Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Bi kịch gia đình khi bố bị bắt quả tang ngoại tình
N
hững trận đánh ghen nảy lửa thường xuyên diễn ra, câu nói duy nhất của cô ấy nói với mẹ, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên: “Em xin chị, em yêu anh ấy”. Tuổi thơ tôi ngập ngụa tiếng khóc, tiếng la hét chửi bới.
Tôi đã theo dõi chuyên mục tâm sự rất lâu, đọc hầu hết các bài viết. Hôm nay tôi quyết định chia sẻ câu chuyện của mình với tất cả các cô chú, anh chị thường xuyên theo dõi chuyên mục này. Mặc dù mới 20 tuổi, tôi sẽ tự xưng là “tôi”, một danh xưng phổ biến nhất phù hợp độc giả ở mọi lứa tuổi.
Kể từ mười hai năm trước, khi tôi mới vỏn vẹn 8 tuổi, đã biết đến 2 chữ ngoại tình. Bố tôi có người khác, người ấy cũng có chồng và hai người con trai, tuy nhiên chồng đã mắc bệnh mà chết; hai nhà ở cùng một xóm nhỏ. Bi kịch gia đình bắt đầu từ cái đêm mẹ tôi bắt quả tang hai người tại nhà của người ấy. Tôi nhớ rất rõ những đêm mưa gió thét gào; tôi chỉ biết nằm úp mặt vào tường, nén chặt những tiếng khóc bi thương.
Tôi thương mẹ và hờn trách bố. Những trận đánh ghen nảy lửa thường xuyên diễn ra, câu nói duy nhất của cô ấy mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên, đó là “Em xin chị, em yêu anh ấy”. Càng ngẫm nghĩ tôi càng thấy lòng mình đau xót; không biết là vì gia đình tôi, vì mẹ, vì bố, hay vì cô ấy. Và tôi cũng hiểu rõ một điều rằng, bố tôi với cô ấy có tình cảm với nhau thực sự. Tuy vậy tôi cũng biết, cô ấy còn lang chạ với nhiều người đàn ông khác, nghề của cô ấy chính là cái nghề mà người ta vẫn gọi là cave mà.
Sau khi bị bắt quả tang, bố tôi cũng xin lỗi, cũng hứa hẹn sẽ không để chuyện đó tái diễn. Nhưng ngoại tình nó giống như ma túy vậy, không thể nói bỏ là có thể bỏ luôn được. Thế là tuổi thơ tôi ngập ngụa tiếng khóc, tiếng la hét chửi bới. Ngày qua ngày, tôi dần biết trân trọng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi trong gia đình. Cho dù trong lòng buồn lắm, tôi vẫn cố mỉm cười, cố tạo không khí vui tươi; nhưng mặc cho tôi nỗ lực bao nhiêu, gia đình tôi vẫn luôn chìm trong không khí ảm đạm, không chút sức sống.
Đã hơn một lần mẹ tôi tìm đến cái chết; kéo mẹ tôi lại khi mẹ đã đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết là nỗi kinh hoàng trong cuộc đời tôi. Tôi hận bố nhiều lắm, bố đã làm cho mẹ con tôi phải khổ sở đến nhường ấy. Tôi vẫn sẽ chất chứa hận thù nếu không có cái ngày ấy, ngày tôi nhìn thấy bố tựa đầu cửa sổ, nước mắt bố lặng lẽ rơi, chỉ thế thôi cũng khiến tôi quên đi hết thảy lòng thù hận. Tôi lại thấy bố đáng thương vô cùng, nói đúng hơn, cả bố, mẹ, cô ấy và anh em chúng tôi đều chỉ là con rối trong trò đùa mang tên số phận.
Rồi một ngày anh tôi vào lính, tôi sống trong sự đay nghiến của mẹ và phẫn nộ của bố hơn một năm rưỡi chờ anh về, nỗi sợ hãi kéo đến mỗi khi màn đêm buông xuống. Suốt 12 năm, cho đến ngày hôm nay, tại lúc này đây, gia đình tôi mới chỉ có một chút khởi sắc. Nói chung từng câu từng chữ nói ra vẫn phải suy nghĩ thật kỹ, vì nó rất dễ làm bùng nổ một trận cãi vã xung đột.
Thế nên người ta mới nói tha thứ thì dễ mà quên đi thì khó lắm, huống chi bố tôi lại chẳng giữ được lời hứa sẽ không tiếp tục phản bội vợ con. Hai ba chục triệu vào tay bố thì một ngày không còn một xu, bố tôi còn mê trò đỏ đen, cả ngày cắm đầu vào cuốn sổ nghiên cứu “đường đi nước bước” của con đề con lô.
Bố tôi sắp 50, con đường bố đã đi khúc khuỷu, quanh co vô cùng. Tôi biết bố đã khổ nhiều rồi, thôi thì cũng coi như đó là niềm vui lúc tuổi già, bố hay cáu gắt tôi cũng cố gắng nhịn xuống để cửa nhà êm ấm thuận hòa. Cuộc sống không như mong muốn từ khi còn nhỏ cũng dạy tôi nhiều điều, tôi biết cách nhẫn nhịn, biết chấp nhận số phận, cảm thông, đồng cảm và dễ dàng tha thứ.
Tôi suy nghĩ thoáng hơn và ngày càng suy nghĩ tích cực, tôi vẫn luôn tin vào một ngày mai tươi sáng vì đối với tôi, cuộc đời chẳng thiên vị ai quá nhiều, cũng chẳng lấy không cái gì của ai bao giờ. Tôi có một tuổi thơ không trọn thì chắc chắn với nỗ lực và niềm tin của bản thân, tương lai tôi sẽ khác, sẽ tươi sáng hơn.
Lời cuối tôi muốn gửi tới các anh chị đã có gia đình, trong đầu anh chị phải luôn nghĩ gia đình là số một, vậy thì mới toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình được. Xin đừng làm tổn thương những đứa trẻ. Có thể không nói ra nhưng nội tâm chúng đã bị tổn thương sâu sắc, nó sẽ như một vết sẹo xấu xí lưu lại mãi với thời gian. Hình ảnh của anh chị trong mắt bọn trẻ sẽ trở nên méo mó vô cùng.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như chồng hoặc vợ của anh chị có trót ăn bánh trả tiền, hãy rộng lòng tha thứ và cho nhau một cơ hội hàn gắn. Ai cũng có những giây phút lầm lỡ, có ai mà làm ngơ được với tất thảy những cám dỗ của cuộc đời. Quan trọng là chúng ta biết nhận sai và sửa sai.
Còn trong trường hợp anh chị không còn yêu vợ chồng mình nữa, tốt nhất là chia tay nhau thôi. Đừng nghĩ anh chị tiếp tục sống với nhau thì con cái sẽ có thể sống tốt hơn, bởi những hành vi ứng xử, những trận cãi vã âm ỉ sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến tâm lý của trẻ nhỏ, chúng sẽ phải lớn lên trong tình thương chắp vá.
Đây là tất cả những gì tôi muốn nói, có thể sẽ nhiều người cho rằng tôi còn quá ít tuổi để có thể đưa ra lời khuyên này nọ, nhưng đó là những gì tôi đã rút ra được từ tuổi thơ xấu xí của mình. Chúc cho tất cả mọi người trên thế giới này đều được yêu thương thật lòng.
Bi