Số lần đọc/download: 10922 / 419
Cập nhật: 2015-08-12 01:40:30 +0700
Chương 269: Thông Phòng Nha Đầu?
Q
uân đại thiếu làm sao mà biết, Miêu Tiểu Miêu là vì nhớ lại chuyện đêm qua mới cảm thấy ngượng ngùng.
Nhớ đến chuyện đêm qua, bản thân dường như không để ý đến sự xấu hổ, bỏ qua sự rụt rè của con gái nhà lành can đảm bày tỏ rất nhiều nỗi lòng của mình, lại mấy lần dám cưỡng bức Quân Mạc Tà đi vào khuôn khổ. Hôm nay gặp lại, Miêu Tiểu Miêu như thế nào còn không biết xấu hổ chứ...
Tuy khi đó là mới trải qua rủi ro đáng sợ đẩy mình từ chết đến sống, tình cảm trong lòng cũng khó kìm giữ thế nên mới nói ra hết tâm sự... Nhưng giờ Miêu Tiểu Miêu nghĩ lại, vẫn cảm thấy cả người trên dưới đều như bị đốt cháy.
Hôm nay, trước khi đến đây còn đang suy nghĩ khi gặp oan gia của mình thì nên nói như thế nào, ai ngờ tới chỉ nghe được tin người trong lòng mất tích, sợ hãi lo lắng rất nhiều nào còn nhớ đến những ý tưởng lúc ban đầu. Nhưng bây giờ người trong lòng bình an xuất hiện trước mặt mình, trong lòng vô cùng vui sướng mà cũng ngượng ngùng vô cùng...
Nhìn một nam một nữ đối mặt nhau, nam không biết làm gì chỉ cười, mà nữ lại xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ biết dùng mũi chân không ngừng vẽ vòng tròn lên mặt sàn, một đôi tay đẹp cơ hồ cũng sắp nắm rách góc áo...
Đám người Tào Quốc Phong cũng cười khổ.
Trong tình huống này, chẳng lẽ đám già như chúng ta còn muốn đứng ở đây sao? Người ta hai người muốn nói chuyện yêu đương, hai người đủ rồi, một đám người chúng ta đứng ở chỗ này vậy thì chẳng khác nào một bóng đèn to lớn sáng chói chứ!
Có vẻ như tình huống này cũng không thích hợp dạy dỗ đệ tử đâu?
Không đợi có người nhắc nhở, cũng không cần ai nhắc nhở, Tào Quốc Phong phất phất tay, dở khóc dở cười nói:
-Tan hết đi, tan hết đi, nhìn cái gì, có gì đẹp mà nhìn, đều đi hết đi, đứng đây làm gì nữa...
Một đám ông lão hoặc lắc đầu hoặc cười khổ hoặc thở dài hoặc cười ái muội... liền lập tức giải tán...
-A... Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời cũng rất ấm áp...
Quân Mạc Tà nhìn người đẹp trước mặt một câu cũng không nói, chỉ biết đứng đó nắm góc áo, cố gắng cười hai tiếng ha ha, thuận miệng nói hưu nói vượn.
-Um... Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời cũng rất ấm áp...
Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc cũng trả lời, nhưng câu trả lời cũng rất ngu ngốc. Sau đó hai người lại chìm vào im lặng.
- Đúng, đúng, xem bây giờ, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm… *…. Chút nữa còn có mặt trăng...
Quân Mạc Tà ngẩng đầu chỉ trời, mới phát hiện ra, trời cũng sắp tối rồi, tuy trời vẫn còn chưa đen, nhưng mặt trời to lớn cũng đã sớm không thấy...
- Ừ... ánh trăng chiếu xuống người cũng rất ấm áp...
Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, cũng không ngẩng đầu nhìn, cúi đầu xuống thuận miệng nói theo, cũng không hề biết mình đang nói gì...
- Phốc xuy...
Rốt cuộc thì người đứng xem duy nhất ở bên cạnh là Tiểu đậu nha cũng nhịn không được phì cười.
“Đã là hoàng hôn, mặt trời còn có thể chiếu sáng nữa sao? Có vẻ như lúc này mặt trời không có, mặt trăng cũng không có, còn nữa, ánh trăng cũng có thể ‘chiếu’ sao? Còn có thể ‘chiếu’ khiến người ta ấm áp? Tiểu thư nhà mình thật có tài cùng Mặc thiếu gia có tài như nhau, quả nhiên là trời sinh một đôi a... “
Tiếng cười của nha đầu lập tức đánh vỡ cục diện bế tắc, Miêu Tiểu Miêu lúc này mới phát hiện ra vừa nãy mình đã nói gì, xấu hổ đến nỗi cả người nóng lên, ưm một tiếng che mặt chạy đi.
Tiểu đậu nha chạy theo la to:
-Tiểu thư đi nhầm hướng rồi, cửa ra ở bên cạnh, hướng tiểu thư đi là phòng của Mặc công tử, tiểu thư muốn đi đâu vậy?
Miêu Tiểu Miêu lập tức đứng lại, tiến không được mà lui cũng không cam, bỗng chốc tay chân luống cuống, thiếu chút nữa đã không biết xấu hổ mà khóc lên...
-Ồn ào cái gì?
Quân Mạc Tà trợn trắng mắt lên
– Trong phòng ta chẳng lẽ không ai được vào sao? Lại không có bí mật gì... Hơn nữa, phổ khúc ‘táng hoa ngâm’ ở ngay trong phòng ta, Miêu cô nương vào đó lấy cũng là đi đúng nơi rồi...
Tiểu Đậu nha nghịch ngợm thè lưỡi, làm mặt quỷ, ngẹn cười nói:
-Là nô tỳ sai, tiểu thư đi đúng phương hướng rồi, tiểu thư không phải muốn vào phòng Mặc công tử sao? Là nô tỳ nói hưu nói vượn!
Quân đại thiếu nho nhã lễ độ đi đến trước phòng mình, nói:
-Miêu tiểu thư đúng là đam mê âm nhạc a... Nếu tại hạ sớm biết tiểu thư tới lấy nhạc phổ, phòng... cũng cần sửa sang lại... Miêu tiểu thư, nếu không chê chỗ ở sơ sài, không bằng tiến vào uống ly trà như thế nào?
Được một cái giảm xóc, lại có lời mời của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu bị vây trong xấu hổ rốt cuộc cũng giảm bớt vài phần, nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Thật sự phiền toái Mặc công tử rồi... Quấy rầy công tử...
Lúc này mới bước chậm đi theo Quân Mạc Tà vào phòng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, cũng chỉ có thể nhìn hai chân đang di chuyển của Quân Mạc Tà...
Tiểu Đậu nha đương nhiên cũng theo vào...
Quân Mạc Tà đi trước dẫn đường, lại nghe sau lưng Tiểu Đậu nha kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó liền cầu xin tha thứ:
-Tiểu thư... Tiểu thư tha mạng, nô tỳ về sau không dám nữa... Quá lắm nô tỳ không theo vào, tiểu thư công tử muốn làm gì không muốn để người ta thấy thì cứ làm... Hi ha ha, tha mạng a...
Quay đầu lại, đã thấy tiểu đậu nha đang cười hi hi ha ha xoay người chạy trốn, bị làm cho xấu hổ Miêu Tiểu Miêu bắt lại bắt đầu chọt lét, không bao lâu thì bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng loại cầu xin tha thứ này của nàng có vẻ như càng muốn giỡn hơn nữa...
- Chủ tớ các cô cảm tình thật tốt.
Đây là lời từ tận đáy lòng Quân Mạc Tà. Bình thường nếu là tiểu thư con nhà giàu, tuy cùng nha hoàn bên người khá thân thiết nhưng giữa hai người vẫn có một bầu không khí cao thấp. Không hiểu nhau, nha hoàn vĩnh viễn không dám làm càn vượt mức, giống Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu nha tình cảm giống chị em như vậy thật sự hiếm có.
Hơn nữa lại ở trong gia tộc lớn thứ nhất thứ hai trong Huyễn phủ này, có chủ nhân như Miêu Tiểu Miêu quả rất đáng quý...
Quân Mạc Tà hoàn toàn nhìn ra, Miêu Tiểu Miêu cũng không phải giả bộ, cố ý ra vẻ này nọ, mà Tiểu Đậu nha lại càng không có ý diễn theo. Giữa hai người chỉ có tình cảm rất sâu đậm, như thế mới có thể không kiêng nể gì đùa giỡn...
Quân Mạc Tà không hề nghi ngờ, Tiểu Đậu nha tuy có thể đùa giỡn trêu ghẹo Miêu Tiểu Miêu, nhưng nếu đến lúc nguy hiểm cũng tuyệt đối không tiếc tất cả giúp Miêu Tiểu Miêu...
-Công tử... chê cười rồi, Tiểu Đậu nha tuy trên danh nghĩa là nha hoàn của ta, nhưng ta cho tới bây giờ đều xem nàng như muội muội, giữa hai người chúng ta không hề có bí mật...
Nghe Quân Mạc Tà thở dài, Miêu Tiểu Miêu nhoẻn miệng cười, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc:
-Thân thế của nàng... Tóm lại, ta rất quý trọng nàng...
Nói đến Tiểu Đậu nha khuôn mặt Miêu Tiểu Miêu thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi nói đến thân thế của Tiểu Đậu nha muốn nói lại thôi. Đây cũng không phải vì giúp Tiểu Đậu nha giữ bí mật, mà thật lòng vì Tiểu Đậu nha suy nghĩ, không muốn vạch trần nỗi đau ẩn nấp trong lòng nàng, lại làm nàng đau thêm một lần nữa...
-Tiểu thư...
Vành mắt Tiểu Đậu nha hồng hồng nhìn Miêu Tiểu Miêu, có chút nghẹn ngào nói:
-Gặp được tiểu thư, là phúc khí cả đời Tiểu Đậu nha.
-Nha đầu ngươi nói ngốc nghếch gì đó, tiểu thư cũng không thể ở bên muội suốt đời... Tương lai muội, tự nhiên sẽ có người làm bạn muội vượt qua quãng đời còn lại, đó mới chính là phúc khí cả đời...
Miêu Tiểu Miêu thương tiếc nói:
– Chỉ mong muội cho dù lúc nào đi nữa, cũng không quên tỷ tỷ như ta là được.
-Tiểu Đậu nha cả đời đều đi theo tiểu thư, vĩnh viễn không cùng tiểu thư tách ra, không muốn cái gì phu quân đâu.
Tiểu Đậu nha bỗng nhiên khóc... Miêu Tiểu Miêu ánh mắt cũng đỏ...
Gặp không khí bị chính mình chuyển thành bi thương, Quân Mạc Tà sờ sờ mũi vô cùng kinh ngạc, nữ nhân thật kỳ quái... Mới nói câu khách sáo thôi vậy mà cả hai người đều khóc, đúng là động vật cảm tính a, không làm được gì, vì đánh vỡ bầu không khí bi thương hiện giờ Quân Mạc Tà đành trêu ghẹo nói:
-Nga? Vĩnh viễn không cùng tiểu thư nhà ngươi tách ra? Vậy... Tiểu Đậu nha ngươi không phải thành cái kia cái gì thông phòng nha đầu sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nộn của Tiểu Đậu nha lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt to thông minh cũng chớp lên chớp xuống mà không biết phải làm sao. Nàng ngẩn người một lúc lâu mới ai nha một tiếng bụm mặt quay người sang chỗ khác, dùng chút sức che mặt, vừa thẹn vừa xấu hổ nói:
-Ai nha... Mặc công tử ngài thật xấu, thật xấu thật xấu thật xấu...
Lại nhìn Miêu Tiểu Miêu, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Tin tưởng bất kỳ ai nói một câu này, với tính cách lanh mồm nhanh miệng của Tiểu đậu nha, sao lại không lập tức đánh trả chứ. Nhưng khi Quân Mạc Tà nói ra những lời này, tiểu đậu nha lại lập tức không công kích mà chỉ biết thẹn thùng...
Vì vị Mặc Quân Dạ trước mặt này là ý trung nhân của tiểu thư, nếu bản thân đúng là làm tiểu thư thông phòng nha đầu, vậy cũng phải làm hắn thông phòng nha đầu... Người này nói chuyện sao có thể như vậy... như vậy chứ...
Miêu Tiểu Miêu nhìn tiểu đậu nha bị vây trong thẹn thùng, không khỏi sẳng giọng nói:
- Bát tự còn chưa xem, vậy mà đã muốn nghĩ đến thông phòng nha đầu? Mặc thiếu... dã tâm của ngài không nhỏ nha... Ngạch...
* Thông phòng nha đầu: Trên danh nghĩa là tỳ nữ, cũng là một trong những hồi môn cùng tiểu thư gả đến gia đình nhà trai, thực tế là cơ thiếp người ta. Trong chế độ hôn nhân của Trung Quốc cổ đại, thông phòng nha đầu có thể xưng là thiếp. Thông phòng nha đầu ở phương diện tính dục cùng cơ thiếp giống nhau, nhưng địa vị lại thấp hơn thiếp, lại phải cao hơn nha đầu bình thường. Trong <>, Trung Bình Nhân là thông phòng nha đầu của Cổ Liễn, Tập Nhân cũng có thể xem là thông phòng nha đầu trong phòng của Bảo Ngọc.