Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 877: Tin Hay Không Tùy Ngươi (thượng)
ì để cho mọi người mau chóng tăng thực lực lên, Đường Phong đem Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế lưu lại, có hai bảo bối này, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng lên gấp bội.
Mặt khác, Đường Phong cũng bảo Lưu Tô sư tỷ gom góp dược liệu luyện chế các loại đan dược trân quý trong Dược Thần Phổ.
Dược Thần Phổ được Đường Phong lấy được trong Dược Thần tông, đan phương trong đó không cái nào không phải trân quý đến cực điểm, như Ngũ Hành Vô Cực Đan, sau khi phục dụng có thể tăng tiến cộng minh với thiên địa linh khí và bản thân, gia tăng uy lực chiêu thức và sát thương của bản thân, phục dụng một khỏa, sức chiến đấu của bản thân tăng lên ít nhất là nửa thành.
Đan dược này trước kia vô dụng với mọi người, nhưng khi tấn chức Linh giai đã có thể phục dụng.
Còn có Bất Tử Kim Đan, đây là đan dược bảo vệ tánh mạng, nhưng tài liệu rất khó tìm, dù Mạc Lưu Tô có bản lĩnh luyện chế, nhưng không bột sao gột nên hồ.
Mười ngày sau, được Mạc Lưu Tô và Bảo nhi Mộng nhi dốc lòng chăm sóc, thương thế của Tô Luyến Thủy đã hồi phục gần như lúc bình thường, tuy không thể nào chiến đấu trong thời gian dài, nhưng so với mười ngày trước chẳng khác nào một trời một vực.
Đường Phong thò tay giải trừ phong ấn kinh mạch của nàng, ánh mắt Tô Luyến Thủy nhìn hắn rất phức tạp. Tâm tình của nàng trong mười ngày nàng rất bất định, không biết Đường Phong có đổi ý hay không, nhưng hiện tại, nam nhân đúng là đã thực hiện lời hứa của mình, thật sự thả nàng rời đi.
- Đi thôi.
Đường Phong nhìn nàng cười cười.
Tô Luyến Thủy khẽ cắn môi, đề thân nhảy lên, nhanh chóng bay ra khỏi Thiên Tú, nàng không muốn gặp lại nam nhân này, nhớ tới gần một tháng trước mình trần truồng khỏa thân trước mặt hắn, Tô Luyến Thủy cảm thấy thực lực của mình so với hắn, vẫn luôn kém hơn một đường.
Sau khi trở về cung nhất định phải bế quan, triệt để quên mất chuyện này! Tô Luyến Thủy đã hạ quyết tâm. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng quần áo phần phật, Tô Luyến Thủy quay đầu nhìn lại, thiếu chút sợ tới mức ngã quỵ từ không trung rơi xuống đất. Nàng phát hiện nam nhân kia đang ở phía sau lưng mình, lúc mình quay đầu nhìn lại, hắn đang nhìn mình cười hì hì.
- Ngươi muốn làm gì?
Tô Luyến Thủy đột nhiên xoay người, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn Đường Phong.
- Hộ tống ngươi trở về Thiên Thánh Cung.
Đường Phong cười một tiếng.
- Ngươi có hảo tâm như vậy?
- Tin hay không tùy ngươi.
Đương nhiên Tô Luyến Thủy không tin, tuy phẩm tính của nam nhân này không tồi, cũng thực hiện lời hứa trước kia, nhưng giao tình của hai người vẫn chưa tới loại trình độ này. Huống chi, dù gì nàng cũng là Linh giai trung phẩm, dù trọng thương chưa khỏi hẳn, nhưng trong thế tục này có nguy hiểm gì chứ? Cho nên không cần người hộ tống.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Càng không đoán ra, Tô Luyến Thủy càng là bất an.
Đường Phong nhún vai, lời nói thật mà nàng không tin, vậy không cần nói nữa.
Nhìn qua Đường Phong cả nửa ngày, xác định hắn không có ác ý với mình, bất đắc dĩ Tô Luyến Thủy dậm chân xoay người, bay về hướng Thiên Thánh Cung, bay một chút lại quay đầu lại nhìn, Đường Phong vẫn như cái đuôi bám theo phía sau.
Thời điểm ban đầu, Tô Luyến Thủy vẫn luôn coi chừng Đường Phong sẽ đột ngột ra tay hạ độc thủ với mình, dù sao nam nhân này lúc trước đại chiến đã biểu lộ ra thực lực không tầm thường, thời gian trôi qua, Tô Luyến Thủy vẫn không còn tâm tư để cảnh giác.
Nàng cảm giác ở sau lưng có một ánh mắt, tính xâm lược rất mạnh, nàng như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, toàn thân không được tự nhiên. Ánh mắt kia nhìn xuống, quần áo của mình như bị xuyên thấu, kìm lòng không được, trong đầu Tô Luyến Thủy lúc này hiện lên một màn kia xảy ra gần một tháng trước.
Lần sỉ nhục đó, là vết bẩn cả đời, có rửa cũng rửa không sạch. Tô Luyến Thủy đã không thể bình tĩnh được nữa, sau khi ly khai Thiên Tú nửa ngày, nàng mạnh mẽ dừng lại bộ pháp, quay đầu lại nhìn Đường Phong, hung ác nói:
- Đừng có đi theo ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Đường Phong cười hai tiếng, nhìn Tô Luyến Thủy từ trên xuống dưới một lần:
- Hiện giờ thân thể của ngươi có thể đánh nhau sao?
Tô Luyến Thủy thở dài, nàng trọng thương vẫn chưa khỏi hẳn, chạy đi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn chiến đấu với người ta, thực lực toàn thân không thể phát huy hơn năm thành, đối mặt với Đường Phong, nàng không có một chút cơ hội thắng.
- Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng từ giờ trở đi, xin ngươi đừng đi theo ta nữa, nếu không dù liều mạng lưỡng bại câu thương, ta cũng làm âm mưu của ngươi không thể thực hiện được.
Thần sắc Tô Luyến Thủy nghiêm túc nói.
- Đi!
Vượt qua dự kiến của nàng, Đường Phong rất sảng khoái gật đầu, thân thể lóe lên, liền bay về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn.
Thấy cảnh này, Tô Luyến Thủy thở ra một hơi, không có Đường Phong ở bên cạnh, nàng cảm thấy nhìn bầu trời thật đẹp, hoa cũng rất thơm, tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hít sâu một hơi, Tô Luyến Thủy toàn lực tiền về phía Thiên Thánh Cung, lúc này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết hoàn toàn là nhờ vận khí, tiếp theo chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy, nàng muốn nhanh chóng trở về cung để dưỡng thương, lần này không chỉ thân thể bị tổn thương, mà thần hồn cũng bị thương.
Sắc trời dần tối lại, liên tục đi suốt một ngày, Tô Luyến Thủy cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu là trước kia dù để nửa tháng nàng vẫn không cảm thấy gì, nhưng xưa đâu bằng nay, Tô Luyến Thủy thầm nghĩ phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một hồi.
Phía dưới có một ánh lửa sáng lên, Tô Luyến Thủy nghi hoặc nhìn về hướng đó, lập tức sửng sốt.
Bên cạnh ánh lửa có một thân ảnh, trên tay người này đang cầm một thanh trường kiếm, trên trường kiếm là thi thể một con dã thú, đang bị nướng trên lửa, mà người này, chính là Đường Phong vừa mới tách ra khỏi nàng không đến nửa ngày.
Đè nén lửa giận trong lòng, Tô Luyến Thủy hạ xuống mặt đất, trực tiếp đi về phía Đường Phong.
Nam nhân này muốn làm gì? Vì sao lại cứ xuất hiện bên cạnh của mình?
Đi đến bên cạnh đống lửa, ánh mắt Tô Luyến Thủy lạnh như băng nhìn Đường Phong, không nói một lời, nàng đang chờ đối phương đưa ra một lời giải thích hợp lý!
Nhưng lại làm cho Tô Luyến Thủy tức giận, đối phương xem nàng như không khí, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lấy ra một thanh trủy thủ, cắt thịt khô vàng đã nướng chín xuống, sau đó đưa vào trong miệng.
- Bẹp bẹp...
...
Hắn ăn rất vang dội, vừa ăn, lại không biết lấy ra từ đâu một bầu rượu, ăn một miếng thịt uống một hớp rượu, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Ùng ục ục... Đột nhiên Tô Luyến Thủy nghe được trong bụng của mình phát ra một âm thanh khiến cho người ta ngượng ngùng, làm mặt của nàng hồng lên. May mắn là, đối phương giống như không nghe thấy, cũng không chế ngạo hay cười nhạo, càng không nhìn nàng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường