điều quý giá nhất chúng ta đang có... Để rồi, em thấy thương cho đứa bé vô tội, em đau lòng khi biết rằng đứa trẻ dù chỉ mới hơn 2 tháng nhưng sẽ cảm nhận được tất cả nỗi đau mà cha nó mang đến cho mẹ nó.
Em thai nghén vật vã trong khổ sở, em ráng đi làm vì biết rằng giờ đây em phải có trách nhiệm với công việc hơn để có thể vững vàng cưu mang con mình trong cuộc sống đầy khó khăn này. Em chưa một lần đòi hỏi anh phải có trách nhiệm đưa đón em, chăm sóc cho em vì em hiểu rằng đối với anh công việc là tất cả. Em vài lần bâng khuâng dâng trào hạnh phúc khi nhận ra nỗi áy náy của anh khi không thể đón đưa em. Chỉ cần thế thôi em cũng đủ hạnh phúc rồi, chỉ cần em biết rằng anh có tấm lòng và đã nghĩ đến em và con...
Anh yêu, một năm đã trôi qua, một năm đối với em dài như vô tận vì ngày nào anh cũng về trễ. Đó có thể là công việc nhưng làm sao đếm được những ngày anh say khướt trở về nhà. Em bàng hoàng khi biết rằng trong trái tim anh không hề có hình bóng em và con. Nếu có thì có lẽ anh đã biết kiềm chế để hiểu được nỗi mong đợi của em trong đêm vắng. Rồi em lại khóc, rồi em lại chờ đợi mong anh thay đổi cho đến một ngày em uất hận bỏ đi xa...
Trong những ngày xa anh, điện thoại là vật bất ly thân em cầm trên tay từng giờ từng phút. Em chờ một cuộc gọi của anh, chờ một tin nhắn của anh trong mỏi mòn. Em chờ đợi nghe tiếng anh để có thể khóc òa và quay về bên anh nhưng hoàn toàn là thất vọng... Anh đã không gọi, em hiểu được sự tự ái và bản chất cao ngạo trong anh.
Em chỉ buồn vì tình yêu thương anh dành cho em đã không đủ để anh vượt qua cảm xúc đó. Em buồn vì biết rằng anh chưa thật sự sẵn sàng đón nhận em và con cho suốt cuộc đời còn lại. Em nhận ra rằng em đã yêu anh hơn tất cả, nhưng bù lại anh chỉ đến với em theo một cách nào đó chứ nào phải là tình yêu...
Anh thương yêu, đứa bé mới hơn 2 tháng tuổi trong em chắc đau khổ nhiều lắm khi cảm nhận nước mắt của em chảy dài mỗi đêm thao thức vì anh. Anh đã giết chết tình yêu của em, anh là nguyên nhân duy nhất đẩy em đến suy nghĩ đường cùng và không muốn tồn tại nữa. Em đâu ngờ anh quá vô tâm và ác độc đến như vậy? Em đâu ngờ một ngày em mất anh theo cách thế này. Em không ngờ con em lại bất hạnh ngay từ khi mới thành hình trong bụng mẹ...
Dù uất hận anh, đáng trách giận anh, nhưng em biết rằng em vẫn yêu anh và tha thứ tất cả cho anh. Em biết rằng cho đến khi em thật sự nhắm mắt em mới hết yêu thương anh, nhưng em sẽ yêu anh bằng cách khác, yêu anh bằng linh hồn tồn tại của chính em.
Biết bao giờ em mới được hạnh phúc? Biết bao giờ em mới thật sự có anh? Biết bao giờ hả anh?
Vợ của anh!