Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 1090
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1020: Nhớ Uống Thuốc (Nhị)
ditor: May
Trình Thanh Thông bị dọa đến ngón tay run rẩy, ánh mắt liền thu về.
Tần Dĩ Nam đứng ở cạnh cô, chậm chạp không hề rời đi.
Cô không dám lại đi nhìn lén anh, cô không biết tầm mắt của anh có còn đang nhìn chằm chằm cô, hay là nhìn về phía điện thoại di động.
Trong phòng rất an tĩnh, không khí lại lúng túng đến cực hạn.
Trình Thanh Thông trở nên hơi đứng ngồi không yên, vào lúc cô sắp chịu không nổi, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, làm ra vẻ trấn định ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, nhẹ giọng mở miệng: “Cái đó...”
Anh đối mặt với lời nói của cô, mặt mày không có chút đáp lại, hơi rủ mí mắt, chuyên chú nhìn chăm chằm chằm màn hình điện thoại di động.
“... Ngày mai tôi và mẹ tôi đi vùng ngoại thành tắm suối nước nóng, có thể sẽ không trở lại hai đêm...”
Trình Thanh Thông mở miệng, giọng nói ở trong phòng an tĩnh, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Thật ra vôn đã an bài ngày mai theo mẹ đi Di Hòa viên, chỉ là buổi tối cô dựa theo mẹ dặn dò, đi đưa dĩa đựng trái cây cho anh, nghe được anh trì hoãn công việc, cô mới tạm thời quyết định cùng mẹ đi vùng ngoại thành chơi hai ngày, để tránh chậm trễ công việc của anh.
“... Cho nên, anh có thể bận chuyện của mình, không cần phải để ý chúng tôi...” Cô không biết rốt cuộc Tần Dĩ Nam có đang nghe lời cô nói không, cô nói đến một nửa, lúng túng ngừng lại, cắn cắn môi dưới, mới tiếp tục nói tiếp: “Mẹ tôi đặt vé máy bay về nhà vào thứ tư tuần sau, ở vùng ngoại thành hai ngày, sau khi trở về, cũng chỉ còn lại thời gian ba ngày...”
Mặt mày nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động của Tần Dĩ Nam hơi ngưng trệ. Khóe môi anh rất lơ đãng kéo căng một chút, trong đầu óc liền hiện ra những đối thoại anh vừa nghe được ở cửa phòng ngủ phụ.
Lúc đó anh còn cho rằng, cô là vì để cho mẹ cô cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cố ý diễn trò, đáy lòng còn cười nhạo dối trấ của cô, dù sao anh và cô đã ly hôn, hiện tại có thể giấu được nhất thời, nhưng cũng không thể giấu được một đời, hiện tại cô khiến cho mẹ cô vui vẻ bao nhiêu, tương lai liền sẽ khiến cho mẹ cô khổ sở bấy nhiêu...
Hiện tại anh mới biết, hóa ra anh đã nhầm, cô không phải diễn kịch cho mẹ cô xem, mà là vì không quấy rầy anh.
Cô vẫn suy nghĩ đủ cho anh...
Tần Dĩ Nam đúng là rất bận, vì có thể bồi mẹ Trình, ban ngày đừng nói thời gian nghỉ ngơi, anh đến thời gian uống ngụm nước cũng cần sắp xếp ra.
Cho nên, cô có thể suy tính cho anh như vậy, anh vốn nên rất vui vẻ... Nhưng Tần Dĩ Nam không hiểu nổi vì sao đáy lòng mình lại trở nên đặc biệt buồn phiền khó chịu.
“... Bên phía mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp chu toàn, ngày cuối cùng lúc bà đi, anh tiễn bà đi là được rồi...”
Theo lời nói có tri thức hiểu lễ nghĩa của Trình Thanh Thông, ngực Tần Dĩ Nam càng trở nên tắc nghẽn.
“Những lúc khác, anh đại khái có thể bận việc của mình, không cần phải để ý đến tôi và mẹ tôi...”
“Cô cho rằng tôi muốn để ý sao?” Tần Dĩ Nam đột nhiên liền thu điện thoại di động về, tầm mắt lạnh lẽo rét buốt bắn về phía Trình Thanh Thông: “Đừng quên, lúc trước là cô tự mình chạy đến công ty cầu xin tôi, tôi chỉ là làm tốt chuyện đã đáp ứng mà thôi!”
Trình Thanh Thông bị hung khiển trách của anh làm dừng giọng nói, ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt trở nên hơi mờ mịt.
Cô rõ ràng là đang suy nghĩ cho anh, anh lại vẫn là thái độ hung dữ như vậy với anh, có phải cô làm cái gì, đều là sai không?
Đáy mắt Trình Thanh Thông trở nên hơi chua xót, vào lúc sương mù sắp biến thành nước mắt, Trình Thanh Thông nhanh chóng rũ mắt xuống, vừa mới chuẩn bị xoay đầu từ hướng Tần Dĩ Nam sang chỗ khác, người đàn ông bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, đem kéo cô lên từ trên ghế sô pha.
Nói Yêu Em 99 Lần Nói Yêu Em 99 Lần - Diệp Phi Dạ